Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 767: Đại lão lại là ta chính mình (length: 8076)

Tuệ Tử che mặt, mặt nàng nóng quá đi mất.
Dù nhìn từ góc độ nào, tình cảm của nàng và Vu Kính Đình đều nên rất tốt.
Không cần Giảo Giảo nói những điều này, nàng nhìn bài trí trong phòng cũng có thể cảm nhận được.
Trong tủ quần áo, quần áo của hai người được bày chung với nhau, quần áo nữ gần như chiếm hết các ngăn tủ, chèn ép quần áo nam chỉ còn một chút, chỉ nhìn quần áo thôi cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt trong gia đình về địa vị của nam nữ chủ nhân.
Trên giường, gối đầu có đôi có cặp, hoa văn trên mặt gối đặc biệt xấu xí, cũng không biết thêu cái gì, nhưng Tuệ Tử nghĩ, có thể có dũng khí dùng chung mẫu bao gối xấu xí như vậy, tình cảm chắc chắn đặc biệt tốt.
"Cái đó là do ta thêu sao?" Tuệ Tử, người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, nhìn chiếc bao gối một hồi, vẫn không nhịn được hỏi.
"Cái đó là do anh trai ta thêu, do chị vẽ mẫu."
"Hắn... thêu hoa? ! !" Tuệ Tử lại lần nữa chịu chấn động.
Không thể nào liên tưởng một người đánh khắp thôn không có đối thủ như cái con khỉ lưu manh, lại có thể liên tưởng với công việc tỉ mỉ như thêu hoa.
"Anh đi học có tham gia câu lạc bộ, nghe nói mời nhà thiết kế mỹ viện đến giảng về thêu thùa, lúc đó tràng diện rất hoành tráng."
Giảo Giảo còn nhớ như in chuyện này.
Trường đại học Thanh Hoa tổ chức hoạt động thực tế, mỗi viện chọn ra 40 người để trải nghiệm thêu thùa, anh trai muốn giành phần của chị cũng tham gia.
Nhận về một bộ nguyên liệu, anh thức đêm mày mò, vừa lúc chị bị cảm cúm, nóng sốt mơ màng muốn ngủ, Vu Kính Đình thương vợ, bảo chị đi ngủ, nhân lúc chị ngủ, anh xắn tay áo lên làm.
Hai cái gối hình con vịt béo, nhìn kỹ còn có chút giống như đồ chơi tình thú nhưng mà xem kỹ lại giống đồ chơi của người ngoài hành tinh, đúng là do tự tay anh tạo ra.
"Anh trai ta thức đêm làm ra thứ đồ chơi này, nguyên liệu thì bị phá hoại, chị vừa khóc vừa đánh anh ấy, cuối cùng không nộp được bài tập, chạy đi tìm bà ngoại Tư Di cầu cứu, anh ta chắc cũng tự thấy đồ mình làm quá khó coi, định lúc chị không có ở nhà thì hủy xác phi tang, ai ngờ chị lại lục ra, còn chế thêm thành cái gối, ngày ngày dùng cái đó để quất roi linh hồn anh ấy."
Ngoài cửa sổ vọng tới tiếng la hét của Vu Kính Đình.
"Vu Giảo Giảo, con bé thỏ con, ăn bao nhiêu bữa cơm của ông rồi mà không thể nói giúp ông được câu nào tử tế hả?!"
Những chuyện xấu trong quá khứ, sao lại lôi ra làm gì!!
Hắn vốn rất muốn giả vờ là một con sói già vẫy đuôi trước mặt cô vợ nhỏ mất trí nhớ, khoe khoang tài năng đa nghệ của mình, Giảo Giảo con bé này chỉ toàn thêm phiền.
"Chị dâu, anh ấy nghe lén em nói chuyện đấy, chị đừng để ý đến anh ta, đàn ông xấu xa lắm, bụng đầy mưu ma chước quỷ, không phải là người tốt lành gì đâu, ngoài việc đối xử tốt với chị thì chẳng còn ưu điểm nào."
Giảo Giảo nhìn như đang nói xấu anh trai, thực ra lại lặng lẽ nâng cao giá trị của Tuệ Tử, bao nhiêu năm nay Tuệ Tử cũng đâu dạy không nó, cô bé nắm rất rõ kỹ xảo tán gẫu.
Quả nhiên, Tuệ Tử mặt nhỏ đỏ bừng, rõ ràng đã nghe lọt câu "Ngoài việc đối xử tốt với chị thì chẳng còn ưu điểm nào".
Sợ bị Giảo Giảo nhìn ra tâm tư, Tuệ Tử vội vàng chuyển chủ đề.
"Em nói chị đi học tham gia câu lạc bộ, trường trung cấp chuyên nghiệp của chúng ta làm gì có loại phúc lợi này?"
"Không phải trung cấp chuyên nghiệp đâu ạ, chị và anh trai em đều--"
Giảo Giảo vừa định nói hai người đều thi lên đại học, còn là một trong những trường đại học tốt nhất nước, thì chuông điện thoại reo.
"Tỷ Tuệ Tử, cứu mạng với!"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ, nghe có vẻ đặc biệt lo lắng.
"Chị là ai?" Tuệ Tử hỏi.
"Em là Phàn Vận đây, anh anh anh, sổ sách lại có vấn đề rồi, người ta đã mang đến cho chị rồi, chị nhất định phải giúp em nha, như cũ đó, "không được" thì cứ bỏ cùng với sổ sách đó nha, vui vẻ nhận ạ."
Phàn Vận nói xong không đợi Tuệ Tử phản ứng đã cúp điện thoại.
Tuệ Tử ngơ ngác, nàng không hiểu gì hết.
Phàn Vận là ai?
Sổ sách là gì?
Còn không được lại là gì?
"Ai gọi tới đấy?" Vu Kính Đình hỏi.
"Là một người tên Phàn Vận, em không quen người này, cô ấy nói nhiều điều em nghe không hiểu." Tuệ Tử sợ hãi.
"À, là cháu gái của nhà Tứ nãi nãi, cô ta đúng là đồ phiền phức, đoán là sổ sách ở đơn vị bố cô ta lại bị loạn lên rồi, muốn nhờ em kiểm tra giúp, lát nữa người ta mang sổ sách đến thì anh sẽ từ chối thay cho em."
"Vậy 'không được' là gì?"
"Em cứ nhìn là biết."
Vu Kính Đình vừa dứt lời, thì người Phàn Vận phái tới cũng vừa đến.
Tuệ Tử còn tưởng sổ sách là nhỏ thôi, không ngờ người kia xách một túi, trực tiếp làm Tuệ Tử choáng váng.
Nàng ở trường học còn chưa có cơ hội làm thực tế bao giờ.
"Nhiều... như vậy, một tháng có xem xong không?" Nàng liếc qua một lượt, cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Tuy rằng nàng học chuyên ngành này, nhưng cảm thấy nhìn mấy thứ này như sách trời, thật là khó a.
"Một tháng ư? Đại tiểu thư đừng đùa em, nếu tốc độ của chị mà nói thì hai ngày là xong rồi đó, à mà đúng rồi, đây là em gái của em nhờ em mang cho chị ạ."
Người mang đồ là anh họ của Phàn Vận, theo cốp sau lấy ra một thùng quà.
"Đây là đặc sản đông bắc do chú của em mang về, tuyết cáp đó ạ, con gái ăn là tốt nhất đó."
"Nhiều quá không được." Vu Kính Đình rất quen thuộc nói ra câu thoại đã lặp đi lặp lại vô số lần.
Tuệ Tử lúc này mới hiểu được "không được" có ý gì.
"Đại tiểu thư đồng ý giúp là phúc lớn nhất của chúng em rồi, hai người nhất định phải nhận cho."
"Lần này thật sự không được, vợ tôi dạo này không được khỏe, các anh chị tìm người khác đi, lần sau nhất định."
Vu Kính Đình muốn trả lại đồ, người kia tặng quà như vậy không ít lần, lần đầu thấy Vu Kính Đình từ chối thẳng thừng, còn cho rằng mình nói câu nào không rõ ràng, ném đồ lại rồi lái xe chạy trốn.
"Mẹ kiếp, bọn hươu ngốc này!" Vu Kính Đình chửi thầm, thấy Tuệ Tử ngẩn ngơ nhìn sổ sách, bèn an ủi, "Để anh lái xe đưa trả lại cho họ, em đừng có áp lực gì hết, quen mui lại càng làm bọn chúng lười, hễ có chuyện là lại tìm đến em."
"Đồ khó như vậy, em thật sự có thể làm xong trong hai ngày sao?" Tuệ Tử lật hết một lượt, đầu óc trống rỗng.
Mình 25 tuổi, lợi hại đến vậy sao? Cao thủ lại là chính mình!
"Sao mà cần hai ngày? Chỉ là dọa mấy người họ thôi, để khỏi làm phiền đến em, một buổi tối em làm gọn được ngay."
"Em, em là người chậm chạp đó, thầy cô đều nói em vậy mà, bảo là làm gì cũng chậm hết."
"Thầy cô hồi trung cấp sao? Trình độ của người đó bây giờ còn kém hơn em, năm trước về nhà, mình gặp lại một lần, thầy giáo của em còn hỏi em vài vấn đề đó."
Vu Kính Đình thực sự nói thật, hắn và vợ tại quê nhà đều là nhân vật truyền kỳ, sau khi về, đi đến đâu cũng được mọi người tôn kính.
"A..." Tuệ Tử tam quan lại chịu xung kích, thì ra những chuyện nàng để ý như vậy, sau này sẽ trở nên vô nghĩa như thế sao.
"Em từng nói với anh, có một thời gian em rất để ý chuyện thầy giáo nhận xét em là chậm chạp, chuyên ngành của em dù tốt, nhưng tính toán bằng bàn tính rất chậm, em biết bây giờ em tính bàn tính lợi hại thế nào không? Em còn đạt giải nhì toàn quốc cuộc thi tính toán bằng bàn tính đó, giấy chứng nhận đâu rồi nhỉ?"
Vu Kính Đình từ dưới gầm giường lôi ra một chiếc rương không mấy nổi bật, bên trong chứa đầy các loại giấy khen, giấy chứng nhận, tất cả vinh dự của cả nhà đều được Tuệ Tử thu hết vào trong này.
Vu Kính Đình lật tìm một hồi mới thấy giấy chứng nhận, đưa cho Tuệ Tử.
"Thật ra còn có một huy chương, bị con gái nhặt được mang đi chơi rồi, chưa bao giờ thấy trở về, không biết ném đâu mất."
"Rốt cuộc là mình đã làm thế nào để đạt được những điều đó. . . . ?" Tuệ Tử cảm thấy tương lai của mình sẽ phát triển toàn diện về cả đức trí thể mỹ, xét theo góc độ nào cũng không có gì thiếu sót.
Có điều rõ ràng nàng là một đứa kém cỏi mà, làm gì cũng không xong, người thì béo ú lại còn nhút nhát.
"Muốn biết em làm thế nào để được như vậy không? Anh sẽ nói bí quyết cho em nghe." Vu Kính Đình nhìn mặt nhỏ của nàng nhăn lại, cảm thấy Tuệ Tử như vậy quá đáng yêu, nhịn không được mà ý xấu lại trỗi dậy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận