Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 472: Nhìn ra cái gì không (length: 7954)

Có một số việc, lúc nhìn không ra đầu mối thì không thấy gì cả.
Nhưng một khi phát hiện manh mối, rồi quan sát lại, liền thấy có trăm ngàn chỗ hở.
Ánh mắt của bí thư luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía Ngô Cương, điều này cũng giải thích hợp lý cho chuyện xảy ra ở trên lầu.
Hai người này đã sớm cấu kết ngấm ngầm, cho nên Ngô Cương phát hiện bí thư cũng không nói gì.
"Nhưng ta rất kỳ lạ, vì sao Thẩm Lương Ngâm lại không hề có sự tiếp xúc bằng mắt với Ngô Cương? Chẳng lẽ lòng dạ nàng đã sâu đến mức này rồi sao?"
Tuệ tử rất khó tin một người phụ nữ mới hai mươi mấy tuổi, lại đã luyện được loại tâm cơ đáng sợ này.
Quan sát toàn bộ, Thẩm Lương Ngâm càng giống như không hề quen biết Ngô Cương, nếu không phải nàng diễn quá giỏi, thì chắc chắn có ẩn tình khác bên trong.
"Không cần quan tâm nàng nông sâu thế nào, dùng cái trò đặt điều này muốn hại chết chúng ta, chắc chắn không phải người tốt."
Vu Kính Đình đưa tay nhận lấy tấm ảnh chụp cận mặt của Thẩm Lương Ngâm, định xé nát nó.
Tuệ tử đoạt lại.
"Cậu giữ lại làm gì? Còn chờ cô ta giới thiệu đối tượng cho cậu chắc?" Vu Kính Đình chua chát nói.
Thù cũ hận mới, bây giờ hắn nhìn thấy Thẩm Lương Ngâm đã thấy bực bội.
"Cứ giữ lại đi, nhỡ đâu sau này có tác dụng? Chuyện ảnh chụp không quan trọng, chúng ta vẫn nên bàn bạc một chút xem bước tiếp theo phải làm gì?"
Bây giờ đã biết nhà máy kem có ý đồ với bọn họ, Tuệ tử cùng Vu Kính Đình cũng phân tích nguyên nhân.
Hình thức vận hành của Vu Kính Đình quá vững chắc, suy cho cùng hắn là nghe theo đề nghị của Tuệ tử, dùng kỹ thuật quản lý đi trước thời đại hai mươi năm.
Nhà máy kem không dùng ám chiêu, căn bản không thể khống chế được Vu Kính Đình.
Thật ra Vu Kính Đình cố ý từ chức về quê mấy ngày nay, cấp trên cũng đã phái một xưởng trưởng tạm thời đến.
Muốn tiếp nhận vị trí của Vu Kính Đình.
Nhưng người kia đến rồi mới phát hiện, nhà máy này từ trên xuống dưới, đều bị Vu Kính Đình sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Chưa kể đến việc nhân viên không phục người ngoài quản lý, chỉ riêng công thức pha chế thôi cũng đều do Vu Kính Đình nắm chặt trong tay.
Sau khi Vu Kính Đình lên nắm quyền, anh đã mày mò nghiên cứu ra kem nước ngọt có ga, tất cả công thức pha chế đều do một mình anh đảm nhiệm.
Vị xưởng trưởng tạm quyền kia cũng muốn thông qua miệng của công nhân viên chức để tìm hiểu xem bên trong có gì.
Nhưng đều vô dụng.
Vu Kính Đình đã khai thác đề nghị của Tuệ tử, các công đoạn trong dây chuyền sản xuất được bố trí riêng biệt, đảm bảo không ai biết toàn bộ công thức pha chế, cho dù có biết nguyên liệu là gì thì cũng không thể nói rõ tỉ lệ.
Nhà máy khác không có Tô Triết là một thiên tài hóa học như thế, có thể trong thời gian ngắn nghiên cứu tính toán tỉ lệ công thức pha chế, cũng không có Tuệ tử mang theo trí nhớ của người sống lại để hack, việc nghiên cứu một công thức ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi.
Không có Vu Kính Đình, cả nhà máy coi như ngừng hoạt động.
Hắn như là trái tim và bộ não, khống chế tất cả mọi thứ bên trong nhà máy.
Cấp trên thật sự không còn cách nào, nên mới để Thẩm Lương Ngâm đến mời anh về.
Nhìn thấy đối phương đã nhắm vào công thức pha chế, Vu Kính Đình lại không có ý định cho sản phẩm ra mắt thị trường sớm.
Tuệ tử không đoán được bước tiếp theo anh ta định làm gì, nhưng theo biểu hiện của anh ta lúc này, thì rõ ràng anh không có ý định để đối phương được dễ dàng.
Hai người đang bàn bạc thì Đỗ Trọng vác một bao lớn bao nhỏ đi vào sân.
"Ô, cậu đây là ra ngoài lăn lộn không nổi, định xách đồ đạc từ từ trở về phía nam à?" Vu Kính Đình quay sang nói với Tuệ tử, "Vợ yêu, mau đến xem người đi lánh nạn nè."
Đỗ Trọng đặt đồ xuống đất, lau mồ hôi.
"Cái miệng của cậu có lúc nào nói được câu gì dễ nghe không?"
"Tiểu Trọng tới rồi à, sao lại mang nhiều đồ vậy?" Vương Thúy Hoa đi ra đón khách, thấy Đỗ Trọng xách toàn là đồ cho trẻ con.
Ăn, uống, chơi, cảm giác như là mua hết cả khu trung tâm thương mại đồ dành cho trẻ em rồi.
"Tôi sắp phải về rồi, còn mấy tháng nữa, mua cho con gái nuôi của tôi ít đồ trước."
"À, nhanh vậy sao?"
Tuệ tử và Vu Kính Đình nhìn nhau.
Đỗ Trọng thành lập phân xưởng ở bên này, mục đích chính là để câu cá.
Đây cũng là chủ ý mà Vu Kính Đình đưa cho nhà họ Đỗ, trong nội bộ nhà họ Đỗ luôn có người không phục Đỗ Trọng, muốn làm cho hắn thua thiệt trên thị trường phía bắc, mượn cơ hội này kéo cha con Đỗ Trọng xuống.
Lúc đó Tuệ tử đưa ý kiến là không nên tiến vào thị trường phía bắc, nhưng Vu Kính Đình đưa ý kiến ngược lại.
Không chỉ muốn xây xưởng ở phía bắc, mà giai đoạn đầu còn phải tạo ra một cảnh tượng phồn vinh vui vẻ.
Dùng một viễn cảnh phồn vinh tươi đẹp như vậy để dẫn dụ những lão cáo già có ý đồ mưu quyền đoạt vị của nhà họ Đỗ mắc câu.
Lần này Đỗ Trọng đến là để báo cho vợ chồng Tuệ tử rằng, lũ cáo già đã mắc câu rồi, hắn đến nhận công xong thì sẽ rút lui.
"Thật là có cậu, đều bị cậu tính trúng cả rồi." Đỗ Trọng vui mừng, đưa tay vỗ vai Vu Kính Đình.
Hiện tại hắn coi như đã hoàn toàn phục Vu Kính Đình rồi.
Quan hệ hai người, sau khi Đỗ Trọng làm cha bỉm sữa thì đã được nâng lên một bước mới.
"Bọn họ vì muốn cái nhà máy này mà đã cung cấp cho tôi một cơ hội không nhỏ ở phía nam, để tôi trở về làm tổng giám đốc, điều kiện là phải nhường lại nhà máy ở phía bắc, chờ bọn chúng tới rồi sẽ phát hiện, cái nhà máy này chỉ là cái vỏ rỗng không, đến lúc đó e là sẽ tức chết."
Đỗ Trọng nghĩ đến biểu tình thảm hại của lũ cáo già kia mà hận không thể ôm bụng cười sặc sụa.
"Càng là lúc này, cậu càng phải nén giận, đừng để người khác thấy cậu đang cao hứng, nếu không bọn chúng sẽ sinh nghi." Vu Kính Đình nói.
Đỗ Trọng gật đầu, hắn cũng chỉ đến chỗ của Vu Kính Đình để xả hết nỗi mừng vui trong lòng mà thôi.
Chờ ra khỏi nhà họ Vu, hắn sẽ phải giả bộ bộ dạng hết sức không tình nguyện, vừa đi vừa hùng hổ trở về.
"Cha nuôi ~" Vu Thủy Sinh được bế ra, vừa thấy Đỗ Trọng liền chìa đôi tay nhỏ ra đòi ôm.
Đỗ Trọng bế đứa bé lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tự Nhiên, nghĩ đến việc mấy tháng không được gặp, khuôn mặt đang vui vẻ lại có chút u buồn.
Khóe mắt cũng hơi đỏ lên.
"Ấy, cậu định khóc đấy à? Vợ ơi, mau lấy máy ảnh ra, tôi muốn chụp mấy cái cận mặt khi cậu khóc, sau này bán giá cao cho cậu."
Lời nói mất nết này của Vu Kính Đình, đã thành công làm cho nước mắt sắp rơi của Đỗ Trọng nghẹn lại.
Để tiễn Đỗ Trọng, Vương Thúy Hoa đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon, món cá diêu hồng kho tương ớt cũng được chuẩn bị đầy đủ.
"Lần sau tôi đến, hai đứa trẻ này chắc đã biết đi rồi nhỉ? Có khi đã biết đập tay nữa rồi cũng nên."
Bỏ qua mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà, hắn thật sự rất thích hai đứa bé đáng yêu này, Đỗ Trọng cũng từng nhìn những đứa trẻ khác, nhưng trong mắt hắn không có đứa nào linh lợi như hai đứa này.
Có cảm giác như hai đứa bé này hiểu được lời người lớn nói vậy, trong mắt toàn là câu chuyện.
"Có lẽ không cần lâu đến thế đâu." Vu Kính Đình nói.
Đỗ Trọng biết Vu Kính Đình là người không hay nói nhảm, liền cùng Tuệ tử cùng nhau nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Vu Kính Đình lại cố ý lấp lửng.
Anh gắp miếng thịt má cá mềm nhất ở trong đầu cá, đưa cho Tuệ tử.
Rồi lại gắp cái đầu cá mà ai cũng không ăn, đưa cho Đỗ Trọng.
"Tôi xin cám ơn ngài ghê lắn... ."
"Cậu nhìn kỹ cái đầu cá này xem, có nhìn ra manh mối gì không?" Vu Kính Đình hỏi.
Đỗ Trọng nhìn đến suýt lác mắt, chỉ có thể thấy rằng đây là một con cá chết không nhắm mắt, hơn nữa phần ngon duy nhất cũng đã bị moi đi rồi.
"Ngô, chỉ thấy cậu đúng là đồ keo kiệt, chẳng nhìn ra cái gì khác cả."
Gắp thịt cho vợ mình, lại gắp phần xác không cho hắn, không keo kiệt thì là gì?
"Khả năng giải mã của cậu kém quá đấy, vợ à, em xem xem, có nhìn ra cái gì không?"
"Ách ——"
Áp lực hiện tại chuyển sang cho Tiểu Trần lão sư rồi đây.
Đột nhiên, Tuệ tử đột nhiên thông suốt, cô đã hiểu rồi!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận