Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 932: Tâm hoài thiện ý sở thấy đều ấm (length: 7985)

"Ta thấy hắn đúng là bị ăn đòn còn nhẹ, lát nữa ta sẽ sắp xếp người đến nhà mẹ vợ hắn châm ngòi thổi gió, cho hắn ăn đủ một trận tam liên hoàn."
Vu Kính Đình cảm thấy, cái tên này bị đánh còn nhẹ, không biết sống chết còn ở đó giở trò bẩn thỉu.
"Ngươi đánh ngươi." Tuệ Tử thản nhiên nói, ý là hai vợ chồng ai tự báo thù người nấy.
Tuệ Tử theo tiệm sách chọn cho Mã Đông hai quyển sách, « một chiếc lá rơi xuống » và « gió trong lá cây », đều là thích hợp cho trẻ con xem.
Nàng tin rằng với sự thông minh của Mã Đông, xem xong chắc chắn sẽ hiểu nàng muốn biểu đạt điều gì, để tự nhiên hơn, Tuệ Tử sắp xếp cho hắn buổi tối đọc hai quyển sách này cho cây cải đỏ nghe.
Giảo Giảo đi ngang qua cửa nhà cây cải đỏ, nghe một hồi, là đứa lớn tuổi nhất trong nhà, nàng hình như đã cảm giác được điều gì đó.
Định tìm Tuệ Tử hỏi cho rõ, nhưng Tuệ Tử đang đóng cửa cùng Vu Kính Đình, hình như đang bàn chuyện lớn.
Giảo Giảo xem thời gian, vẫn chưa tới chín giờ.
Lấy đèn pin, chiếu về phía hậu viện.
Rất nhanh, phía hậu viện cũng có ánh đèn hắt lại.
Thấy Tiểu Bàn còn chưa ngủ, Giảo Giảo khoác áo chuẩn bị lẻn ra cửa sau.
Ngày thường cửa sau nhà đều không khóa, hôm nay không biết sao lại bị khóa từ bên trong.
"Đêm hôm khuya khoắt làm gì đấy?" Tứ gia đột nhiên xuất hiện sau lưng Giảo Giảo, mặt treo nụ cười hiền hòa.
"Con có bài toán không hiểu, muốn tìm Tiểu Bàn thảo luận chút." Giảo Giảo không ngờ ba mình lại ở đây, hơn nữa nàng có một cảm giác quỷ dị, như thể ba đang nín thở, chờ bắt quả tang nàng tại chỗ.
"Đêm hôm khuya khoắt, đi phiền người ta không hay, sao không hỏi chị dâu ngươi." Tứ gia càng hòa ái hơn, giơ tay xoa đầu con gái.
"À, đúng rồi, ta đột nhiên nhớ ra, thành tích của Tiểu Bàn đâu có tốt bằng con phải không?"
". . ." Giảo Giảo câm nín, cha cô mà giở giọng điệu kỳ quặc này, đúng là cái hạng người gì không biết nữa.
Chỗ nào là "đột nhiên nghĩ ra", chắc chắn là ông đã nghiến răng nghiến lợi trong lòng từ lâu rồi.
Nhìn Giảo Giảo vào nhà, Tứ gia chống nạnh cười khẩy với cửa sắt, ha ha, con thỏ con còn muốn đấu với ông à? Hetui!
Ông đương nhiên không nỡ nói con gái nhà mình, nhưng cái tên hậu viện kia mà nhăm nhe bắt nạt con cải trắng của ông, thì ông không khách khí đâu.
Tứ gia về phòng, lật hết đèn pin trong nhà ra, bắt đầu cải tạo.
Vương Thúy Hoa bên cạnh không hiểu gì.
"Anh làm gì đấy?"
"Đèn pin ánh sáng mạnh không tốt cho mắt, đổi bóng đèn mờ một chút."
Từ khi Tứ gia phát hiện đèn pin ánh sáng mạnh của ông dùng chơi ngọc thạch bị Giảo Giảo và Tiểu Bàn dùng làm "công cụ tình báo", ông đã nén một bụng tức, muốn ra tay với đám kia.
Vương Thúy Hoa không rõ tâm tư lén lút của Tứ gia, ngồi cạnh ông luyên thuyên kể chuyện nhà.
Những chuyện dật sự thấy được nghe được ban ngày, bà luôn muốn nhắc lại với ông, Tứ gia cũng không phiền với những chuyện lông gà vỏ tỏi này, thỉnh thoảng còn có thể chen vài câu quan điểm của mình.
"Em nghĩ, lần này anh đi biên giới, em không đi cùng anh nữa."
"Hả?" Tứ gia đang đổi bóng đèn ngẩng đầu lên.
"Tiểu Bàn chẳng phải muốn thi đấu sao? Tuệ Tử nói không được vào phòng đối cục xem, sợ ảnh hưởng đến kết quả, nhưng ở hiện trường thi đấu có phòng chiếu lại, là người nhà em vẫn có thể đến."
Vương Thúy Hoa thầm nhủ còn có video đài nữa, không chừng còn được lên ti vi một lần.
" . ." Lại là Tiểu Bàn.
Tứ gia muốn nhét cái bóng đèn đang cầm vào mồm cái tên thỏ con ở hậu viện kia.
Đánh cờ gì chứ? Nuốt bóng đèn, vỡ ngực đá, như vậy mới xứng với cái tên nhóc đáng ghét kia.
"Mấy ngày nay Giảo Giảo cũng chuẩn bị quà cho Tiểu Bàn ——" Vương Thúy Hoa hạ giọng, ghé tai Tứ gia nói nhỏ, "Còn chuẩn bị hai phần."
"Cái gì vậy?!" Tứ gia ghen tị.
Ông đây làm cha một phần cũng không có, dựa vào cái gì mà Tiểu Bàn lại có hai phần quà của con gái ông?
"Em đoán một phần là khen thưởng khích lệ tinh thần, một phần là an ủi nếu không may thất bại, vì em thấy Tuệ Tử cũng chuẩn bị như vậy, hắc hắc, Giảo Giảo càng ngày càng giống chị dâu rồi."
Vương Thúy Hoa rất hài lòng, con gái bây giờ làm việc thật sự rất có phong cách của Tuệ Tử, đặc biệt là rất ổn thỏa.
"Đúng rồi, chúng ta cũng chuẩn bị quà cho Tiểu Bàn đi? Con bé cũng là vì nước nhà tranh đấu mà, chẳng phải anh có cái biết đại (con ve) mặt dây sao?"
Vương Thúy Hoa nói "biết đại" là từ địa phương, chính là con ve.
Trong điêu khắc ngọc, con ve mang ý nghĩa "một tiếng hót vang trời", hàm ý vô cùng tốt lành.
Tứ gia lục tung tìm một miếng nguyên liệu tốt nhất, miệng thì miễn cưỡng nói: "Cho nó thì cho, nhưng phải với điều kiện là phải tranh quang cho đất nước có được thứ hạng, nếu không có thứ hạng——"
Ông còn chưa nói xong, Vương Thúy Hoa đã như một cơn gió nhỏ giật mất cái hộp trong tay ông, cầm đi luôn!
"Chẳng phải ai đến cũng phải tặng hay sao, Tiểu Bàn mới bao nhiêu tuổi? Có thể ngồi đó đại diện cho đất nước chinh chiến, đây là hành động tốt đẹp rồi, có được thứ hạng hay không cũng đều là đứa trẻ ngoan, sao anh không đi lên đấu một ván?"
". . . Vợ à, khi em khen cái tên thỏ kia có thể đừng đạp lên chân anh được không? Nó thì biết chơi cờ cái gì chứ? Ông đây còn biết đổ thạch đấy, nó thì làm được không?"
Trong phòng, Giảo Giảo càng nghĩ càng giận, có ý leo tường ra ngoài làm tức ông bố, nhưng lại cảm thấy bố mình quá giảo hoạt, có khi nào đã sớm ngờ được nàng sẽ leo tường, nếu nhỡ đâu bố phục kích ở đấy bắt nàng thì phiền phức, cửa sổ lại có tiếng kêu.
Một chiếc máy bay giấy đập vào kính, rơi xuống bậu cửa sổ.
Giảo Giảo mở cửa sổ, thấy đầu của Tiểu Bàn ở đầu tường, cậu ta vẫy tay với nàng, sau đó buông tay rời đi.
Giảo Giảo cười, nhặt máy bay giấy lên, mở ra thấy dòng chữ: Có chuyện gì để mai nói, ngủ sớm dậy sớm, học hành cho giỏi!
Giảo Giảo nhìn chữ trên đó thì phì cười, Tiểu Bàn còn ra dáng ông già hơn cả bố nàng.
Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình đóng cửa bàn mưu chuyện của Lý Thiết Quang, hai người quyết định tương kế tựu kế.
Lý Thiết Quang cảm thấy Mã Đông là một đứa trẻ con không hiểu chuyện, căn bản không nghĩ rằng chuyện gì Mã Đông cũng kể với Tuệ Tử.
Nếu như vậy, vậy thì lợi dụng điểm này, truyền tin giả cho Lý Thiết Quang.
Tài liệu Lý Thiết Quang cho Mã Đông xem là báo giá mua hàng của công ty thương mại Vu Kính Đình.
Gần đây Vu Kính Đình làm ăn mặt hàng dụng cụ nhập khẩu, đều có hợp tác với các đơn vị lớn ở kinh thành, dữ liệu này bản thân nó không phải là tài liệu cơ mật, đối phương có lấy được cũng vô dụng.
Cho nên Tuệ Tử phán đoán, đây là Lý Thiết Quang thăm dò Mã Đông, muốn xem thử đứa bé này có dùng được không.
Nói trắng ra, đối phương đang thăm dò.
Sau đó sắp xếp cho Mã Đông gọi điện nói cho Lý Thiết Quang, xem thử bước tiếp theo đối phương muốn làm gì.
Mã Đông mắt đỏ hoe từ phòng long phượng thai ra, trong tay nắm quyển sách.
Long Phượng Thai đã ngủ rồi, nhưng tâm tình của cậu ta vẫn không thể bình tĩnh.
Định tìm Tuệ Tử, thì thấy Tuệ Tử đã chờ cậu ta ở ngoài cửa.
"Vào phòng tôi nói chuyện." Tuệ Tử thấy biểu tình của đứa trẻ này, đoán là nó đã hiểu rõ rồi.
Quả nhiên vào phòng, Mã Đông đi thẳng vào vấn đề.
"Ngài trực tiếp nói cho con đi, nãi nãi con có phải là -"
"Đúng vậy, lá cây trong gió, rụng xuống đất, hóa thành chất dinh dưỡng, đây là sự tuần hoàn của mùa, cũng là sự tuần hoàn của sinh mệnh, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ như thế."
"Vậy con kiếm tiền, cũng không thể cứu được bà ấy sao?"
Tuệ Tử chần chừ một lúc, vẫn gật đầu.
"Gặp gỡ, ly biệt, đều là trải qua."
Mã Đông trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Tuệ Tử muốn ôm lấy cậu, cho đứa trẻ đáng thương này một chút ấm áp.
Một lúc lâu sau, Mã Đông mới ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, dùng giọng mũi nói:
"Cho nên, bà ấy gặp ba má con, cùng họ đoàn tụ có phải không ạ?"
Tâm chứa thiện ý, thì thấy đâu cũng ấm áp.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận