Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 201: Oa tên ta đều nghĩ hảo (length: 7568)

Giai điệu vui nhộn, âm thanh nhựa dẻo phổ thông, giọng hát cao vút.
Đây là một đĩa nhạc dân ca miền núi.
Mà còn là loại. . . . Cái loại này.
"Đây là cái đồ chơi gì vậy? !" Mặt Tuệ Tử đỏ bừng cả lên.
Vẻ mặt của Vu Kính Đình cũng như gặp quỷ, lại còn có loại. . . . Đồ chơi hay ho như vậy sao?
"Nhanh tắt đi, đừng để ai nghe thấy!" Tuệ Tử luống cuống tay chân.
Vu Kính Đình vẫn chưa nghiên cứu ra thứ đồ chơi này hoạt động thế nào, đang nghĩ làm sao tắt nó đi thì Vương Thúy Hoa dắt Giảo Giảo tới.
"Đây là máy ghi âm sao?" Vương Thúy Hoa tò mò.
Con trai xách về nhà, bà đã muốn xem rồi, nhưng con trai bảo muốn tạo bất ngờ cho Tuệ Tử nên bà mới nhịn tới bây giờ.
"Bài hát này là gì vậy?" Giảo Giảo còn trẻ tuổi, lại càng thích thú với cái giọng hát kỳ lạ này.
Máy ghi âm cao giọng hát rằng:
"Hướng cái mông to của em, anh nắn một cái!"
Tuệ Tử cuống quýt nhấn nút dừng, mặt đỏ bừng cả lên.
"Nắn cái gì cơ?" Giảo Giảo chưa nghe rõ lắm, còn Vương Thúy Hoa thì nghe rõ hết, mặt đầy vẻ khó tin.
Tốn hơn ba trăm tệ chỉ để mua cái thứ hát những cái. . . . Loại bài đó thôi sao?
Tuệ Tử lườm Vu Kính Đình một cái, đúng là, mang cái thứ này để dưỡng thai, đây là muốn cho con cái từ bé đã đứng đầu danh sách mù lòa rồi à?
Đến thời điểm mấu chốt thì vẫn phải dựa vào kho kiến thức phong phú của Tuệ Tử để lừa cho qua chuyện.
"Nghệ thuật dân gian có nghĩa là cùng hưởng sự cao thấp. Những làn điệu dân ca cổ xưa truyền lại thì có một phần mang tính chất công năng."
Ghê thật, thế mà cũng nói việc nắn mông nghe thanh tao thoát tục như vậy được, Vu Kính Đình giơ ngón tay cái với Tuệ Tử.
Đọc sách không uổng công rồi.
"Vậy thím, cái tính công năng đó nghĩa là gì ạ?" Giảo Giảo khiêm tốn học hỏi.
"Ặc——" Bản năng của con người chăng?
Tuệ Tử cũng không biết phải trả lời thế nào.
Vương Thúy Hoa kéo Giảo Giảo lại.
"Nhanh về ngủ đi, trẻ con mà không ngủ sớm là không lớn được đâu."
"Nhưng mà cháu còn muốn nghe ——"
"Nghe cái gì! Toàn những thứ nhảm nhí, làm càn. . . ."
Vương Thúy Hoa đau lòng không thôi khi con trai lại bỏ ra một đống tiền mua về cái thứ đồ chơi bại hoại, tang thương này.
Tuệ Tử rút ca khúc ra xem qua, chỉ có thể thốt lên rằng, ghê thật.
Đoạn nắn mông đó đã được coi là hàm súc rồi đấy.
Mấy bài dân ca địa phương kiểu cô em dâu bé nhỏ cùng người anh chồng 18 tuổi... cái quái gì thế?
Khốn nạn hơn là nó còn có cả lời!
"Ngoài cửa cô em có con mương. . ."
Tuệ Tử không dám nhìn nữa.
Cô vội vàng lấy băng nhạc từ máy ra, nhét vào hộp, ném trước mặt Vu Kính Đình.
"Ngày mai mang trả!"
"Đừng mà, em còn muốn học tập chút nghệ thuật dân gian này đấy!" Vu Kính Đình sờ cằm, thảo nào ông chủ lại nháy mắt nói rằng đây là hàng ngon.
"Học cái con khỉ! Mang đi trả ngay!"
Công sức chuẩn bị kỹ càng cái màn kinh hỉ, thế mà bị cái đĩa hát mang "bản năng con người" này phá hỏng hết.
Vu Kính Đình vốn dĩ còn tưởng sẽ được vợ cảm động ôm hôn.
Sự thật lại là bị nàng bắt đi giặt tất, đợi hắn giặt xong quay lại thì nàng đã ngủ say rồi.
Tư thế ngủ của Tuệ Tử ngày càng phóng khoáng.
Lúc mới về, còn rụt người lại thành một cục, nép sát vào góc giường, lần nào Vu Kính Đình cũng phải kéo vào chăn mới được.
Bây giờ đã nằm dạng hình chữ đại.
Đất của hắn cũng bị chiếm mất.
Đặc biệt là từ khi bụng lớn hơn, thích nằm ngửa, chân thì vắt lên người hắn, thỉnh thoảng còn giật chăn của hắn, Vu Kính Đình có hai lần bị lạnh tỉnh cả người.
Vu Kính Đình đặt tay lên bụng nàng, khe khẽ hát.
Mấy ngày nay tập thổi kèn không uổng công, mới nghe một lần mấy giai điệu dân ca này là hắn đã nhớ hết.
"Cha đối với các con tốt đúng không? Mẹ con giả bộ nghiêm túc kia, sách loạn xì ngầu của mình thì xem không thiếu, lại không cho các con nghe nghệ thuật dân gian này, ông thầy dạy kèn nói đúng."
Vu Kính Đình tự lẩm bẩm nói với cái bụng của nàng.
"Chỉ có nghệ thuật cắm rễ trong dân gian thì mới có thể kế thừa tiếp! Nào, cha lại hát cho các con nghe một bài mười tám ×~ "
Nói xong, hắn cười mờ ám với Tuệ Tử đang ngủ say như chết kia.
Có người mẫu ngay đấy, hắn làm sao bỏ qua được?
Đương nhiên là vừa hát, vừa hắc hắc hắc a ~ Chẳng biết có phải do sự vô sỉ của hắn kinh thiên động địa không mà tay hắn còn chưa kịp rời khỏi bụng thì đã cảm thấy một trận rung động nhịp nhàng truyền đến lòng bàn tay, làm cho Vu Kính Đình chết trân tại chỗ.
Cái, cái này? !
Hắn nín thở, sự thai động thần kỳ lại từ từ lan tỏa trong lòng bàn tay, từng chút từng chút chạm đến tim hắn.
"Nương! Vợ con bụng động rồi! ! ! ! Người mau tới đây đi! ! !" Vu Kính Đình la lớn một tiếng làm cho Tuệ Tử tỉnh giấc.
Nàng ngồi dậy, dụi mắt, vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
"Nương!" Vu Kính Đình tiếp tục kêu.
Vương Thúy Hoa ngủ say, không nghe thấy, Vu Kính Đình còn muốn gọi tiếp.
Chỉ nghe thấy từ nhà hàng xóm vọng ra một tiếng thở dài yếu ớt.
"Đừng kêu nữa, đó là thai động thôi." Hàng xóm kế bên không chịu được nữa.
Nửa đêm gà gáy o o, dọa chết người mà.
Tuệ Tử hoàn toàn tỉnh táo.
Mặt đỏ như cà chua, ái chà, mất mặt chết mất!
Cô đẩy đẩy Vu Kính Đình, ra hiệu cho hắn im lặng một chút, chậm trễ hàng xóm thì không tốt!
"Nhưng mà nó chỉ động hai cái rồi không động nữa, bình thường không? !" Vu Kính Đình tiếp tục gào.
Tuệ Tử xoa trán.
Ngày mai cô biết ăn nói thế nào với hàng xóm đây.
Từ tường bên cạnh truyền đến tiếng cười nhịn.
Ai nấy cũng đều bị cái ông bố ngốc nghếch tân binh này chọc cười.
"Bình thường thôi, mà nó cứ động suốt thì chẳng phải là vọt ngày khỉ à?"
Tuệ Tử chôn đầu vào gối, lặng lẽ kêu gào trong lòng.
Trời ơi, thật là mất mặt!
Ngượng ngùng một lát rồi cũng qua, cô ngồi dậy, đặt tay lên bụng, vừa rồi động, lúc đó cô đang ngủ nên không biết nó có cảm giác gì.
Vu Kính Đình đặt chồng tay mình lên tay cô, hai người cùng nhau chờ đợi tiếp.
Không có động tĩnh.
"Hay là, em lại hát nghệ thuật dân gian, để đánh thức con yêu nhà mình nhé?"
"Anh tha cho em, cũng bỏ qua cho hàng xóm đi!"
Vu Kính Đình không cam lòng, vừa rồi còn đang lo kinh ngạc nên còn chưa kịp trải nghiệm cái cảm giác thần kỳ ấy, hắn hắng giọng, đang định cất tiếng hát thì bụng Tuệ Tử lại động.
Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Sinh mệnh, thật sự quá kỳ diệu.
Lúc đầu thai động rất ngắn, chỉ một cái, rồi liền dừng.
Vu Kính Đình không thể nào quên được cái cảm giác thần kỳ đó, hắn sờ cằm, nhìn bụng Tuệ Tử với vẻ suy tư.
"Vợ ơi, để kỷ niệm cái khoảnh khắc kinh thiên động địa, chấn quỷ thần này, em có một ý tưởng."
"Gì thế?"
"Hai đứa con nhà ta, hay là đặt tên là Núi Núi với Bồ Câu Bồ Câu đi?" Nghe sơn ca là sẽ thai động, thật ý cảnh, thật đáng kỷ niệm!
" . ."
"Chẳng lẽ em muốn đặt tên là Đại Đại với Mông Mông sao? Này, nói chuyện cho đàng hoàng, sao em lại ra tay thế hả? !"
Ngày hôm sau, Tuệ Tử đi làm.
Vừa ra cửa đã gặp hàng xóm.
Giảo Giảo thấy hàng xóm liền rụt cổ lại, má ơi, thầy dạy toán!
"Cô Trần, sớm ạ, nào, để cô trông bọn trẻ cho." Thầy dạy toán cười híp mắt giơ tay nhận lấy Giảo Giảo đang đứng phía sau lưng Tuệ Tử, "Giảo Giảo à, sau này con phải nghe lời nha, em dâu con có thai rồi, sau này sẽ rất vất vả, con không được làm em dâu con tức giận đâu đấy."
Giảo Giảo cùng Tuệ Tử đồng thời nở một nụ cười ngượng ngùng mà vẫn lịch sự.
Hàng xóm quá nhiệt tình cũng làm người ta sầu não thật.
Công việc của Tuệ Tử khá nhàn hạ, ban ngày hầu như không có việc gì để làm.
Cô có một văn phòng riêng, ban ngày không có việc gì thì lại uống nước đun sôi để nguội đọc báo, tu dưỡng tình cảm.
"Chủ nhiệm Trần, có người tìm ở ngoài." Vương Manh Manh gõ cửa, cười đến lộ vẻ bát quái.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận