Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 691: Nam nhân có tiền liền học cái xấu (length: 8064)

"Ách, cái này ——" Phàn Hoàng đột nhiên bị gọi tên, vì thế mà giật mình một cái.
Mặc dù trong lòng ông luôn ủng hộ con gái chống lại sự chuyên chế của những bậc phụ huynh phong kiến, nhưng ông không dám nói ra.
Dưới áp lực mạnh mẽ của Trần Lệ Quân, Phàn Hoàng hỏi Giảo Giảo.
"Cháu dâu của con có lời gì muốn nhờ con chuyển lời không?"
"Dạ có."
Giảo Giảo lấy từ trong túi ra miếng dán giảm đau, đưa cho Phàn Hoàng.
"Cháu dâu con nói, cô ấy mãi mãi là con gái ruột của ba."
"..." Khóe miệng Phàn Hoàng giật giật, thật là có hiếu, biết chuẩn bị miếng dán giảm đau cho ba vợ.
"Giảo Giảo dắt củ cải đi rửa tay ăn cơm, ta vào nhà nằm nghỉ." Trần Lệ Quân bình tĩnh quay người, hai củ cải nhỏ nhanh chóng nhận ra bà ngoại không ổn.
"Bà ngoại không vui..." Lạc Lạc chỉ Trần Lệ Quân, con bé này càng lớn càng giống Vu Kính Đình, ba ba bé tuy ít nói nhưng trong mắt đầy lo lắng.
"Không sao, ta vào xem sao." Phàn Hoàng đưa tay xoa đầu hai đứa cháu ngoại, hai đứa ngoan bảo này thật sự là mọc trong tim ông, càng lớn càng đáng yêu.
Trần Lệ Quân ngồi trên giường lau nước mắt, thấy Phàn Hoàng bước vào, vội vàng lấy gối che kín đầu.
"Đau lòng hả?" Phàn Hoàng nhíu mày, ông chẳng nhớ nổi lần cuối bà xã khóc là khi nào, xem ra lần này tức đến không nhẹ rồi.
"Ta trong mắt của các người, đặc biệt đáng ghét phải không?" Âm thanh nghèn nghẹn của Trần Lệ Quân vọng ra từ dưới gối.
"Sao lại thế được, Tuệ Tử tuần trước còn vì bà bênh vực bà trước mặt bà nội đó thôi."
Tuệ Tử với Lệ Quân hay bất đồng quan điểm, nhưng khi đối diện với người ngoài thì luôn bảo vệ mẹ mình, tuần trước nhà họ Chu mở tiệc, bà nội lại lên giọng chua ngoa nói nhà ai nhà kia có con trai, nhà bà thì tuyệt tự, cố tình nói để Trần Lệ Quân và Lưu Thiến khó chịu.
Lưu Thiến sinh con gái, thích ý hệt như mong muốn, bà Phàn thì khó chịu trong lòng.
Bà năm đó bụng rõ là "không chịu thua kém" sinh hai con trai, kết quả đến đời cháu, thấy mấy nhà kia cứ như thỏ, sinh con trai một đàn, nhà bà chỉ có ba cháu gái, lại còn dở hơi một đứa… Nhân lúc gia tộc tụ họp, bà nội lại ra sức làm Trần Lệ Quân và Lưu Thiến khó chịu, bóng gió xa gần.
Trần Lệ Quân coi như không nghe thấy, Lưu Thiến bận đút con gái, Tuệ Tử vỗ bàn đứng dậy.
Cùng Vu Kính Đình, hai người cùng nhau đáp trả bà nội một trận, khiến bà tức muốn hộc máu mà không dám xả giận với hai tổ tông này, bởi vì điểm yếu của bà đang nằm gọn trong tay đôi vợ chồng trẻ này.
"Đứa trẻ này từ nhỏ đã tùy hứng, muốn sao làm vậy, con bé muốn học nghiên cứu sinh ta cũng không để ý, nhưng Kính Đình sao không tìm việc làm tử tế? Ta làm vậy chẳng phải vì nó hay sao? !" Trần Lệ Quân càng nghĩ càng buồn lòng.
"Đàn ông có tiền, trên bàn nhậu ôm ấp vuốt ve còn thiếu sao? Vợ chồng ở riêng là chuyện lâu dài được sao? Nó ở trường giống như trong tháp ngà, hoàn toàn không biết ngoài kia loạn như thế nào, để Kính Đình ở bên nhà bố nó, không chừng có bao nhiêu cô muốn chui vào ổ chăn của nó, đến lúc đó con gái bị bỏ rơi, khóc lóc tìm ta, ta cũng không cho mở cửa!"
Hai năm này kinh tế mở cửa, xí nghiệp cải cách, xuất hiện không ít hộ kinh doanh cá thể, phong tục so với mấy năm trước thì đã kém đi nhiều, hai năm trước ai mà nhảy nhót với mấy người đàn ông còn bị lôi ra đánh chết, giờ mấy ông chủ uống rượu, bên cạnh đều có hai cô thư ký xinh đẹp, lên bàn tiệc thì ôm bên trái hôn bên phải.
Ngay cả đơn vị của Trần Lệ Quân, cũng có mấy cô gái trẻ làm ăn không trong sạch, Trần Lệ Quân không muốn để con rể đi xa.
Tốt nhất là dưới mí mắt của bà và Phàn Hoàng, nếu nó có gian giảo cũng không dám làm bậy, những người bên ngoài cũng biết nó là con rể nhà họ Phàn, muốn rủ rê nó làm bậy thì cũng phải cân nhắc xem có trêu nổi nhà mẹ đẻ của Tuệ Tử không.
Trần Lệ Quân một lòng nghĩ cho con gái, kết quả Tuệ Tử và Vu Kính Đình thông đồng gạt bà, việc này càng khiến bà càng thêm buồn lòng, trong lòng như có một ngọn lửa, muốn nổ tung.
"Con lại ăn nói bậy bạ rồi. Không nói Kính Đình là người không làm loại chuyện đó, dù có một ngày thật sự Tuệ Tử khóc trở về, chẳng phải chính con là người đầu tiên cầm dao lao ra liều mạng với nó à?"
Phàn Hoàng lau nước mắt cho bà, ông nhận ra bà xã mình dạo này cứ như người khác, đặc biệt dễ nổi cáu, lại còn khóc nữa, trái ngược hoàn toàn với hình tượng nữ cường nhân ngày trước, khiến Phàn Hoàng có chút bối rối.
"Ta mới không thèm quan tâm đứa con gái đó, ta chỉ là không quen nhìn bộ dạng ngây thơ của nó! Nó hoàn toàn không biết gì về sự gian giảo của đàn ông!"
"Ta không có hư mà..." Phàn Hoàng rất là oan uổng, ông chưa từng phạm sai lầm trong lối sống.
"Ông cảm thấy oan ức à? ! Ta thấy ông chính là muốn ra ngoài với mấy ông già không biết điều kia, ông cũng muốn ôm hai hả?! Nếu ông không có những ý nghĩ hoa lá đó, thì sao còn bênh con rể?! Ông chính là muốn để nó ra ngoài làm ăn, muốn nó trai ôm gái ấp, thậm chí còn muốn để nó thay ông ngắm nhìn sự phồn hoa của thế gian! Đến lúc đó nó dẫn ông ra ngoài chơi, ông thì cứ vui vẻ còn nó canh cửa cho ông!"
"..." Chiến hỏa lan đến đầu mình, Phàn Hoàng cảm thấy mình có chút oan uổng.
"Bà xã, trí tưởng tượng của bà, có phải hơi phong phú không?" Con rể dẫn bố vợ đi chơi, bà rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?
"Mấy người đàn ông các người, hễ có tiền là học hư, đều cùng cha ta một giuộc, già mà không đứng đắn..." Trần Lệ Quân nghĩ đến chỗ đau lòng, lại bắt đầu lau nước mắt.
Phàn Hoàng nghe ra từ mấu chốt, cha vợ, già mà không đứng đắn.
Đoán chừng là ông cha vợ lại gây ra chuyện gì không hay, khiến bà xã của mình buồn bực, thấy cảm xúc Trần Lệ Quân không tốt, Phàn Hoàng không truy hỏi, tính toán âm thầm điều tra một chút, trước mắt vẫn là phải trấn an cảm xúc của Lệ Quân.
"Ta thấy con gái trong lòng có chừng mực, con bé không muốn dùng uy của nhà mẹ đẻ để ép Kính Đình, vả lại, Kính Đình bản tính ra sao, chúng ta quen nhau bao năm nay còn không hiểu rõ sao? Nếu ta ngay cả một người trẻ tuổi còn không nhìn ra, chẳng phải là uổng phí ngần ấy tuổi sống sao?"
Phàn Hoàng đối với con gái và con rể vô cùng hài lòng, bên cạnh ông nhiều bạn bè như vậy, chỉ có hai đứa con nhà ông là khiến ông bớt lo nhất, con rể nhìn có vẻ bất cần, nhưng thật ra rất mực biết chừng mực, lại biết cố gắng.
"Nó giờ thì tốt, nhưng lỡ khi sa vào cái hoàn cảnh nhố nhăng kia, ai biết nó có học hư không!"
"Bà ngoại, con có thể vào không?" Lạc Lạc thò đầu vào.
Trần Lệ Quân vội vàng lau sạch nước mắt, trong giây lát khôi phục vẻ mặt thường ngày.
"Vào đi, bà ngoại ôm nào."
Lạc Lạc dắt em trai đi vào, hai nhóc tỳ như đạn pháo lao đến, ôm Trần Lệ Quân dỗ dành một hồi, Tuệ Tử đẩy bọn trẻ qua, là nhắm đến việc mấy đứa nhỏ này biết dỗ người, và quả thực là như vậy.
Trần Lệ Quân trong lòng vốn còn nghẹn một cục tức, thấy hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, cái gì hỏa khí cũng bay biến hết.
"Hai đứa ở trường mầm non, có nghe lời cô giáo không?"
Ba Ba gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Con không muốn đi."
"Vì sao?"
"Mấy bạn nhỏ kia ngốc quá, một bài thơ cổ mà học mấy lần vẫn không thuộc, phiền phức." Mặt Ba Ba lộ vẻ ghét bỏ.
"Không phải các bạn nhỏ ngốc, mà là con quá thông minh, mẹ con hồi nhỏ cũng không có thông minh bằng con." Trần Lệ Quân nhớ hồi nhỏ con gái mình học cái gì cũng rất nhanh, nhưng hình như không có bản lĩnh vừa gặp đã nhớ của cháu ngoại.
"Con cũng không muốn đi nhà trẻ." Lạc Lạc chu môi.
"Con thì vì sao?"
"Bọn nó không được đánh, cứ khóc thút thít, phiền lắm."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận