Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 899: Này là chiến thuật (length: 7728)

Kế hoạch đi tắm suối nước nóng là ba ngày.
Chuyện tình của Trần Luân cũng không làm thay đổi kế hoạch chung, chỉ là đến ngày thứ hai, Vu Kính Đình cho người đưa Trần Luân đến trường dạy nghề.
Nơi được chọn vẫn là nhà của Trần Đông, nơi đã từng chuẩn bị cho giáo quan một lần rồi, lần này đưa thêm một người nữa vào, cũng coi như quen đường.
Cha mẹ Trần Luân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không nghe theo Vu Kính Đình, trơ mắt nhìn con trai bị đưa đi, hai vợ chồng cũng chẳng còn tâm trạng vui chơi, vội vã lên xe trở về nhà.
Tuệ Tử rất hiếu kỳ phản ứng của Lưu Mai Mai.
Người bình thường, bị bắt gian trong phòng, đã sớm xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nhanh chóng quay về nhà.
Nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu Lưu Mai Mai đòi về, nàng sẽ cho xe riêng đưa đi, không để nàng đi cùng nhà Trần Luân, tránh cho xấu hổ.
Kết quả là, không có chuyện đó.
Lưu Mai Mai chỉ không xuất hiện khi mọi người liên hoan cùng nhau, tự nhốt mình trong phòng nói rằng không được khỏe.
Đến tối khuya, lúc không còn ai, lại chạy đi tắm suối nước nóng, cùng hai người bạn học không biết chuyện gì của Giảo Giảo vui vẻ đùa giỡn.
Tuệ Tử ngâm mình trong suối nước nóng thư giãn, rồi ra ngoài ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh.
Lúc này đã là nhá nhem tối, sắp đến giờ ăn cơm.
Chưa thấy cảnh đẹp đâu, thì thấy Lưu Mai Mai cùng hai bạn học nữ, cười nói đi về phía hồ tắm.
Vừa hay gặp Trần Lệ Quân, Lưu Mai Mai dừng lại, lễ phép chào hỏi Trần Lệ Quân.
"Phì." Tuệ Tử bật cười.
Vu Kính Đình từ phía sau ôm lấy nàng, lười biếng hỏi.
"Cười gì thế?"
"Ngươi nhìn biểu cảm của mẹ ta kìa." Tuệ Tử dùng cằm chỉ về hướng Trần Lệ Quân.
Chỉ thấy thai phụ nương nương đang ngơ ngác nhìn theo Lưu Mai Mai rời đi, Tuệ Tử thậm chí có thể tưởng tượng ra tâm trạng của mẹ nàng lúc này: Sao trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ như thế.
Trần Lệ Quân người đã quản lý hơn nửa cuộc đời người khác, cũng ít khi thấy ai có da mặt dày như vậy.
Đây có thể đúng là câu nói, chỉ cần nàng không xấu hổ, thì người khác xấu hổ thay!
"Haiz." Vu Kính Đình thở dài một tiếng.
Tuệ Tử tò mò nhìn hắn, đang yên đang lành, thở dài cái gì?
"Mẹ ta chắc sắp sang đây để cùng ngươi trút bầu tâm sự rồi, chuyện đại sự nghiên cứu nguồn gốc sinh mệnh của hai chúng ta, đành phải để lại buổi tối thôi." Vu Kính Đình vừa than vãn vừa mặc quần áo, Tuệ Tử nhún vai.
Quả nhiên, chưa đầy ba phút, Trần Lệ Quân đã gõ cửa tới.
"Mau chỉnh con bé đó cho ta! Cái thứ gì đâu không!" Trần Lệ Quân vừa bước vào đã la lối om sòm.
"Sao lại tức giận như vậy?" Tuệ Tử nháy mắt ra hiệu cho Vu Kính Đình ra ngoài tìm người đánh mạt chược, hiện tại là thời gian của phụ nữ.
"Ta ngồi nghỉ ở sau gốc cây một lát, ngươi đoán xem ta nghe được cái gì?"
Trần Lệ Quân tức giận không chịu được.
Thế mà nàng lại nghe được Lưu Mai Mai nói xấu Giảo Giảo với hai đứa nhỏ kia.
"Chuyện xấu xí của bản thân thì không một chữ nhắc đến, lại đi nói nhà ta Giảo Giảo với Tiểu Bàn đi quá gần, còn nói Giảo Giảo bảo đã định thông gia từ bé với Tiểu Bàn, cái gì mà con dâu nuôi từ nhỏ chứ – ta thật sự không thể nghe nổi nữa."
Trần Lệ Quân tuy đã gặp không ít người đặt điều, nhưng toàn là người trưởng thành, đứa trẻ lớn như vậy, mà tâm tư cũng giống như tổ ong, đầy lòng dạ hắc ám.
"Vậy sao mẹ không nhảy ra mắng nàng? Con thấy mẹ vẫn chào hỏi người ta." Tuệ Tử cười hì hì.
Trần Lệ Quân trừng mắt.
"Ta là thân phận gì? Để ta đi xé nhau với hai đứa nhỏ với một đứa nhỏ khác à?"
"Người làm sai chuyện, chỗ nào còn phân biệt người lớn trẻ con? Đương nhiên phải xé nhau tại chỗ, qua rồi muốn trở lại cãi cũng không có chỗ hối hận."
Ở bên Vu Kính Đình lâu như vậy, đây là điều hữu dụng nhất mà Tuệ Tử học được.
"Mấy năm trước, mỗi lần cãi nhau với người khác, lúc đó đều không biết nói gì, qua rồi suy nghĩ lại, luôn cảm thấy bản thân mình không phát huy tốt, muốn cãi nhau lại lần nữa cũng không thể, cứ luôn lén lút hậm hực, về sau ta chuẩn bị sẵn một ít từ dùng để cãi nhau."
Không biết cãi cái gì, cứ lắp bắp là dùng được.
Tuệ Tử vô cùng nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm với Trần Lệ Quân, khiến Trần Lệ Quân tức điên.
"Sao càng ngày con càng giống Kính Đình vậy? Nếu là trước đây, con nhất định sẽ nói, cãi nhau với loại người đó không đáng."
"Đó là vì trước đây con ăn nói chậm chạp, chứ chẳng lẽ không muốn nói thế à? Bây giờ con không cho là vậy nữa. Mẹ, con lĩnh ngộ ra một đạo lý rồi."
Biểu tình của Tuệ Tử, khiến Trần Lệ Quân cảm thấy có chút quen thuộc.
"Người yêu thật lòng, có thể quên đi bản thân mình trong người mình yêu, mà sự quên mình đó lại có thể giúp bản thân tìm lại được chính mình, một lần nữa có được chính mình. Đây là nhà tư tưởng gia người Ý Ficino đã nói, lúc đó con đọc thấy chẳng hiểu gì, bây giờ thì rõ rồi."
Chẳng trách cảm giác này quen thuộc đến vậy! Trần Lệ Quân nhớ ra rồi, đây chẳng phải là mùi vị quen thuộc của việc khoe khoang tình cảm sao?!
"Không thể nói là Kính Đình ảnh hưởng con, mà là ở bên cạnh anh ấy, con đã tìm thấy chính mình, có lẽ con vốn dĩ phải là bộ dáng bây giờ." Tuệ Tử sờ mặt mình.
Trần Lệ Quân cảm thấy răng mình sắp ê ẩm hết cả, vừa định châm chọc vài câu, thì Vu Kính Đình đẩy cửa vào, đúng lúc nghe thấy câu này.
Thuận miệng nói theo: "Bà xã của ta là tuyệt đại giai nhân, dịu dàng như nước, uyên bác sâu rộng, thiên hạ vô song."
Tuệ Tử ý tứ gật đầu, khiêm tốn, khiêm tốn.
Trần Lệ Quân lắc đầu.
"Thật đáng sợ, Vu Kính Đình cũng bắt đầu dùng văn vẻ sáo rỗng, nói những lời không ai hiểu nữa."
Tình yêu đáng sợ với mùi vị chua loét này, có phải là sẽ gặm nhấm và ảnh hưởng lẫn nhau không?
"A, vậy ta đổi một câu không văn vẻ sáo rỗng để hình dung nhé – bà xã ta, thật mẹ nó xinh đẹp."
"..."
Trần Lệ Quân che miệng lại, không chịu đựng được liền đi ra ngoài.
Không thể ở lại phòng này nữa, mùi vị quá khó chịu! Dễ khiến người mang thai phản ứng.
Vu Kính Đình nhiệt tình vẫy tay chào nhạc mẫu, bái bai ngài nha~ Rồi quay sang ôm Tuệ Tử.
"Bà xã, em xem, ta đã giải quyết xong rồi, còn chút thời gian nữa là đến giờ ăn tối, hay là hai ta – "
"Đình Tử! Cậu đi lấy tiền lẻ sao mà lâu vậy? Mau lên, ba thiếu một!"
Bên ngoài có người gọi.
Vu Kính Đình khẽ mắng một câu, nắm chặt thời gian hôn lên môi một cái, rồi mới kéo tay Tuệ Tử ra ngoài.
"Thiếu tiền lẻ thì lấy trong túi ra là được chứ, con có cần đi không?" Tuệ Tử còn muốn ở lại phòng đọc sách.
"Em cứ ngồi đó làm thần may mắn cho anh."
Thần may mắn này, quả thực có chút tác dụng.
Tuệ Tử vừa ngồi xuống, bốn người không thể gian lận được, bởi vì Tuệ Tử dùng sức mạnh của việc học, bắt đầu đọc thuộc lòng bài.
Cô vừa nhập cuộc, cục diện liền bắt đầu thay đổi, từ việc nhà Tứ gia thắng, chuyển thành Vu Kính Đình thắng đến mềm tay, ba nhà còn lại đều không vui vẻ.
Tứ gia coi như còn có chút lương tâm, gian lận vừa phải nên thỉnh thoảng vẫn để cho mọi người thắng được một chút, còn Vu Kính Đình thì không cho ai một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Đáng hận nhất là, hắn không chỉ thắng bài, hắn còn lôi kéo thù hận, miệng như súng liên thanh không ngừng nói.
Cuối cùng rốt cuộc bị mọi người đá xuống bàn, không cho chơi cùng nữa.
Đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Tuệ Tử, Vu Kính Đình không để ý vuốt tóc.
"Thấy chưa? Đây là chiến thuật! Ta không làm vậy, thì lấy đâu ra thời gian bồi em và các con?"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận