Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 660: Nói chuyện quá sớm không là chuyện tốt (length: 7645)

"Ta ấy à, thật ra ta mới đầu là không muốn đánh người, ta chỉ nhẹ nhàng, cầm tay chọc chọc hắn thôi, ta chỉ như vậy, một chút xíu thôi!"
Vu Kính Đình chụm hai bàn tay lại, so một thủ thế rất nhỏ.
"Cái gì mà một chút xíu? Ta thấy ngươi là một đống chút xíu ấy."
Tuệ Tử không phải không thấy hắn đánh người một trận, chỉ là không thấy hắn ra tay tàn bạo như vậy.
Nàng mà ra chậm một chút, có lẽ hắn đã đánh người chết rồi ấy chứ.
"Không phải đã nói, chúng ta trực tiếp giao hắn cho cảnh sát sao, sao ngươi lại tự ý hành động?"
"Nhà máy ta sẽ dùng cách khác để nuốt nó, không cần ba ta ra mặt. Theo như kế hoạch của Trần Hạc, số tiền dự trù trong tay chúng ta đầy đủ, mấy tháng nay ta lại gom góp chút tiền nữa thì cũng gần đủ."
"Không phải vấn đề tiền bạc, ta muốn biết, sao việc này ngươi không nói với ta."
Kế hoạch ban đầu của Tuệ Tử, là đưa Trần Hạc vào đó, cho hắn một bài học.
"Ngươi bị bệnh."
Lý do này, Vu Kính Đình nói là lý không chính mà khí lại mạnh.
"Trước đây chúng ta đã có ước hẹn rồi, chỉ cần ngươi khỏe, tất cả ta đều nghe theo sự chỉ huy của ngươi."
Nhưng nàng bây giờ không khỏe, nên hắn không thể tùy ý để nàng làm.
Một chiêu đen ăn đen trực tiếp đánh gục Trần Hạc, đảm bảo mấy chục năm sau này Trần Hạc sẽ bị hắn nắm trong tay.
Gặp được hắn, xem như Trần Hạc xui xẻo tám đời, một xu lợi cũng không kiếm được, còn bị Vu Kính Đình bắt làm lao động giá rẻ.
"Nếu ngươi còn muốn thằng nhãi con kia sống tốt, coi nó như rắm mà thả, sau này đừng nghĩ bất cứ chuyện gì liên quan đến nó nữa, cứ giao nó cho ta, ngươi bị bệnh một lần, ta thu dọn nó một lần, ông đây có thừa thời gian và sức lực."
Nguyên tắc chỉ một, ai dám làm vợ hắn khó chịu, hắn dám chiến với người đó, dù đối phương chỉ là một thằng nhãi, hắn cũng dám động thủ.
Vu Kính Đình tốn hết sức lực để nói hết đoạn này, thấy Tuệ Tử vẫn im lặng không nói gì, trong lòng bất an, thầm nghĩ nếu nàng giận, để nàng đánh mấy cái cũng được, cùng lắm thì bị đám anh em cười nhạo một chút.
Tuệ Tử cúi đầu nghĩ một hồi, lấy trong túi ra một cái bình nhỏ, Vu Kính Đình sợ đến chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì cho rằng nàng muốn uống thuốc tự tử, cũng không để ý còn có nhiều người đang nhìn, liền ôm chầm lấy nàng.
"Em giận thì cứ đánh anh đi, sao lại uống thuốc!"
Vung tay một cái, bình thuốc trên tay Tuệ Tử lăn một vòng.
Dung dịch thuốc màu vàng bên trong bình lắc lư dữ dội.
Tuệ Tử muốn cho hắn một cái tát, nhưng nghĩ đến đám huynh đệ hắn đang ở đây, đành phải nhỏ giọng nói:
"Đó là thuốc vàng!"
"Thuốc gì cũng không được—ừm, thuốc vàng?"
Vu Kính Đình làm như không nghe thấy tiếng cười của đám bạn xấu không xa, vừa rồi hắn hét lên một câu kia, mọi người đều nghe thấy cả rồi.
"Đánh người không cần quá thật, tay đều bị thương rồi kìa." Tuệ Tử nhặt thuốc lên, đây đều là những thứ nàng luôn mang theo người, ai bảo nàng có một ông chồng hở tí là động tay động chân cơ chứ.
"Em không giận anh sao?" Vu Kính Đình cẩn thận hỏi.
"Ban đầu em cũng không tức, chỉ là tò mò anh muốn làm gì thôi, lần sau loại chuyện này, trực tiếp nói với em là được, không cần giấu."
"Vậy thằng nhãi kia—"
"Giao cho anh, nó không liên quan gì đến em." Tuệ Tử vốn còn hơi do dự.
Nhưng khi thấy Vu Kính Đình vì nàng mà thu thập Trần Hạc, nàng liền nghĩ thông suốt.
Mỗi người đều có số mệnh riêng, cuộc sống của nàng đã bắt đầu lại rồi, không cần phải vướng bận vào ân oán kiếp trước, cho dù là kiếp trước, trách nhiệm của cha mẹ đã hoàn thành, cũng không hổ thẹn với lương tâm.
Đứa trẻ kiếp trước tại sao lại chọn như vậy, Tuệ Tử không còn quan tâm nữa, bây giờ nàng chỉ muốn sống tốt cho gia đình, không muốn làm người thương mình phải lo lắng.
Đám bạn xấu kia vẫn đang cười nhạo hành động đoạt bình thuốc dại của Vu Kính Đình, nhưng khi thấy Tuệ Tử cẩn thận bôi thuốc cho hắn, còn thổi thổi, giống như đang che chở bảo bối nhỏ vậy, mấy con cẩu độc thân kia không cười nổi nữa.
Sợ vợ thì có gì đáng cười chứ, bởi vì điều kiện tiên quyết là, phải có vợ đã. . .
Vương Thúy Hoa ở nhà thì nóng hết cả ruột gan.
"Con dâu mới chớp mắt đã không thấy, có khi nào là gặp phải người xấu không?"
"Nếu nàng mà gặp người xấu, nàng có thể bán ngược người xấu đó." Vu Thủy Sinh không chút lo lắng, bây giờ hắn ngược lại đang đau đầu vì cái tính sợ vợ cực độ của thằng con trai nhà mình.
"Ông làm cha mà sao tâm lý lớn vậy—thôi không được, ta đi tìm Lệ Quân nhờ phái người tìm xem sao."
Vương Thúy Hoa vừa nói thì thấy Tuệ Tử và Vu Kính Đình trở về, tay còn xách theo không ít đồ ăn, đi phía sau còn có mấy anh chàng to cao.
"Ơ? Chuyện này là sao?" Vương Thúy Hoa là người thật thà nhất nhà, nên chẳng đoán ra chuyện gì.
Nhưng thấy trên mặt Tuệ Tử có vẻ tươi cười, trong mắt cũng có ánh sáng, không giống như mấy hôm nay sống dở chết dở.
"Thằng ranh con này đúng là giỏi làm nũng mà, chậc." Vu Thủy Sinh vừa nhìn liền biết, hai vợ chồng nhà nó có sao đâu, lại còn rất tốt ấy chứ, coi như ông lo lắng uổng công một trận.
"Nó về rồi thì ta yên tâm, mà mấy đứa nhỏ đâu rồi?"
Vương Thúy Hoa định ra đón mấy bạn của con trai, lại phát hiện hai đứa nhóc con lẽ ra phải đang ngồi trên ghế ăn trái cây đã biến mất.
"Thấy không? Hoa, con ta chọn, phòng, là con dâu ta dọn, quần áo của ta đều là con dâu giặt, cái địa vị trong nhà này, ta nắm chắc lắm."
Vu Kính Đình được nước làm tới, xác định vợ mình không giận, lập tức lại bắt đầu khoác lác với anh em.
Đám người này thấy Tuệ Tử dịu dàng như vậy, Vu Kính Đình nói gì nàng cũng cười, thi thoảng còn gật đầu, trong lòng toàn là ghen tị, hâm mộ Vu Kính Đình có thể tìm được một cô vợ hiền dịu như thế.
"Đúng, vợ ta còn sinh cho ta một đôi long phượng thai rất xinh, đang bi bô nói chuyện kìa, rất dễ thương, gọi ra đây cho các cậu chiêm ngưỡng."
Vu Kính Đình chỉ thiếu nước khắc da trâu lên mặt thôi, cưới được vợ tốt, sinh được một cặp con ngoan, chuyện này đủ để hắn khoe khoang cả đời.
Vừa nhắc đến con thì con tới.
Hai đứa nhóc mặc áo ba lỗ hình dưa hấu, quần cộc đi tới, hai đứa nhóc nhấc một tấm ván gỗ, dáng vẻ đáng yêu khiến ai cũng bật cười.
"Thấy không? Cái gì gọi là anh em đồng lòng, có thể chặt được cả vàng? Nhỏ như vậy đã biết phân công hợp tác rồi, ghen tị không?"
Tới khoảnh khắc vả mặt rồi đây, mà còn nhanh như gió nữa.
Hai đứa trẻ mà người cha muốn khen lên tận trời lại khiêng tấm ván giặt đồ tới, ngoan ngoãn đặt trước mặt Vu Kính Đình.
"Ba ba~" Lạc Lạc gọi rành rọt.
"Quỳ đi." Ba Ba mặt không cảm xúc, thật ra thì, hắn là bị chị gái kéo đến hỗ trợ.
Một mình chị gái khiêng không nổi, nhưng hắn lại càng muốn ngồi trong nhà ăn trái cây hơn.
Không khí rơi vào tình thế xấu hổ tột độ, Vu Kính Đình vừa một giây trước còn đang khoe khoang địa vị gia đình liền hóa đá.
Tuệ Tử muốn giúp anh giải vây, liền quay sang nói với hai đứa nhỏ đáng yêu: "Hai đứa muốn chơi bùn à, để mẹ dẫn đi nha."
"Ông nội nói." Lạc Lạc vẫn rất kiên trì, tay nhỏ bé của nó và em trai đã rất vất vả mới phơi khô được tấm ván gỗ, "Ba ba phải quỳ."
Vu Kính Đình chưa từng có một giây nào hận cái miệng mình như thế, nói chuyện sớm quá, đâu phải là chuyện gì tốt. . . .
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận