Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 953: A đúng đúng đúng (length: 7978)

"Ta có thể đảm bảo với ngươi, dù ngươi đến bao nhiêu lần nữa, nàng cũng sẽ không thích ngươi. Về phần nguyên nhân á..."
Vu Kính Đình nhếch lên một nụ cười nham hiểm, Trần Đông bỗng dưng có dự cảm chẳng lành – gã này, lại đang ấp ủ ý đồ xấu xa gì đây?
"Ngươi làm công cho nhà ta hai tháng không công, sau hai tháng, ta sẽ nói cho ngươi đáp án."
"Nhỡ đâu ngươi đùa giỡn ta thì sao?" Trần Đông hoàn toàn không tin tưởng Vu Kính Đình.
"Ta, Vu Kính Đình, ưu điểm khác không có, nhưng nói là làm chắc chắn làm được." Vu Kính Đình nhún vai, "Không tin cũng không sao, hai tháng, đổi lấy một chân tướng mà ngươi hai đời cũng không biết, muốn hay không là tùy ngươi."
Trần Đông trầm mặc một hồi, cắn răng.
"Được, ta đồng ý với ngươi."
Cùng lắm thì làm việc vặt hai tháng, mỗi ngày có thể nhìn thấy Tuệ tử, cũng đáng.
Tuệ tử thấy Vu Kính Đình đưa Trần Đông trở về, cuối cùng cũng yên lòng.
Nàng thật sự sợ sự việc kéo dài sẽ sinh chuyện không hay.
"Cũng sắp đến giờ ngủ rồi, cái đứa nhóc nhà ai kia, đi kiểm tra một lượt phòng sau phòng bếp xem các cửa sổ trong nhà đã đóng kỹ chưa."
Vu Kính Đình nói với Trần Đông.
"Ngươi làm cách nào vậy?" Tuệ tử thấy Trần Đông nghe lời Vu Kính Đình như vậy, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Đứa trẻ này kiếp trước chỉ nghe mỗi lời nàng, bây giờ lại bị Vu Kính Đình sai bảo răm rắp.
"Đây là kỹ xảo giao tiếp của mấy ông chồng già, có muốn ta kể cho ngươi nghe không?" Vu Kính Đình thành công lừa gạt được một ánh mắt ngưỡng mộ của Tuệ tử.
Trần Đông hận đến mức nghiến răng ken két.
Hắn muốn vạch trần bộ mặt thật của Vu Kính Đình, nhưng lại không muốn để Tuệ tử biết chuyện của hắn, chỉ đành mặt mày đen sị chấp nhận làm theo sự phân phó của Vu Kính Đình.
Trước khi ngủ thì kiểm tra cửa sổ, còn phải ra sân trong nhà cho gia cầm ăn thêm một vòng, xem ổ gia cầm đã được đóng kỹ chưa.
Vu Kính Đình tay trái cầm củ hành tây, tay phải cầm bát nước chấm, bắt chéo chân ngồi trên ghế giám sát, không cho hắn lười biếng.
Sau khi giày vò Trần Đông một trận ra trò, Vu Kính Đình hài lòng ôm Tuệ tử vào nhà, còn không quên quay đầu ra lệnh cho Trần Đông:
"Ngày mai dậy sớm một chút, cùng mẹ ta đi chợ mua thức ăn, ngươi phụ xách đồ, nhanh tay lẹ chân, về còn rửa rau nhặt thức ăn dọn dẹp phòng nữa."
"Có hơi quá đáng không?" Tuệ tử nhỏ giọng hỏi.
Lúc trước Vu Kính Đình nói sẽ sai Trần Đông làm việc vặt, Tuệ tử còn cho là đùa thôi, bây giờ thấy vậy, hắn thật sự muốn nhẫn tâm giày vò Trần Đông.
"Mẹ nuông chiều con hư."
Câu này giống như ma chú, Tuệ tử lập tức im bặt.
Nàng thấy Trần Đông ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cũng bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ Vu Kính Đình thật sự có bí quyết gì đó trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ hay sao.
Về đến phòng, Tuệ tử đảo mắt một vòng, cuối cùng chọn chiếc ghế cách giường xa nhất để ngồi xuống.
"Sao ngươi ngồi xa như vậy?" Vu Kính Đình tỏ vẻ bất mãn.
"Phải nói cho rõ ràng đã, rốt cuộc ngươi đã nói gì với Trần Đông, sao hắn lại nghe lời ngươi như vậy?"
Trong lòng Tuệ tử tự nhủ, giường là nơi nguy hiểm, cứ ngồi lên là không hỏi được gì đâu.
"Chỉ là mấy cuộc trò chuyện bình thường giữa đàn ông với nhau thôi. Hắn đối với ngươi, thật sự là "yêu thích" nên mới chỉ nghe lời một mình ngươi, ở trước mặt ngươi mới làm ra vẻ hiền lành như vậy."
Vu Kính Đình nhấn mạnh hai chữ "yêu thích", ánh mắt lại không chớp nhìn phản ứng của Tuệ tử.
Tuệ tử rất tự nhiên gật đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vu Kính Đình.
"Hắn là con trai nuôi của ta, ta đối xử với hắn tốt như vậy, hắn yêu thích ta không phải là chuyện bình thường sao?"
Nói đến điều này, nàng vẫn có chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Kiếp trước, xung quanh nàng có rất nhiều chị em bạn dì, nhưng không ai có con nuôi nào mà lại hiếu thuận với nàng như con trai của nàng cả. Nếu không phải Tuệ tử quá trẻ, các chị em đã không tin đây là con nuôi mà cho rằng đây là con trai ruột của nàng rồi.
"Ha ha, bà nương ngốc nghếch." Khóe môi Vu Kính Đình nhếch lên, nhưng hắn cũng không thấy phiền muộn, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.
Dù cho thằng nhãi kia nghĩ thế nào đi nữa thì vợ hắn cũng chỉ coi Trần Đông là con trai mà thôi.
Trần Đông đã bị hắn lừa vào tròng, rõ là một tên có hội chứng luyến mẹ.
Tình cảm yêu thích của hắn dành cho Tuệ tử căn bản không phải là tình cảm bình thường của con trai đối với mẹ.
Bởi vậy nên Trần Đông mới đối với tất cả mọi người đều tàn nhẫn thủ đoạn không từ, chỉ ở trước mặt Tuệ tử mới giả vờ ngoan ngoãn như vậy, bản chất của hắn chỉ là muốn lấy lòng Tuệ tử, khao khát thông qua hình thức này mà để Tuệ tử phát hiện ra tình cảm của hắn.
Nào ngờ, việc làm này chỉ khiến khoảng cách giữa hắn và Tuệ tử càng thêm xa cách, những nguyên do này, Vu Kính Đình tính để đến khi Trần Đông làm xong hai tháng việc vặt cho nhà hắn rồi mới nói.
"Sao ta lại cảm thấy ngươi hơi kỳ quái vậy?" Tuệ tử cảm thấy Vu Kính Đình có chút lạ thường.
"Thật sao? Ngươi lại đây, giúp ta xem kỹ xem, chỗ này của ta có phải bị sao không?" Vu Kính Đình chu mỏ.
Tuệ tử cho là hắn bị lở miệng thật, liền thật sự đến gần xem.
Vu Kính Đình túm lấy nàng một cái, trực tiếp nhấc lên ném lên giường, sau đó chính là cảnh sói đói vồ dê.
"Kỳ quái thì không có, bất quá âm dương lại mất cân bằng, bệnh này chỉ có mình ngươi chữa được thôi, bác sĩ Trần, xin nương tay a."
Ngoài cửa, Trần Đông tức đến nỗi nắm chặt hai tay.
Hắn muốn xông vào, lôi Vu Kính Đình ra ngoài.
Nhưng hắn đánh không lại.
Nghĩ đến việc Vu Kính Đình chỉ cần một tay đã có thể nhấc bổng mình lên, Trần Đông liền cảm thấy rất phiền muộn.
Tuệ tử sao lại đồng ý ở bên cạnh người đàn ông nguy hiểm như vậy? Chẳng lẽ nàng không sợ gã ta nổi nóng lên sẽ đánh nàng sao?
Âm thanh bên trong nghe càng lúc càng khó chịu, Trần Đông càng nghe càng thấy tức, vừa định gọi lớn tiếng dọa hai người bên trong thì miệng đã bị người từ phía sau che lại.
"Đến giờ nghỉ rồi." Mã Đông lặng lẽ xuất hiện phía sau hắn.
Trần Đông thấy Mã Đông càng thêm bực mình.
Thằng nhãi này, đúng là chó săn của Vu Kính Đình mà!
Vu Kính Đình bảo nó giám sát mình, thằng nhãi này liền cẩn thận theo dõi hắn, chuyên môn phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Trần Đông mắt đảo qua, hắn không có cách nào đối phó với Vu Kính Đình, gã đó một bụng ý đồ xấu xa, võ lực lại cao, nhưng hắn hoàn toàn có thể nhằm vào Mã Đông mà ra tay.
Thằng nhóc này mới có mười tuổi, hắn không tin, một nhà khoa học tầm cỡ thế giới như hắn, lại đấu không lại một thằng nhóc ranh mười tuổi ư?
"Em trai, chúng ta cùng về phòng nào." Trần Đông làm bộ bộ dạng một người anh trai tốt.
Mã Đông ừ một tiếng, không kiêu ngạo không tự ti.
Tuệ tử đã chuẩn bị cho Mã Đông một phòng ngủ, ngay cạnh phòng long phượng thai của mình, bên trong có một chiếc giường gỗ thật, vì có thêm Trần Đông nên đã thêm một chiếc giường gấp.
"Em trai, em còn nhỏ tuổi thì ngủ giường lớn nhé, anh ngủ giường nhỏ này là được. Bình thường em hay xem phim hoạt hình gì?"
Trần Đông muốn thông qua việc kéo gần khoảng cách với Mã Đông để làm quen.
Mã Đông rất tự giác đi đến trước chiếc giường gấp, đâu ra đấy trải giường, cũng không quay đầu lại mà nói: "Anh có chuyện gì cứ nói thẳng, không việc gì mà lại ân cần."
"... " Trần Đông bị chặn họng không trả lời được, thầm nghĩ nhà này toàn là trẻ con khó chiều thế sao?
"Em biết Vu Kính Đình cũng lâu rồi đúng không, anh ta có phải hung dữ lắm không?" Trần Đông hỏi.
"Ừ đúng đúng đúng."
"Vậy anh ta có hung dữ với Tuệ tử không?"
"Ừ đúng đúng đúng."
"Bình thường anh ta có hay nhậu nhẹt không về nhà không?" Trần Đông tiếp tục hỏi, đây đều là những ấn tượng mà hắn có về Vu Kính Đình, hắn cảm thấy cái loại người có khí chất đầu đường xó chợ như Vu Kính Đình thì đáng lẽ phải như thế này mới phải.
"Ừ đúng đúng đúng."
"Sao em cứ nói mỗi câu đó vậy?"
Mã Đông đã trải giường xong, ngồi lên đó, giống như một ông cụ non nhìn hắn.
"Bởi vì ba nói, bất luận anh hỏi em cái gì, em đều phải trả lời câu này, ừ đúng đúng đúng."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận