Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 802: Nhảy dựng lên cũng chỉ có đầu gối như vậy cao (length: 7848)

Phàn mẫu không biết rằng mình bị Tuệ Tử dắt mũi, mỗi lời nói đều như đang nhảy disco trên lôi khu của Phàn Hoàng.
Nàng cho rằng đã nắm được nhược điểm của Trần Lệ Quân, nhưng thật ra lại chẳng có chút ý nghĩa nào.
Thấy Phàn mẫu càng nói càng quá phận, điên cuồng đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng Tuệ Tử chỉ muốn cười phá lên, nhưng vẻ mặt lại giả vờ làm ra vẻ trà xanh, để ba cô ta thấy sẽ cảm thấy cô ta thật đáng thương, cô ta bất lực, cô ta và mẹ đều rất sợ hãi.
Thấy ba ngày càng cau có, khóe miệng Tuệ Tử cũng có chút co giật, nếu không phải mẹ dùng ánh mắt cảnh cáo, cô có lẽ đã cười ầm lên rồi.
Tuệ Tử vội cúi đầu, cố gắng kiềm chế biểu cảm, nhưng trong lòng lại nghĩ, sao đàn ông đều ăn bộ này vậy, một người đàn ông thông minh như ba cũng không thoát khỏi được vẻ anh anh anh của cô và mẹ.
Chỉ có thể giải thích là vì ba thật sự rất để ý mẹ và cô. "…Còn nữa, chuyện Vu Kính Đình ngồi tù, sân trượt băng của hắn cứ giao cho nhị ca nhi tử đến xử lý, đều là người một nhà, sẽ không lừa gạt người nhà đâu."
Phàn mẫu thao thao bất tuyệt, đã bắt đầu quy hoạch "tương lai tươi đẹp".
"Vậy, bà ơi, con ngắt lời bà một chút. Bà không phải muốn để ba con tiếp nhận cái cục diện rối rắm của nhà bà sao, sao bây giờ lại muốn đẩy hắn vào tù? Hắn đâu có phân thân được." Không phải là Na Tra, thì lấy đâu ra ba đầu sáu tay?
"Mày học đại học mà đầu óc ngu vậy hả? Tính toán sổ sách đơn giản vậy mà cũng không rõ?" Phàn mẫu khinh bỉ nhìn Tuệ Tử, "Để nó lấy tiền trước, xây cái sân trượt băng nhà mình lên, một tháng là đủ rồi, làm xong rồi thì đi tù, nửa năm sau ra ngoài, trong thời gian ngồi tù để chất nhi xử lý giùm sân trượt."
"Quả là bậc thầy quản lý thời gian không biết xấu hổ." Tuệ Tử cố ý nói lơ mơ ba chữ không biết xấu hổ.
"Ta đã nói rõ ràng rồi, khi nào thì ngươi làm?" Phàn mẫu ngạo mạn nói với Phàn Hoàng.
"Những gì ngươi nói, ta không làm một điều nào." Phàn Hoàng lạnh lùng từ chối.
Lệ Quân đứng bên ngoài cũng một lúc rồi, Phàn Hoàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc màn kịch này, làm mệt đến người mang thai thì không được.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi dám không làm theo lời ta nói?" Phàn mẫu giơ tay lên tát mạnh vào mặt Phàn Hoàng.
"Bà làm gì vậy!" Thấy vậy Tuệ Tử lập tức xông lên đẩy bà lão một cái.
Nếu không phải tài xế đỡ, bà lão đã bị Tuệ Tử đẩy ngã vào đống phân gà rồi.
Không một đứa con nào có thể tha thứ khi có người đánh bố mẹ mình trước mặt mình.
"Tuệ Tử, con lui ra." Phàn Hoàng bị tát nhưng biểu cảm không hề thay đổi, khóe miệng cũng không hề rũ xuống.
Đây là sự im lặng trước cơn bão, Tuệ Tử lùi về sau lưng ba, đôi mắt thì trừng Phàn mẫu đầy căm hờn, bất kể là ai, đánh người nhà cô là không thể tha thứ.
Miệng thì gọi bà, nhưng trong lòng cô từ đầu đến cuối không hề chấp nhận Phàn mẫu, cô không cảm thấy Phàn mẫu là người nhà, cũng không hề tôn trọng bà như bậc trưởng bối.
"Ngươi không làm theo lời ta, ta sẽ lên trên báo cáo nàng!" Phàn mẫu cuối cùng cũng lôi át chủ bài cuối cùng ra, chỉ Trần Lệ Quân uy hiếp Phàn Hoàng.
"À, bà muốn báo cáo nàng cái gì?" Khóe miệng Phàn Hoàng giật giật, hình như đã dự đoán trước những lời tiếp theo bà ta định nói.
"Báo cáo nàng làm giấy tờ giả, báo cáo mang thai giả!"
Ánh mắt Phàn mẫu lóe lên vẻ đắc ý.
"Nếu ngươi còn muốn người ta cho ôm đứa nhỏ về nuôi, thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ầm ĩ lên, chuyện Trần Lệ Quân làm con báo đổi thái tử, rõ ràng không mang thai mà làm giấy chứng sinh, không chỉ cô ta mất việc mà ngươi cũng mất chức!"
"Cái giấy chứng sinh đó không phải là bà làm cho Lệ Quân hả?" Vương Thúy Hoa đứng bên cạnh cũng nghe thấy buồn nôn.
"Trên đời này sao lại có loại mẹ như bà vậy? Người ta thì mong con cái mình được tốt, sao bà lại thế này? Phàn Hoàng mới là con trai bà, Lệ Quân là con dâu bà, sau này bà già, chẳng phải là dựa vào hai vợ chồng họ mà dưỡng lão sao? Chẳng lẽ bà còn trông cậy vào đứa con trai thứ hai của bà?"
Vương Thúy Hoa không tài nào hiểu được loại hành vi này của Phàn mẫu, đây chẳng phải là tự vác đá đập chân mình sao?
"Bà ơi, nghe người ta khuyên ăn no bụng, bà chỉ có hai đứa con trai thôi, thằng con trai thứ hai của bà nhìn đã thấy không đáng tin cậy rồi, đến già bà vẫn phải dựa vào con cái nuôi, nhà mẹ đẻ bà thân đến mấy thì cũng cách một tầng quan hệ, bà thiên vị như vậy, chẳng lẽ đợi bà già còn trông cậy vào cháu nhà mẹ đẻ bà nuôi chắc?"
"Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện nhà tao?" Phàn mẫu chẳng lọt tai một lời nào.
Vương Thúy Hoa định nói nữa thì Vu Thủy Sinh kéo cô lại, lắc đầu.
Lời hay khó khuyên kẻ cố chấp, có người chỉ muốn đâm đầu vào ngõ cụt, khuyên cũng chẳng ích gì.
"Bà muốn báo cáo thì tùy, ý kiến của ta không thay đổi, yêu cầu của bà, ta không đáp ứng cái nào hết."
"Ngươi không sợ ta báo cáo các ngươi?!" Phàn mẫu trợn mắt, chiêu sát thủ cuối cùng mà nàng ta cho là đúng như vậy mà hoàn toàn không có hiệu quả sao?
"Tùy bà." Nói xong Phàn Hoàng vẫy tay với mọi người, cũng chẳng thèm liếc mẹ một cái.
Tuệ Tử cùng mẹ đi phía trước, đi ngang qua Phàn mẫu cố tình dừng lại khuyên một câu.
"Nếu con là bà, bây giờ nên dừng tay, an hưởng tuổi già chẳng phải tốt sao, sao cứ phải nhúng tay vào mấy chuyện này làm gì?"
Đây đã là lời khuyên tốt nhất mà Tuệ Tử dành cho bà lão rồi.
Cô có thể nhận ra ba đang ra tối hậu thư.
Nếu bà nội chịu dừng tay, có lẽ ba cũng sẽ không tính toán gì nhiều, nếu bà ta thật sự làm đến tuyệt tình, về sau có khi lại phải chịu cảnh già không nơi nương tựa.
Nhưng Phàn mẫu nào chịu nghe, bà ta thở phì phò mắng Phàn Hoàng:
"Phàn Hoàng! Đồ bất hiếu! Vì con hồ ly tinh mà ngươi không cần mẹ ruột nữa sao? Được, ta cho các ngươi đẹp mặt! Cứ chờ xem!"
Tài xế thấy tình hình không ổn, lên tiếng khuyên nhủ bà lão.
"Đều là người một nhà, sao lại cãi nhau căng thẳng thế làm gì?"
"Câm miệng!" Phàn mẫu thấy cả nhà con trai đã vào nhà, tức giận run rẩy chỉ tay vào phòng của nhà họ Vu mắng, "Ta đáng lẽ không nên sinh nó ra!"
"Thế sao lúc trước không dùng bao cao su?"
Giọng nói vô sỉ này đột ngột xuất hiện, dọa Phàn mẫu giật bắn mình.
Quay đầu lại thì thấy, Vu Kính Đình không biết đã đến từ lúc nào, tựa vào xe vẫy tay với bà lão.
"Không muốn sinh thì có thể bảo chồng dùng bao mà, bà cũng có thể uống thuốc, nếu không được thì phá thai cũng được mà, lúc trước không quản được dây lưng quần, thoải mái thì sao không nói câu này?"
Một đứa cháu đời sau, giữa thanh thiên bạch nhật lại lôi chuyện giường chiếu của trưởng bối ra trêu chọc, khiến Phàn mẫu đỏ bừng mặt già, vội mắng Vu Kính Đình hai câu, hấp tấp lên xe.
Vu Kính Đình chắp tay lên miệng, giả bộ như micro, sợ Phàn mẫu điếc không nghe rõ.
"Lần sau tôi cho bà một thùng bao cao su nhé, để bà khỏi sinh ra đồ bất hiếu chọc bà tức, không cần cảm ơn tôi đâu, tôi vốn đã là người biết điều mà."
Tài xế cũng không thể nghe lọt tai, không nhịn được phản bác lại: "Anh có thiếu đức không? Sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy, bà lão lớn tuổi cả rồi, cái gì mà, bộ với không bộ."
Vu Kính Đình đối với hắn lại không khách khí như vậy, giơ nắm đấm lên.
"Sao, mày muốn đánh một trận với tao à?"
- Thời tiết khó chịu quá, gõ chữ cũng hết cả hứng, tối lại đăng nốt chương thứ hai hôm nay. (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận