Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 402: Phiên dịch quỷ tài Tiểu Tuệ Tử (length: 8106)

"Ngươi mau chóng ngậm cái còi đi cho rồi!" Vu Kính Đình thấy con trai con gái khóc, giọng địa phương cũng xuất hiện.
Một bàn tay tóm lấy Đỗ Trọng kéo đi.
Tuệ Tử kịp thời đậy nắp lại, hai đứa trẻ không nhìn thấy đồ chơi lỉnh kỉnh, lúc này mới dần dần nín khóc.
Đỗ Trọng sờ mũi, vẻ mặt ấm ức.
Hắn thật sự cảm thấy đây là đồ tốt mới mua về, đồ chơi bên kia người ta cũng không phải bán tùy tiện, đây còn là nhờ cậy mối quan hệ đấy.
"Đồ vật cực tốt, lần sau đừng mua nữa."
Tuệ Tử ngại ngùng khi thấy bố chồng mang ba bao tải đồ chơi đáng giá về nhà, chỉ nói là bố chồng sống lại, tiện thể mang chút đồ tương tự từ bên kia về.
Nhưng Đỗ Trọng vẫn không hiểu ra, bố chồng cô mang mấy đồ chơi này về... Có liên quan gì đến việc hai đứa trẻ thấy chúng rồi khóc?
"Thằng nhãi ranh nhà ngươi thật là tinh quái, đã sớm có ý định muốn lừa con nhà ta đi rồi đúng không?" Vu Kính Đình ôm con gái, khinh bỉ nhìn Đỗ Trọng.
Bốc đồ nhanh nhẹn như vậy, chắc chắn là có mưu đồ từ trước.
Đỗ Trọng cười hì hì hai tiếng, thế thì có gì, điều cần thiết ấy mà.
"Ta nhìn hai con nhà ngươi là thích ngay."
"Coi như ngươi có mắt nhìn." Vu Kính Đình nâng chén, cụng ly với hắn.
Đối với người làm cha mà nói, khen con của hắn, vậy là bạn bè rồi.
Cơm mới ăn được một nửa, có người đến nhà.
Vu Kính Đình đặt chén rượu xuống, vừa nhìn ra ngoài, vui vẻ.
Xòe tay ra với Đỗ Trọng.
"100 tệ! Mau lên, có chơi có chịu!"
Hôm qua người đàn ông hắn cứu trở về đã tới, bên cạnh còn có không ít người, Tuệ Tử đứng dậy.
"Kỹ sư công trình!"
Đỗ Trọng vốn dĩ đang nghiến răng nghiến lợi đau lòng vì thua mất 100 tệ, nghe được Tuệ Tử nói kỹ sư công trình, lập tức nhảy dựng lên.
Nhìn ra ngoài, quả thật có mấy người nước ngoài.
Vui mừng Đỗ Trọng ôm lấy Tự Nhiên đang ăn lòng đỏ trứng, ba miếng đã hết một miếng.
"Con gái nuôi, con đúng là chiêu tài tiến bảo!"
Tự Nhiên đang thích thú hưởng thụ đồ ăn dặm, bị Đỗ Trọng đắc ý quên hình va vào người, lòng đỏ trứng rơi trên mặt đất, bé con không dám tin nhìn mặt đất.
Cảm giác lòng đỏ trứng rơi tự do đều trở thành quay chậm… "Oa ~"
Vừa vào nhà, cả bọn đã nghe tiếng khóc chói tai, Tự Nhiên được Tuệ Tử đưa vào phòng phía tây để bình ổn cảm xúc, ông bố chỉ bình tĩnh đút con ăn lòng đỏ trứng, gương mặt bánh bao trông rất bình tĩnh.
Cùng người da vàng đến còn có người của tòa soạn báo, cũng là người quen của Tuệ Tử, chủ biên Lý tỷ đích thân qua, thấy Vu Kính Đình liền giơ ngón tay cái.
"Kính Đình à, lần này cậu lập công lớn đấy, mau tạo dáng chút, để thợ quay phim của chúng tôi chụp một tấm, ngày mai lên báo nhé."
Lý tỷ biết mấy người nước ngoài không hiểu tiếng Hán, vừa vào nhà đã bắt Vu Kính Đình tạo dáng.
Vu Kính Đình bát trong tay còn chưa buông xuống – dứt khoát, tiểu tử háu ăn nhà anh mà không thấy đồ ăn thì sẽ ồn ào lên ngay.
"Chỉ bày vẽ mấy thứ vớ vẩn, chụp cái gì mà chụp, cứu người chả lẽ không nên làm sao? Các cô không chụp, tôi cũng vẫn cứ cứu đấy thôi."
Lý tỷ lo lắng lau mồ hôi, may quá, may quá, bạn bè quốc tế không nghe hiểu.
Vu Kính Đình hôm qua cứu người đàn ông, chính là kỹ sư công trình châu Á mà Tuệ Tử hôm qua đã nói.
Bởi vì Vu Kính Đình không so đo chuyện cá nhân, dũng cảm đứng ra, cứu được một mạng người, đối với Vu Kính Đình đương nhiên vô cùng cảm kích.
Còn giúp hình ảnh thành phố này tăng thêm không ít hào quang, chuyện tốt thế này, đương nhiên phải tuyên truyền rầm rộ, thúc đẩy tình hữu nghị.
Tuệ Tử dỗ con gái xong, ôm cô bé đang mếu máo khóc rồi lại cười đi ra, có cô phiên dịch, giao tiếp không còn trở ngại – thực ra cũng có trở ngại, tất cả đều đến từ Vu Kính Đình.
"Ngài Adam tiên sinh bày tỏ lòng cảm kích chân thành nhất với ơn cứu mạng của ngài." Tuệ Tử phiên dịch.
Vu Kính Đình trả lời câu dịch khuôn mẫu tiêu chuẩn: "Adam tiên sinh thân mến của ta, ngươi chẳng khác nào củ khoai lang nướng của vợ ta, tuyệt diệu vô cùng ~"
"...” Những người nghe hiểu tiếng Hán tại hiện trường ngơ ngác, nói cái gì vậy?
Khóe miệng Tuệ Tử giật giật, chồng cô quá da, cậy người ta không hiểu, tha hồ lượn.
Chỉ có thể kiên trì phiên dịch:
"Chồng tôi nói, đây là việc anh ấy nên làm, chúng ta là quốc gia lễ nghĩa, có bạn bè từ phương xa đến không ngại đường xá, ngài đừng bận tâm."
Cô ba hoa một tràng mà ai cũng không hiểu, phóng viên chụp ảnh thì nhỏ giọng hỏi chủ biên:
"Cô ấy không dịch cả củ khoai lang nướng vào đấy chứ?"
Lý tỷ nhìn thủ hạ mình bằng ánh mắt của kẻ ngốc, chỉ hỏi mấy chuyện nhảm nhí – nếu cô ta hiểu được mấy thứ đó, thì cô đã đi làm phiên dịch từ lâu rồi, cần gì ở lại tòa soạn báo nhìn đám thủ hạ Muggle này sầu não?
"Ông Adam tiên sinh nói, ông ấy vô cùng cảm ơn anh, anh là người tốt bụng." Tuệ Tử tiếp tục phiên dịch.
Đỗ Trọng bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hắn không nghe thấy Kính Đình gọi hắn là củ khoai lang nướng chứ?"
Vu Kính Đình quay đầu nhìn Đỗ Trọng, vẫn là giọng dịch khuôn mẫu: "Này, tên chuột chũi ngu ngốc nhà ngươi, ngươi nghĩ người ta giống ngươi sao? Câm mồm lại đi, ta sẽ dùng giày đá vào mông ngươi đấy~"
Adam cùng mấy người da vàng đồng loạt nhìn Tuệ Tử, Tuệ Tử ngớ người, này, này, cái mẹ gì thế này làm sao phiên dịch được?
"Ách, chồng tôi nói, anh ấy cùng bạn anh ấy có tình bạn lâu dài, giống như quan hệ giữa hai nước chúng ta, vô cùng tốt đẹp, cùng nhau tạo ra những câu chuyện giai thoại…"
Tuệ Tử chỉnh thực sự không biết phiên dịch ra sao, đành lấy bản tin thời sự ra.
Dẫn tới một đám bạn bè quốc tế không ngớt lời tán dương, những người của tòa soạn cũng giơ ngón tay cái lên, mặc dù không hiểu Tuệ Tử nói cái gì, nhưng nhìn phản ứng của đối phương thì biết chắc chắn không phải dịch nguyên văn lời Vu Kính Đình.
Cái gì gọi là phiên dịch thần sầu, bọn họ đã được chứng kiến rồi đây.
Từ đầu đến cuối, lời Vu Kính Đình nói và lời Tuệ Tử phiên dịch, không thể nói là không liên quan chút nào, chỉ có thể nói là hoàn toàn khác nhau.
Vu Kính Đình nổi máu da trâu xã giao, bằng mọi giá kéo người nước ngoài vào ngồi, nếm thử cơm thừa nhà mình, không, là món ngon nhà anh ta.
Tuệ Tử cắn răng, lấy bình Mao Đài… Tiện thể xê dịch chỗ rượu.
Vu Kính Đình lôi kéo tay người ta lải nhải một tràng, Tuệ Tử ở bên cạnh vắt óc phiên dịch, những lời anh ta nói nhiều chỗ không dịch ra được, khiến Tuệ Tử cuống đến mức thiếu chút nữa đọc thuộc lòng toàn bộ tác phẩm của Shakespeare.
"Sau khi khỏi bệnh nhớ béo thêm chút nữa nhé, vợ tôi có một loại thuốc giảm cân thảo dược đặc biệt hiệu quả, anh về mang theo một ít, thiếu cân quá, lần sau phải khỏe mạnh vào nhé, anh đừng chỉ biết chúi đầu vào kiếm tiền coi nhẹ sức khỏe, kiếm bao nhiêu là nhiều thôi – vợ ơi, dịch cho hắn đi."
Tuệ Tử cố gắng nén cười, mấy vị đại biểu thành phố bên cạnh cũng nhịn cười hết nổi.
Tuệ Tử vụng trộm ở dưới gầm bàn dẫm Vu Kính Đình một cái, anh ít nói lại cho tôi nhờ đi!
"Ách, chồng tôi nói, nói –"
Tuệ Tử cảm nhận được ánh mắt của đồng bào bốn phương tám hướng, cô cảm thấy mình bây giờ là niềm hy vọng của toàn thành phố, dịch không tốt thì có việc lớn.
Dù sao cũng là học bá hai kiếp, thời khắc mấu chốt cũng không bị lật xe, Tuệ Tử nhắm mắt suy nghĩ mấy giây, rồi lại tiếp tục biểu diễn tài dịch thần sầu.
"Chồng tôi nói, triết gia Kant của quý quốc từng nói, ba thứ có thể giúp xoa dịu nỗi vất vả của cuộc đời: Hy vọng, giấc ngủ và nụ cười, anh ấy chúc ngài những tháng ngày về sau luôn tràn đầy hy vọng, ngủ đủ giấc, luôn tươi cười."
Nói xong, bản thân Tuệ Tử cũng thở phào một hơi, ôi trời, cô cũng thật nhẫn nại đấy, vậy mà dịch được ra.
"Ha ha ha, hai người quả thật là một cặp vợ chồng thú vị, dù tôi không phải là “chuột chũi ngu ngốc”, nhưng tôi vẫn rất hứng thú với loại thuốc giảm cân thảo dược mà chồng chị nói, nếu có thể cho tôi mang một ít về, thì tôi cảm ơn anh chị rất nhiều đấy."
Câu này của Yasu không cần Tuệ Tử phiên dịch, anh ta vừa mở miệng đã nói tiếng Kinh chuẩn đét, tiếng phổ thông còn chuẩn hơn Vu Kính Đình.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận