Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 93: Đại gia ta muốn nghiệm một chút hóa (length: 8077)

Tuệ Tử nghe tiếng khóc, bằng âm thanh phán đoán được đó không phải là của Vương Thúy Hoa, cũng không phải là người nhà mình bị thiệt, trong lòng liền nắm chắc phần thắng.
Đại nương đang ngồi bệt dưới đất gào khóc, khóc nửa ngày trời, hàng xóm xung quanh chẳng nhà nào ló mặt ra xem.
Nhà Vu Kính Đình có tiếng xấu, không phải ai cũng dám đến xem.
Dù cho hàng xóm láng giềng có hiếu kỳ, cũng chỉ dám vén rèm cửa lên, nhìn trộm qua khe hở.
Ai dám ra ngoài hóng hớt, liền coi chừng bị Vu Kính Đình ngồi trên đầu tường chửi cho một trận.
Tuệ Tử vừa nghĩ tới cái cảnh hắn ngồi trên đầu tường nhà người ta gào, phì cười nhạo báng.
Vu Kính Đình dẫn Tuệ Tử vào sân, tiện tay liếc nhìn đống bầy hầy trên đất, vờ hỏi:
"Ui da! Đại nương, đang ăn hả?"
Lời chào hỏi mộc mạc, tràn đầy sự quan tâm của vãn bối dành cho trưởng bối.
Nếu không tính đến cái bình đựng chất lỏng màu vàng không rõ kia, thì đúng là có đủ lễ nghĩa.
Đại nương nghe thế, tiếng khóc chuyển sang tiếng gào, vừa sụt sùi vừa chỉ vào Vu Kính Đình mà mắng:
"Ngươi cái đồ con ranh mất lương tâm! Ngươi cho ta cái thứ gì đấy?"
Vương Thúy Hoa khoác áo đứng trên bậc thềm, ngáp một cái hỏi Vu Kính Đình:
"Ngươi làm sao thế? Sao đại nương nói ngươi đổ bô cho bà ta hả?"
Giọng điệu của nàng có thể nói là hời hợt đến cực điểm.
"Không cẩn thận cầm nhầm thôi." Vu Kính Đình tiến lên trước mặt đại nương, vừa nhìn vừa nói, "Đại nương sắc mặt tốt lên nhiều rồi? Uống bao nhiêu rồi?"
"Vu Thiết Căn! Ngươi không phải đồ tốt! Nhà các ngươi không ai tốt lành cả, hồi xưa ông già ngươi lúc còn sống, đã trộm vàng thỏi của nhà bên, làm hại nhà ta mấy đời đều nghèo rớt mồng tơi, cha ngươi gặp báo ứng mà chết rồi, hôm nay nếu ngươi không bồi thường ba mươi đồng cho ta, con trai con gái ngươi sinh ra không — a!"
Đại nương đang nói giữa chừng, một cái xẻng đã sượt qua mặt bà.
Lớp tuyết xốp bị đâm xuống một mảng lớn, Vu Kính Đình chân giẫm lên cái xẻng, trên mặt là nụ cười không đáy.
Giọng nói mát lạnh, thấm vào tận xương.
"Nghe không rõ, bà lặp lại lần nữa xem?"
Vu Kính Đình vừa dồn lực, xẻng xuyên qua lớp tuyết dày cắm phập vào lớp bùn đất đông cứng bên dưới, phát ra âm thanh chói tai.
Đại nương bị dọa nhảy dựng lên, đến gào cũng quên luôn.
Tiếng xẻng bén nhọn như quát thẳng vào xương cốt bà ta, nghe đã thấy đau.
"Thế nào, sao thế, nhà ngươi đuối lý trước, ta sợ ngươi chắc? Cái bình nước tiểu ngươi cho ta uống hư rồi, không đền tiền thì không xong!"
"Cho dù nhà ta Kính Đình cho bà rượu thật đi nữa, bà vẫn sẽ nằm ở đây mà nói bị uống hư thôi, cái bình nước tiểu đó bà có nếm miếng nào đâu, có cần phải đến nhà gây chuyện vậy không?" Tuệ Tử vừa lúc lên tiếng.
Đại nương kinh hãi nhìn Tuệ Tử.
"Sao ngươi biết mà nói—a!"
Người ngu tuỳ tiện một câu là bị lừa ra hết, đại nương che miệng, hối hận vì mình đã lanh mồm lanh miệng.
"Chỉ bằng miệng bà mà đòi ba mươi đồng, so ra, đúng là ăn vạ. Kính Đình, ta không giỏi cãi nhau." Tuệ Tử mắt long lanh nhìn Vu Kính Đình.
Phải trái đúng sai cô phân rõ, nhưng loại chuyện thuần "Làm loạn" này, vẫn là để hắn ra mặt thì hơn.
Vu Kính Đình hừ một tiếng.
"Hôm nay tâm trạng ông đây tốt, không thèm chấp nhặt với đám cặn bã này."
Đi đến trước mặt Vương Thúy Hoa vỗ vỗ vai bà, nói:
"Đống này giao cho bà——bà già bà có phải hồ đồ rồi không? Cái đồ này thôi mà, cùng bà ta ỏm tỏi cả nửa ngày?"
Vương Thúy Hoa mất kiên nhẫn xua tay.
"Ta chỉ muốn xem bà ta làm trò gì thôi mà, ai ngờ hai đứa về sớm như vậy, thôi, mau đưa Tuệ Tử vào nhà đi, lạnh quá, chỗ này cứ để ta lo."
Nói xong, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tuệ Tử, bà lấy ra cái trống con từ trong lưng quần —— bà bà làm cách nào mà nhét được cái thứ đó vào trong người thế?
Tuệ Tử hiếu kỳ, liên tục quay đầu nhìn.
Vương Thúy Hoa xách trống con nhảy cẫng đến trước mặt đại nương, hai chị em dâu không hợp nhau từ hồi còn trẻ, thù mới hận cũ cùng nhau tính sổ.
"Ai ~~~ mặt trời mọc đằng tây a ~ Trương Đại Nha, bà x thế nào lại mọc từ dưới đất lên hả?"
"Phụt!" Tuệ Tử bật cười, bà bà này hát múa như pháp sư để chửi người, thật là thú vị.
Cái phong cách chửi người thoải mái hết cỡ không kiêng nể gì, khác hẳn với Vu Kính Đình.
Tuệ Tử đang nghe rất hăng say, bỗng tai ấm lên, Vu Kính Đình đang dùng hai bàn tay bịt hai tai cô.
"Mang thai đó, đừng có nghe lung tung!"
"Ngươi cũng chửi người có thiếu đâu?"
"Ca ca đâu có bằng mẹ ta chửi có đẳng cấp?" Vu Kính Đình muốn cất giọng lên, khoe khoang tài nghệ của vợ mình.
Đại nương không chịu nổi hỏa lực của Vương Thúy Hoa, chạy như bay mất hút.
Vu Kính Đình buông tay, một bụng tài hoa không có đất dụng võ.
"Mẹ, sao bà ta lại nói công công trộm vàng bạc?" Tuệ Tử nhớ lại lời đại nương vừa nói.
"Chẳng qua là chụp mũ lên đầu nhà mình thôi, vàng bạc gì chứ, ta về đây bao năm rồi mà còn chưa thấy bao giờ."
Chị em dâu cãi nhau mấy năm nay, lần nào cũng lôi chuyện vàng bạc chưa từng thấy kia ra nói.
Vương Thúy Hoa dặn dò Tuệ Tử ngủ sớm một chút, ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ.
Từ khi Tuệ Tử về đây, Vu Kính Đình đã bị cô lập quy tắc, trước khi ngủ không rửa chân không đánh răng, không lau rửa sạch sẽ cho thằng em không cho lên giường.
Hai người cùng nhau ngâm chân tán gẫu.
"Tổ tiên nhà ta là làm thổ phỉ, nghe nói là một vị vương gia chạy nạn, còn cất giấu một thùng bảo bối. Mấy ông thái đem đồ đi chôn trong núi."
Đến khi thái bình, mấy anh em trong nhà đi đào, lại chẳng thấy gì.
Cả một nhà lục đục cãi vã, chia nhau mỗi người một nơi, cả đời không qua lại với nhau.
Vài năm sau, đến đời ông tổ của ông chôn bình đó thì mấy người kia lần lượt qua đời, mơ hồ không rõ, cuối cùng ai lấy mất, cái này vẫn là chuyện bí ẩn của nhà họ Vu.
Đến đời ông nội, có hai nhánh đi ra ngoài sinh sống, người ở lại chính là ông nội của Vu Kính Đình, ông lúc còn sống vẫn luôn lẩm bẩm tên của ba Vu Kính Đình.
Mấy nhà của ông bác cả, ông bác hai, bà cô liền cảm thấy chính là ông nội đào tiền, lén đưa cho ba của Vu Kính Đình.
"Ba ta lúc còn sống cũng có bản lĩnh, săn bắt rất giỏi, trong nhà không lo cái ăn cái mặc. Mấy nhà kia thấy thế ghen tị, nói ông nội không công bằng, giữ tiền cho ba ta."
Ba Vu Kính Đình qua đời, bà nội dẫn theo mấy người đó bắt nạt ba mẹ con Vương Thúy Hoa, là muốn xem xem tay của Vương Thúy Hoa có tiền hay không, chắc chắn không có tiền rồi thì mới chịu thôi, thường xuyên lấy chuyện này ra làm cái cớ để chèn ép Vương Thúy Hoa.
Tuệ Tử chỉ biết tổ tiên Vu Kính Đình là làm thổ phỉ, không ngờ còn có "Truyền thuyết kho báu" kiểu này.
"Còn liên hệ gì với mấy người kia không? Không chừng là trưởng bối nhà họ lấy tiền rồi mang đi ra ngoài?"
"Chắc mấy ông thái chỉ là lừa người cho vui, nói cho qua chuyện thôi."
"Nhanh lên rửa đi! Rửa xong tôi còn muốn kiểm hàng!" Giọng cô nghe rất lý lẽ mà cũng đầy khí thế.
"Kiểm hàng cái gì?" Tuệ Tử khó hiểu, cái tên này lại đang cười gian cái gì đây?
"Tổ tiên nhà ta chính là thổ phỉ, trong sơn trại cũng có cái quạt giấy trắng cô nói, chúng tôi đều gọi là sư gia."
"Ý giống nhau thôi, chỉ là cách gọi khác nhau."
"Làm sư gia không chỉ phải bày mưu tính kế, mà khi chia tiền cũng phải biết tính toán, cần phải có bàn tính, tay cần phải nhanh nhẹn."
"A, tôi gẩy bàn tính chẳng phải anh cũng từng thấy rồi à? Tôi có thể dùng hai tay gẩy bàn tính đấy."
"Gẩy bàn tính không thì chưa thấy rõ được đâu. Quy củ giang hồ là, khi làm sư gia thì tay cần phải "sống", phải thật trôi chảy, chút nữa ông đây phải hưởng thụ cho thỏa, hắc hắc, phải kiểm chứng cô xem thế nào!"
Hắn đẩy đẩy cô, chuyện "đại sự" này, lẽ nào không quan trọng bằng chuyện mấy người đã chết tranh tiền?
"Giang hồ lúc nào có cái quy củ trơ trẽn vậy hả?" Tuệ Tử câm nín.
"Ông đây vừa mới đặt ra đó, không đạt chuẩn là cho cô xuống ngựa!"
- Cảm tạ Băng Khối Hương Vị 200 tệ, cảm tạ Dã Tử nhà ngựa, Huy Tiểu Nữu khen thưởng. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận