Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 382: Dài, vẫn luôn dài (length: 8126)

Vu Kính Đình nâng đũa, nhìn miếng thịt cá bị nước miếng của con trai làm cho tanh tưởi, đang lúc tiến thoái lưỡng nan, thì lại có một giọt nước miếng nữa rơi xuống.
Tuệ Tử cười vui vẻ.
"Con nít mọc răng đó mà, qua một thời gian răng sữa sẽ mọc ra, cho nên nước miếng sẽ nhiều một chút."
"Này là nhiều sao?! Này là lũ lụt rồi!"
"Con của ngươi đó, ngươi chê cái gì!" Tuệ Tử đặt con trai lên vai hắn, lại nhận lấy con gái từ tay Vương Thúy Hoa.
Vu Kính Đình đành chịu, hai cái tã lót của hai đứa con hắn đều giặt rồi, mấy giọt "Long tiên" này hắn có gì phải sợ, không có gì có thể ngăn cản hắn ăn cá.
Gắp một miếng vào miệng, liền cảm thấy cá kho rất ngon.
Thịt cá dai, vị tươi mười phần, còn mang theo một chút mùi em bé - mùi em bé?
Vu Kính Đình dừng đũa bên miệng, nhìn về phía bầu ngực đang tự nhiên của Tuệ Tử.
Tự Nhiên chớp mắt to, vô tội hết sức, Tuệ Tử nhìn, rất tốt, làm rồi.
"Con nhóc hư đốn này, con cố ý phải không?" Vu Kính Đình chỉ vào con gái, Tự Nhiên cười khanh khách, từ phía cổ Vu Kính Đình lại truyền tới tiếng đánh rắm vang dội.
Vương Thúy Hoa vội vàng bế cháu trai từ trên cổ con gái xuống, còn không quên dạy bảo Vu Kính Đình đang bị song trọng đả kích.
"Năm đó mày còn tè vào bình rượu của cha mày đó, cha mày không phải vẫn cho mày sống đến bây giờ đó sao?"
Ý nói, làm cha, phải có lòng khoan dung độ lượng.
Vu Kính Đình liếc mắt, hắn có nói gì đâu, toàn là đám đàn bà này tự nghĩ ra rồi diễn thêm.
Mấy cái này mà cũng không chịu nổi, hắn còn muốn có con cái gì?
Từ khi có con, thì chuyện ị đùn đánh rắm đều là chuyện bình thường, hắn đã sớm quen rồi.
Vương Thúy Hoa nói xong, lại nhớ đến Vu Thủy Sinh.
Tính sơ thì Vu Thủy Sinh đã đi gần nửa tháng rồi.
"Không biết khi nào cha mày về, nói nhanh nhất thì nửa tháng, chậm nhất một tháng, nếu tính theo ngày thì có kịp sinh nhật của cháu nhà nhị đại gia mày không?"
Tuệ Tử đang tắm cho con gái, thuận miệng nói:
"Đợi cha về, cả nhà ta sẽ về ăn bữa tiệc, đến lúc đó ta sẽ may quần áo mới cho mọi người, trang điểm thật đẹp."
Vương Thúy Hoa miệng nói không cần, nhưng vẻ mặt lại rất hưởng thụ.
Tuệ Tử đã tìm được thợ kim hoàn, đem mấy viên trân châu trong tay chọn làm thành dây chuyền cho bà nội, đợi ông nội về sẽ tạo bất ngờ cho bà.
Vương Thúy Hoa chịu uất ức bao nhiêu năm như vậy, bây giờ biết chồng còn sống, tự nhiên phải làm một cuộc ra mắt hoành tráng, tức chết mấy người chửi bà khắc chồng, phải hả cái mối khí này.
"Độc địa nhất là lòng đàn bà, mấy người đàn bà các ngươi á, cả ngày chỉ nghĩ so đo hơn thua, ta với các ngươi không giống nhau, ta có - cái gì nhỉ?" Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử, hắn nhớ đến Tuệ Tử hay nói một từ.
"Tầm nhìn?"
"Đúng, ta là người có tầm nhìn."
"Vậy cho nên, ngươi định chia quân với cha ta, lấy Dương Truân làm trung tâm, mỗi người một cái ná cao su, từ trái qua phải, nhà nào nổ cửa sổ nhà đó à?" Tuệ Tử hỏi.
"Sinh nhật cháu người ta, ta có thể làm vậy à?"
"Thật là cái đồ hư hỏng mà?" Vương Thúy Hoa buồn bực, chẳng lẽ con trai mình làm quan xong, giác ngộ đã lên cao rồi?
"Ngày vui, ta ném đá cửa sổ nhà người ta làm gì? Đương nhiên là thổi sáo cho họ nghe rồi, cái gì mà tiểu quả phụ viếng mồ mả ấy, lấy may thôi."
Tuệ Tử cùng Vương Thúy Hoa chìm vào im lặng sâu sắc.
Giác ngộ thì không có mà lên được, đời này đừng mong mà lên được, hắn xấu nhất đấy!
Vương Thúy Hoa bắt lấy bàn chân của cháu trai, dí sát vào mặt tuấn tú của Vu Kính Đình.
"Ba ba à, đá chết cái đồ hư hỏng này đi, hắn hư quá đi mất, lớn lên con đừng có học theo hắn nhé..."
Cả nhà vô cùng náo nhiệt ăn cơm, nhưng trong lòng Tuệ Tử lại ẩn ẩn bất an.
Thời gian ông nội nói trở về, càng ngày càng gần, tảng đá trong lòng nàng từ đầu đến cuối không thể hạ xuống được.
Lúc trước khi ông nội đi, Tuệ Tử đã có chút dự cảm, cảm thấy sự việc sẽ không quá suôn sẻ.
Nhưng hiện tại, người nhà họ Vu ngoài việc kiên nhẫn chờ đợi, cũng không có biện pháp nào khác.
Nhưng mấy ngày nay, Tuệ Tử luôn suy nghĩ một vấn đề, nếu như đến lúc, mà ông nội không trở về, nàng cùng Vu Kính Đình nên có biện pháp xử lý như thế nào.
Đáp án cực kỳ tuyệt vọng, nàng cùng Vu Kính Đình, bất lực.
Không có tiền, không có quyền, không quen biết bên kia, mạo muội qua đó, chỉ có thể mang đầu người tới nộp, chết ngoài đường cũng không ai hay.
Cảm giác bất lực khi những kẻ nhỏ bé chống lại vận mệnh như thế này, lần trước xuất hiện là lúc Tuệ Tử chống lại nhà họ Phàn.
Mặc dù nàng cùng Vu Kính Đình vẫn luôn cố gắng vun vén cuộc sống, cuộc sống của nhà bọn họ, trong mắt người ngoài, cũng là phát triển không ngừng.
Nhưng khi đối đầu với cường quyền và thế lực lớn mạnh, họ cũng chỉ như miếng cá trong đĩa trước mặt Vu Kính Đình, mặc người chém giết.
Tuệ Tử lòng nặng trĩu, chợt nghe Vương Thúy Hoa ở bên cạnh dỗ cháu nhắc đến:
"Mau lớn, hai cháu của bà mau mau lớn lên đi, sau này thi đại học làm quan to kiếm thật nhiều tiền nha~"
Kiểu dỗ con nít này, nhà nào cũng nói.
Người lớn đối với những đứa trẻ còn non nớt, luôn có vô vàn mong ước tốt đẹp.
Trong lòng Tuệ Tử lại bắt đầu nảy sinh một loại sức mạnh, lớn lên, phải luôn lớn lên.
Con người chỉ có không ngừng lớn mạnh, không ngừng tăng tiến, nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, mới có thể không bị người ta làm thịt.
"Đang nghĩ cái gì đấy? Con gái lớn nhà cô cho cô mê mẩn à?" Vu Kính Đình thấy Tuệ Tử ngẩn người, liền qua nhân lúc Vương Thúy Hoa không để ý, sờ eo nàng một cái.
"Chúng ta sẽ không mãi là gà mờ." Tuệ Tử cảm thán.
"Ừ, em là lợn rừng tinh." Vu Kính Đình lại sờ eo nàng, rồi tỏ vẻ bất mãn.
"Sao em lại gầy thế này?! Cũng đâu thấy em ăn ít, sao cứ gầy đi thế hả?"
Vất vả nuôi được cái cô vợ béo tròn, tượng trưng cho sự giàu có của gia đình, sinh xong một đứa thế nào mà còn không đủ ký thế này?
"Em đang tập thể dục đó."
Tuệ Tử oán trách liếc hắn một cái, hiện tại cân nặng của nàng là 66kg.
Nếu như không phải mỗi lần nàng tập hồi phục, hắn đều nhào tới trêu ghẹo nàng, thì hiệu quả giảm cân của nàng còn cao hơn nhiều.
"Tập thể dục tốt, phải duy trì nhé." Vu Kính Đình vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Đến tối liền tự mình trải nghiệm biểu diễn cái tốt của việc tập thể dục.
Chỉ là bài tập thể dục của hắn, là dành cho hai người.
Tập một lần còn chưa đủ, còn muốn lôi Tuệ Tử cùng "tiến bộ".
"Em buồn ngủ quá -" Tuệ Tử đáng thương cầu xin.
"Cô vợ đáng thương của ta, chậc, ai da, cô nói sao mà ta lạ vậy trời? Sao mà không biết tiết chế thế này? Ta biết rồi, chắc chắn là con heo do hiệu trưởng đưa có vấn đề. Thịt nó có bỏ thêm thứ gì đó, hắn muốn hãm hại ta!"
"???" Tuệ Tử bị cái kiểu trút nồi vô liêm sỉ của hắn làm cho cạn lời.
Người khác học kiến thức là để nâng cao tầm nhìn và bản lĩnh, còn cái tên nhà nàng học kiến thức xong, từ một kẻ dốt đặc cán mai trở thành một kẻ có chút hiểu biết về văn hóa nhưng vẫn dốt đặc cán mai....
"Vợ ơi, cái thịt kia mạnh quá, ta vẫn phải điều chỉnh, em có thù có oán gì, ngày mai tới trường tìm hiệu trưởng trút giận đi, làm cho hắn tức chơi."
Ý nói: Đừng tìm ta, ta là người tốt.
Tiếp đó, là thời gian "tập thể dục" với "người tốt".
Qua ngày Tuệ Tử đi làm, cả ngày mặt mày đen thui.
Đồng nghiệp trong ban hỏi nàng có chuyện gì, nàng cũng ngại nói là do chồng mình quá vô liêm sỉ, mặt dày như tường thành, liền lảng sang nói hai đứa con bị tiêu chảy, nàng có chút lo lắng.
Mà cũng đúng là thật.
Không biết có phải là do giao mùa, hay là cảm mạo, mà hai đứa long phượng thai vừa sáng đã tiêu chảy.
Vương Thúy Hoa định đưa bọn trẻ đến bệnh viện, Tuệ Tử vốn định xin nghỉ đi cùng, nhưng trường lại có lãnh đạo đến kiểm tra nên không thể đi được, Vu Kính Đình lại muốn xin nghỉ đi cùng.
Tuệ Tử sơ sẩy một chút thôi, đã có chuyện rồi.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận