Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 654: Thế nhưng là hắn ba (length: 7666)

Trước đó Trần Hạc tặng quà, Tuệ Tử mở rương nhận, để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, nhưng thấy Vu Kính Đình biểu hiện trên bàn rượu, Trần Hạc lại cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Hai người trẻ tuổi chỉ mới đôi mươi, sao có thể nghĩ được thấu đáo như vậy?
Việc trước đó không nhận quà, đoán chừng cũng là do Trần Lệ Quân dặn dò trước.
Biểu hiện lúc này của Vu Kính Đình mới đúng với lứa tuổi của hắn.
"Có một câu này, Tuệ Tử đừng không muốn nghe, đàn ông chúng ta ở bên ngoài, quan tâm nhất là hai chữ, sĩ diện. Sống vì một hơi, đàn ông tranh giành cái mặt, với địa vị nhà mẹ đẻ của Tuệ Tử, Kính Đình ở bên ngoài, nếu không có chút tài cán, rất dễ bị người ta chê cười, nói ngươi là——"
"Ăn bám?" Vu Kính Đình tiếp lời rất tự nhiên.
Tay Tuệ Tử nắm đũa siết chặt, trong mắt lóe lên hàn quang.
"Đừng để ý cữu nói khó nghe, chuyện này tự mình ngẫm lại xem, có phải đạo lý này không?"
"Sao lại không phải chứ? Con ở nhà cũ đã có người nói như vậy rồi, đến đây vẫn có người nói vậy, con quen rồi."
Vu Kính Đình một bên trấn an Trần Hạc, một bên đưa tay nắm chặt tay Tuệ Tử ở dưới bàn.
Đã nói hai người phối hợp diễn, hắn còn chưa sao, nàng ngược lại đã mất bình tĩnh trước.
Tuy biết là diễn trò, lòng Tuệ Tử vẫn hoảng hốt, đứng dậy nói đi toilet, ra ngoài tỉnh táo lại cảm xúc.
"Cô xem vợ con nóng tính chưa kìa, con ở nhà, không thể không chịu chút khí của nàng." Vu Kính Đình lấy thuốc lá đưa cho Trần Hạc, "Con thấy cữu cũng là người thật thà, cữu có phải có lời gì muốn nói với con không?"
"Cữu không có ý định châm ngòi quan hệ vợ chồng các cháu, chỉ là thấy nhiều chuyện, nên muốn nói với cháu vài kinh nghiệm của người từng trải, đàn ông muốn đứng vững trong nhà, túi tiền phải dày, đặc biệt là thế lực nhà mẹ vợ của cháu quá lớn, nếu cháu không có chút thành tích nào, ba vợ có xem trọng cháu không?"
Vu Kính Đình liên tục gật đầu, Trần Hạc thấy hắn mắc câu, liền đánh bạo nói tiếp.
"Trong tay cữu có một hạng mục rất tốt, cháu làm cùng cữu, một năm cữu làm cho cháu kiếm được từng này tiền." Hắn giơ tay tạo hình số tám.
"Tám ngàn?"
"Tám vạn!"
"Ôi, nhiều vậy sao." Hắn làm lâm sản, một tháng cũng kiếm được hơn một vạn, một năm tám vạn, với Vu Kính Đình mà nói có hơi ít, nhưng vẫn phải giả vờ bộ dạng tham lam.
"Có phải việc cháu nói lần trước, chuyện nhà máy giấy giao thầu cho cữu không?"
"Chuyện đó bỏ đi, trong tay cữu giờ lại có hạng mục khác, cháu cứ nói một câu thôi, có hứng thú cùng cữu làm giàu không?"
"Phất chứ, nhất định phải phất."
Hai người đàn ông châm thuốc, nhìn nhau cười một tiếng.
Tuệ Tử cảm thấy ngực mình khó chịu, ra ngoài ăn cơm, ngồi nghỉ bên hồ hoa.
Nàng biết Vu Kính Đình không để ý ánh mắt thế tục đó, nhưng nàng vẫn rất để tâm đến những lời của Trần Hạc.
Nàng biết chắc không chỉ mình Trần Hạc nghĩ vậy, khối người của hai nhà Phàn Trần nghĩ như vậy.
Những người đó chỉ cảm thấy là Vu Kính Đình trèo cao nàng, không hề nghĩ tới là hắn và ba mẹ hắn, vì duy trì nàng mà nhượng bộ và thỏa hiệp.
Tiềm chất ưu tú cá nhân của Vu Kính Đình những người kia đều không nhìn thấy, lại càng không biết, nếu nhà họ Vu đi phát triển ở biên giới thì cũng không hề thua kém gì nhà họ Phàn, những người kia dựa vào đâu mà nói hắn như thế?
Tuệ Tử vốn có chút đồng tình với Trần Hạc, nhưng hôm nay hắn vì đạt mục đích, không từ thủ đoạn kích thích Vu Kính Đình, chọc giận Tuệ Tử, nàng không muốn nương tay nữa.
"Chị ơi, chị không khỏe hả?" Một giọng nói trẻ con vang lên từ bên cạnh.
Tuệ Tử quay đầu, bên cạnh không biết từ lúc nào có một đứa bé đứng đó, đang lo lắng nhìn nàng.
Đứa bé nhìn khoảng bốn năm tuổi, là bé trai, gầy gò, nhưng nhìn có chút quen mắt, như đã từng gặp ở đâu rồi.
Tuệ Tử ngẩn người, tìm kiếm thông tin về đứa trẻ này trong đầu, đột nhiên, nàng phản ứng lại.
"Con là—Đông Đông?!"
"Chị ơi, sao chị biết tên con vậy?"
"Ta không phải chị con, ta là—"
Mẹ nuôi của con.
Đứa bé trước mắt chính là đứa bé mà Tuệ Tử kiếp trước đã nhận nuôi, Trần Đông.
Kiếp trước, Tuệ Tử nhận nuôi hắn khi hắn mười tuổi, cách bây giờ vẫn còn mấy năm nữa.
Lúc đó mọi người đều khuyên nàng, dù là muốn nhận con nuôi thì cũng nên chọn đứa nhỏ tuổi hơn, mười tuổi đã sắp vào tuổi dậy thì rồi, dễ nổi loạn, lại khó nuôi nấng.
Huống chi khi Tuệ Tử nhận nuôi hắn, nàng còn chưa đến ba mươi, ngay cả kinh tế tự do cũng chưa thực hiện được, nuôi một thằng bé mới lớn, không ít thì nhiều có chút bất tiện.
Đạo lý đó Tuệ Tử đều hiểu.
Lúc đó, nàng mới vừa lập nghiệp, là khoảng thời gian khó khăn, thường ăn bữa trước lo bữa sau, lý trí nói cho nàng không nên nhận nuôi đứa bé này.
Nhưng không hiểu sao, khi thấy Đông Đông sốt cao ngã trước cửa hàng của mình, Tuệ Tử đưa hắn đi bệnh viện, lại thấy mặt mày hắn có chút giống mình.
Vẻ cô độc và quật cường trong mắt hắn lại giống nàng hồi đó.
Khi biết ba mẹ hắn đều đã chết, không nơi nương tựa, Tuệ Tử mủi lòng trắc ẩn, nghĩ rằng mình là người đào hôn, đời này không thể tái giá, cũng không thể có con, cân nhắc xong bèn nhận nuôi Đông Đông.
Những ký ức kiếp trước tất cả đều ùa về, nàng sau khi sống lại thì chưa từng nghĩ sẽ đi tìm đứa trẻ này.
Lẫn nhau không gặp mặt, ân oán kiếp trước coi như xóa bỏ.
Tuệ Tử không ngờ lại gặp Đông Đông lúc này, trong nhất thời lòng dạ phức tạp.
"Chị lớn, sao chị không nói gì?" Đông Đông nghiêng đầu, tò mò nhìn Tuệ Tử.
Tuệ Tử hít sâu một hơi, lý trí nói cho nàng biết bây giờ nên đi vào, không nên nói chuyện với hắn nữa.
Nhưng dù gì cũng là đứa con do chính tay mình nuôi lớn, về tình cảm, sao có thể làm ngơ được?
"Ba mẹ con ở đâu?"
Nàng không thể lại nhận nuôi đứa bé này, nhưng có lẽ, nàng có thể nhắc nhở ba mẹ ruột của hắn sống cho tốt.
Theo như những gì diễn ra kiếp trước, ba mẹ của Đông Đông sau khi làm ăn thất bại đã mất hết, nếu hai người đó còn sống, Đông Đông sẽ không thành cô nhi.
Đến lúc đó, tương lai của đứa trẻ này sẽ phát triển ra sao thì không còn liên quan gì đến nàng nữa.
"Mẹ bị bệnh, con và ba đi giao hàng kiếm tiền."
Đông Đông vừa nói bụng vừa kêu ọc ọc hai tiếng.
Tuệ Tử xem giờ cũng không còn sớm, có lòng muốn dẫn hắn vào ăn chút gì, lại sợ ba hắn không tìm thấy hắn, đang định vào mua chút đồ ăn mang ra thì Trần Hạc đi ra.
"Ba!" Đông Đông thấy Trần Hạc, vui vẻ chạy nhào qua.
Trong đầu Tuệ Tử như có sấm sét đánh ngang.
Trần Hạc lại là ba của hắn?!
Vậy thì Đông Đông thật ra là. . . em họ nàng?
Nàng kiếp trước nhận em họ làm con nuôi, cái nhận thức này như tiếng sét đánh giữa trời quang, bổ nát đầu óc Tuệ Tử.
Trần Hạc không nghĩ Tuệ Tử cũng ở bên ngoài, cái bánh nướng cầm trong túi cũng không phải, bỏ xuống cũng không xong.
"Nếu dẫn con theo thì sao không mang vào?" Tuệ Tử hỏi.
"Đứa bé này nghịch lắm, sợ làm ồn đến các cô." Ánh mắt Trần Hạc né tránh, rõ là nói dối.
"Nếu đã gặp nhau rồi thì dẫn vào cùng ăn đi, dù sao các chú ‘bàn chuyện lớn’ cũng đâu có vì một đứa bé mà bị quấy rầy đâu." Trong lời nói Tuệ Tử có ý tứ khác, ánh mắt dần lạnh đi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận