Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 232: Là trùng hợp sao (length: 8046)

Trên đường đi, Tuệ Tử đều đang cân nhắc lựa lời.
Không thể quá gắng sức, mà phải thể hiện được phong thái phụ nữ thời đại mới.
Nghĩ ngợi suốt dọc đường, nhanh tới trường học rồi mà vẫn chưa nghĩ ra được câu nào hay.
"Ta không biết Vương Giai Lan có ý gì với ta." Vu Kính Đình đột nhiên mở miệng.
"Đã hôn rồi?"
"Ta hôn nàng làm gì! ! ! !"
"Chị dâu nói, ngươi ở Dương Truân bên suối nhỏ đã hôn nàng rồi—— Nàng có xinh không?" Tuệ Tử chưa từng gặp Vương Giai Lan.
Không cùng một thôn, kiếp trước kiếp này đều chẳng có chút ấn tượng nào.
"Nói cho ngươi nghe nhé, mặt thì như mũi chim ưng, miệng thì như cóc, mặt thì vuông, mắt thì tam giác, quỷ thấy còn phải run rẩy, với cái loại tướng mạo đó, làm sao ta hôn cho được?"
"Xinh thì có thể hôn à?"
Cô Trần thề, cô cũng không muốn cố chấp với từ ngữ như vậy.
"Ngoài ngươi ra, ta chẳng hôn ai cả! Ngươi mà còn lảm nhảm chuyện này với ta nữa, ta sẽ ——"
Khóe miệng Tuệ Tử bĩu ra.
Trong chớp mắt, vành mắt đã đỏ hoe.
"Ngươi hung dữ. . ."
"Ta hung cái rắm!" Hiện tại Vu Kính Đình có tám cái miệng cũng không nói rõ được.
"Ngươi còn mắng ta là cái rắm?"
". . ." Vu Kính Đình hiện tại hận không thể biến thành cái rắm, bay theo gió luôn cho rồi.
"Ngươi mà còn không nghe lời, ta sẽ ăn hết quýt, không chừa cho ngươi một miếng nào!"
Vu Kính Đình nói xong hai người đều im lặng.
Hắn thì ảo não, đường đường đại ca ở khu chợ, lại phải dựa vào việc cướp quýt của vợ để làm oai hả?
Tuệ Tử cũng hối hận, cái bộ dạng ghen tuông này của cô, khác gì mấy bà nội trợ ngày xưa đâu chứ.
Tình yêu, quả là một thứ đáng sợ, sẽ che mờ phần chỉ số thông minh của con người, nhưng khi nghĩ lại, đến cả những cuộc cãi vã suốt hai trăm năm cũng thật là ngọt ngào chết đi được.
Vu Kính Đình sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
"Ngày mai ta sẽ về Dương Truân."
"? ? ?"
"Trói bà chị dâu về, nói chuyện cho rõ ràng rồi đánh cho một trận!"
Nếu không phải chị dâu tung tin vịt, vợ của hắn sao phải chịu ấm ức thế này?
Tuệ Tử nhìn cái vẻ mặt hung dữ của hắn, bỗng bật cười thành tiếng.
"Ngươi đánh cả phụ nữ à?"
"Lúc bà ta tung tin đồn nhảm có coi mình là phụ nữ đâu, vậy sao ta phải để ý chuyện nam nữ làm gì? Phạm pháp phạm tội cũng phải phân biệt nam nữ à?"
Tuệ Tử dễ có cảm xúc nhưng cũng chóng hết.
Nếu hắn thật sự hôn người khác, đâu có phản ứng dữ dội như vậy.
"Thường ngày ta không như thế đâu, do phải trông hai đứa nhỏ, dẫn đến hoocmon trong người ta mất cân bằng, cảm xúc không ổn định thôi."
"Ừ, đều là tại chúng nó, gặp chúng ta sẽ đánh chúng nó."
"Ngươi dám!"
Tuệ Tử trừng mắt nhìn hắn, thêm cái vành mắt ửng đỏ cùng biểu tình hờn dỗi nho nhỏ, làm Vu Kính Đình thấy đáng yêu muốn c·h·ế·t.
"Vợ yêu, em đừng nhúc nhích nha, trên trán em có cái gì đó kìa."
Tuệ Tử ngoan ngoãn đứng yên.
"Chụt!" Hắn dùng sức hôn một cái lên trán cô, "Hóa ra trên trán em có nụ hôn của một đại soái ca đấy."
Tuệ Tử đẩy hắn ra, tên đáng ghét.
"Sao cô vợ bé nhỏ này ra tay tàn nhẫn thế hả? Đẩy ta ngã rồi mà em không đau lòng khóc sao?"
"Không có đâu!"
Vu Kính Đình ghé sát đầu vào tai cô, hạ giọng nói:
"Không đau lòng á? Vậy sao lúc nãy em giống như uống một vò giấm của lão Trần thế hả? Cứ bám theo ta mà hỏi về Vương Giai Lan?"
Bị vạch trần tâm tư, Tuệ Tử bĩu môi, Vu Kính Đình giơ tay làm mặt cầu hòa.
"Tổ tông! Em đừng khóc nữa, là ta ghen, là ta tiện, đều là tại ta sai, quýt em cứ ăn hết đi, đừng chừa lại cho ta miếng nào."
Vu Kính Đình nhét cả túi quýt vào tay cô.
Tuệ Tử nhịn khóc bật cười, vui vẻ đi làm.
Vương Manh Manh đứng trước cửa sổ, cầm tách trà nhìn ra, liên tục lắc đầu.
"Phong tục suy đồi rồi, sao mà lại có người làm thế không biết?"
"Ai nói không phải chứ." Tiểu Lý cầm tờ báo phụ họa.
Vương Manh Manh như gặp được tri kỷ, tiến đến dùng cùi chỏ huých Tiểu Lý.
"Anh cũng thấy vậy hả, chủ nhiệm với người yêu cô ta quá sến súa đúng không?"
"Tôi thì thấy cô lạ đấy—— sao cô cứ nhìn chằm chằm vào chuyện người khác vợ chồng sống thế nào làm gì?"
Tiểu Lý bỏ tờ báo xuống, liếc nhìn cô một cái rồi lắc đầu: "Họ có ăn bắp nhà cô à? Đến lượt cô quản chắc?"
Vương Manh Manh tự mình làm mất mặt, bị người ta vạch trần tâm sự vừa xấu hổ vừa khó chịu.
Thấy Tiểu Lý lại cầm tờ báo lên đọc, Vương Manh Manh đưa tay lên, bụp bụp hai cái, chọc thủng tờ báo hai lỗ.
"Cô bị bệnh hả?" Tiểu Lý đứng dậy.
Vương Manh Manh khoanh tay, vẻ mặt đắc ý.
"Sao hả, anh lại muốn so đo với nữ đồng chí chắc? Đàn ông con trai mà nhỏ nhen thế!"
Tuệ Tử đi vào, nghe thấy câu này, nghĩ đến những gì Vu Kính Đình vừa nói, buột miệng:
"Lúc chọc người khác không nghĩ đến mình là phụ nữ, khi người ta nói lý với mình thì lại lôi ra? Pháp luật sẽ quản việc phạm tội là nam hay nữ chắc?"
Tiểu Lý giơ ngón cái với Tuệ Tử!
Chủ nhiệm uy vũ, bá khí!
Vương Manh Manh trợn trắng mắt, âm thầm dùng khẩu hình mắng một câu.
Tuệ Tử phân công việc hôm nay cho mọi người.
Vương Manh Manh lại tỏ vẻ bất mãn.
"Chủ nhiệm, có phải cô có ý kiến với tôi không? Sao cô chia cho tôi nhiều việc hơn Trương Nguyệt Nga?"
"Tỉ lệ sai sót khi Nguyệt Nga sắp xếp tài liệu là bằng không, còn cô tháng này đã sai ba lần rồi, nếu như cô có thể làm được giống Nguyệt Nga, thì hai người có thể đổi."
"Nhiều số liệu như thế, tôi lỡ tay làm sai có một chút thì có gì đâu mà. . ."
"Cô lỡ tay làm sai một chút thì người khác phải chạy tới chạy lui mấy cơ quan để xác minh đó."
Vương Manh Manh cứng họng, bực tức làm đồ dùng làm việc va vào nhau tạo ra tiếng động lớn.
Tuệ Tử không để ý tới cô ta, phân công việc xong thì về văn phòng.
"Mấy người nói xem, có phải cô ta đang nhằm vào tôi không?" Vương Manh Manh nói với những người khác.
Trương Nguyệt Nga cắm cúi làm việc không đáp lời, hai đồng nghiệp nam thì ai cũng bận rộn.
Vương Manh Manh không ngừng lải nhải, nói toàn những chuyện cô ta cảm thấy Tuệ Tử "bạc đãi" mình, nói mãi không dứt.
"Vương Manh Manh, nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối không đối đầu với chủ nhiệm đâu—— cô không thấy là cô ta luôn nhường nhịn cô à?"
Tiểu Lý không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở.
Chỉ có mình Vương Manh Manh cảm thấy chủ nhiệm nói chuyện ôn nhu dễ bắt nạt.
Người ta chỉ là lười so đo với Vương Manh Manh thôi, muốn xử lý Vương Manh Manh chẳng khác nào bóp chết con kiến.
"Ối, chắc là anh có ý gì với chủ nhiệm rồi hả, hay là anh thay cô ta nói gì đó đi?"
Tiểu Lý đứng dậy chỉ vào mặt cô ta mà mắng.
"Vương Manh Manh, tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy!"
Vương Manh Manh không cam chịu yếu thế, chống nạnh cãi lại.
"Sao? Tôi nói trúng tim đen của anh nên anh mới giận như thế chứ gì?"
Hai người cãi nhau ngày càng lớn tiếng, Vương Manh Manh quay người ôm mặt đi ra ngoài, đây là muốn đi tìm hiệu trưởng cáo trạng đây mà.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vương Manh Manh từ bên ngoài vọng vào.
"Á!"
Nhìn ra phía ngoài qua cửa sổ, chẳng thấy gì cả.
Chỉ thấy chủ nhiệm Trần đang bụng mang dạ chửa lảo đảo đi tới, rồi dừng lại ở một chỗ.
"Ai ra giúp đưa người vào, Vương Manh Manh bị ngã bất tỉnh rồi."
Mọi người nhìn xuống đất, Vương Manh Manh đang bị đảo ngược đầu xuống đất, do dẫm lên miếng băng mà trượt chân, trông có vẻ ngã không nhẹ.
"Trong trường chúng ta sao lại có băng nhỉ?" Trương Nguyệt Nga cảm thấy kỳ lạ.
Sáng sớm cô còn dọn dẹp vệ sinh, rõ ràng là đã gõ hết băng đi rồi mà.
"Hay là ai đó làm đổ nước trong tách xuống đất? Thật là thiếu đức mà, chủ nhiệm còn đang mang thai nữa, không cẩn thận té thì sao?" Tiểu Trương tùy tiện nói một câu.
Tuệ Tử nhìn Vương Manh Manh đang ngã nhào, trong lòng thoáng thấy hoảng sợ.
Miếng băng nhỏ đó lại vừa hay nằm ở góc khuất, không nhìn kỹ tuyệt đối không thấy.
Nếu như người dẫm phải là mình thì. . .
Thật sự là trùng hợp?
( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận