Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 939: Hắn còn là theo phía trước kia cái nhai lưu tử (length: 7588)

Người khác gặp nguy hiểm, đều là cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, rời xa nơi nguy hiểm.
Tuệ Tử lại một bên la hét một bên chạy về phía "Quỷ".
Chạy đến trước mặt "quỷ", nhấc chân liền đạp.
Mắt Vu Kính Đình trợn tròn, ôi chao, thật là ôi chao!
Vợ hắn dạo này rất thích làm đẹp, còn mang giày cao gót.
Đôi giày cao gót nhỏ nhắn xinh xắn, một nhát giáng xuống người "quỷ", vừa giáng vừa hét.
Vốn định anh hùng cứu mỹ nhân, nhân tiện thừa cơ sàm sỡ chút mà Vu Kính Đình á khẩu.
Đây là phản ứng gì vậy?
"Là người! Không phải quỷ! Ta dẫm lên thật lòng, không phải không khí!" Tuệ Tử vượt qua được phản ứng bất ngờ này, cuối cùng cũng dừng lại.
Thân thể mất thăng bằng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Vu Kính Đình chạy tới vừa kịp đỡ lấy nàng.
"Đôi giày cao gót mới mua của ta theo đoạn giữa gãy rồi." Vành mắt Tuệ Tử đỏ hoe, miệng nhỏ mếu máo, khóc.
Vu Kính Đình cũng không hiểu lòng phụ nữ -- nàng rốt cuộc là sợ quá hóa khóc, hay là đau lòng giày cao gót?
"Giày cao gót da dê nhỏ, chỉ còn lại một đôi, vậy mà đều gãy!"
Được thôi, vẫn là đau lòng tiền, Vu Kính Đình cạn lời.
"Vợ à, gan của ngươi là kiểu Schrödinger đấy à?"
Hắn cũng không chắc chắn vợ hắn là gan lớn hay gan nhỏ, rõ ràng đều sợ đến la hét, còn dám chạy tới chỗ "quỷ", dùng cách đá để xác định xem có phải người hay không?
Vu Kính Đình cảm thấy, một người có kinh nghiệm "thâm niên chơi bời" như hắn, xem đến Tuệ Tử còn phải chịu thua.
Tuệ Tử vịn vai hắn, cởi đôi giày cao gót đã gãy ra, càng nhìn càng đau lòng, dứt khoát cởi cả hai chiếc, xách một chiếc trên tay, dùng tư thế gõ mõ gõ lên người kia.
Gõ hai lần, Tuệ Tử thấy có chút quen mắt.
"Hình như ta đã từng gặp hắn rồi?"
Vu Kính Đình rọi đèn pin vào mặt "nam quỷ", chỉ thấy râu ria xồm xoàm, tóc nửa đốm bạc, da mặt thô ráp, nhưng hình dáng lại có vài phần quen mắt -- "Phàn Huy?" Vu Kính Đình cũng không quá chắc chắn, vì hắn mới mấy năm không gặp Phàn Huy, tóc sao lại bạc đến vậy?
"Trời đất ơi, đúng là hắn! Ôi trời, người hay quỷ vậy?" Tuệ Tử vừa mới còn chắc như đinh đóng cột là người, thấy là Phàn Huy xong, nàng lại không dám chắc nữa.
Phàn Huy bị Tuệ Tử dùng kế đưa đến vùng hẻo lánh đi dạy học, môi trường ở đó cực kỳ khắc nghiệt -- à mà, thật ra là rất rất khắc nghiệt.
Nhưng cũng đâu đến mức làm người ta già đi nhanh như vậy?
Tuệ Tử dùng gót giày khẽ đụng vào đầu Phàn Huy, thấy hắn vẫn nằm đó không động đậy, Tuệ Tử lẩm bẩm:
"Ta cố gõ thêm mấy cái nữa xem, không thể để hắn ngủ mãi thế, nhỡ ngủ chết thì sao."
"Ui da ~~~" Phàn Huy vội rên một tiếng, ra hiệu mình đã tỉnh.
Thật ra chỉ là choáng váng một chút, lúc Tuệ Tử đá thì hắn cũng đã tỉnh rồi.
Ý thức được chuyện giả thần giả quỷ của mình đã bị vạch trần mà không biết làm sao, Phàn Huy bắt đầu giả vờ bất tỉnh.
"Ta sao lại ở đây? Đây là đâu? Các người là ai?" Phàn Huy ngồi dậy, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, hai tay ôm đầu, thống khổ nói, "Chắc ta ngã hỏng đầu rồi, mất trí nhớ! Mau đưa ta đi bệnh viện!"
". . ." Tuệ Tử cảm giác chỉ số IQ của mình đang bị sỉ nhục.
Với cái diễn xuất này, đem ra lừa trẻ con nhà trẻ hai tuổi còn chẳng xong.
Phàn Huy hé mắt, lén đánh giá Vu Kính Đình.
Thấy Vu Kính Đình cười, Phàn Huy cũng bớt căng thẳng.
Mấy năm không gặp, Vu Kính Đình không còn vẻ dữ tợn, khóe miệng luôn tươi cười, ánh mắt cũng không còn hung hãn như trước, xem ra là người dễ tính.
"Ồ, đây không phải Phàn Huy sao, mấy ngày không thấy mà tàn tạ vậy?" Vu Kính Đình thấy Phàn Huy diễn kịch, cũng cười híp mắt phụ họa theo.
"Phàn Huy là ai? Đó là tên ta sao? Ta không có chút ấn tượng nào." Phàn Huy cho rằng mình đã lừa được.
"Mất trí nhớ à? Dễ thôi, ta có một chiêu trị mất trí nhớ, hiệu quả nhanh lắm đấy --" Vu Kính Đình còn chưa dứt lời, liền vung một cú đấm thẳng vào bụng Phàn Huy.
Phàn Huy kêu "A" một tiếng, hai mắt dại ra, đau quá!
"Chữa được chưa? Chưa thì ta cho thêm vài phát nữa nhé?" Vu Kính Đình xoa xoa tay kêu răng rắc.
Phàn Huy vội vàng khoát tay.
"Ta nhớ ra rồi, ngươi đừng đánh nữa!"
"Không phải mất trí nhớ sao?" Vu Kính Đình nhíu mày.
"Ấy..." Phàn Huy cứng họng, cậy da mặt dày mà nói, "Chắc là sức mạnh của tình thân chăng?"
"Ui cha, tụng kinh niệm phật nhiều năm như vậy rồi mà da mặt ngươi vẫn còn dày như thế hả?" Tuệ Tử xoa xoa cánh tay, nàng cảm thấy Phàn Huy không chỉ già đi, mà mức độ trơ trẽn dường như còn lợi hại hơn trước.
"Thảo!" Vu Kính Đình tức giận tóm tóc hắn ấn xuống đất, "Mẹ kiếp, làm ông đây buồn nôn, gà quay buổi tối cũng muốn ói hết ra! Không thể nói tiếng người tử tế được hả?!"
Phàn Huy thật sự sợ hắn, liên tục gật đầu.
"Ngươi với cái gì thế? Mấy ngày nay tin đồn có ma quỷ, là ngươi làm à?" Tuệ Tử hỏi.
Nàng thật tò mò, bởi vì bố cô cũng không hề nhắc đến chuyện hắn muốn quay lại, phần lớn là do Phàn Huy tự ý lén lút trở về.
Về mà không nói với ai, vừa nhìn đã biết là có ý đồ xấu.
"Không phải ta --"
Vu Kính Đình vung nắm đấm, còn dám nói dối? Hỏi xem nắm đấm có chịu không!
"Là ta! Chính là ta!" Phàn Huy lập tức mềm nhũn.
"Mục đích ngươi làm vậy là gì? Trả thù dì Thiến à? Mà sao ta nghe nói, ngươi ở bên kia cũng ăn chơi ghê lắm đấy, mấy bà bác chăn nuôi 60 tuổi cũng không tha hả?"
Tuệ Tử ở kinh thành mà tin tức vẫn nhanh nhạy ghê.
Phàn Huy thề sẽ ăn chơi đến cùng, trước kia để thu thập hắn, đưa hắn đến cái chỗ như vậy, lại còn có nhiều Lạt ma bầu bạn niệm phật, thảo luận nghiên cứu về vũ trụ, vậy mà cũng không cải tạo được hắn.
Phàn Hoàng hiện tại cũng không muốn nhắc tới cái tên này, thi thoảng nghe phải cũng thấy ghét bỏ không muốn, cảm thấy có đứa em không ra gì thế này thì xui tám đời.
Trần Lệ Quân lại thường xuyên cùng Tuệ Tử kể chuyện xấu của Phàn Huy, theo đúng phương châm "điều may mắn lớn nhất của kẻ đáng ghét chính là bất hạnh của người khác", nói cho Tuệ Tử cùng nhau vui.
Đương nhiên, Tuệ Tử cũng nghi ngờ mẹ mình cố ý câu cá đấy, bởi vì lần nào mẹ cũng đều nói trước mặt bố, mỗi lần như vậy bố đều ghen tuông, mặt đen xì mà vẫn cố tỏ vẻ "đàn ông trưởng thành không chấp nhặt", bố càng như vậy mẹ lại càng thích trêu chọc.
Câu hỏi của Tuệ Tử khiến mắt Phàn Huy đảo loạn, không trả lời được.
Ngập ngừng một hồi mới nói: "Ta là muốn trả thù nàng"
Vu Kính Đình cảm thấy tình trạng của hắn không đúng, trầm giọng quát lớn: "Còn dám mở miệng nói dối, có tin ta cho ngươi nát đầu ra không?!"
Tiểu nhân trong lòng Phàn Huy khóc như mưa lũ.
Hắn cho rằng mấy năm nay, Vu Kính Đình trải qua đại học rèn luyện, tính tình sẽ có phần thu liễm.
Đại học chỉ thay đổi khí chất của Vu Kính Đình.
Nắm đấm vẫn là cái cảm giác quen thuộc trong trí nhớ, thậm chí còn đau hơn hồi trước kia.
Bị Vu Kính Đình dồn ép, Phàn Huy không dám giấu, cuối cùng cũng nói ra sự thật.
Hắn quay về thật không phải để báo thù Lưu Thiến, như Tuệ Tử nói, Lưu Thiến đã có bạn trai, Phàn Huy ở ngoài kia cũng chơi không ít.
Hai người họ mỗi người một cuộc sống, không liên quan đến nhau.
Hắn có nỗi khổ tâm khó nói, quay về là để khám bệnh.
Phàn Huy vừa mới nói được đến đó, mắt Vu Kính Đình sáng lên.
"Lực bất tòng tâm à? Hừm, cái này thì có gì mà úp úp mở mở, cả Trái Đất đều biết rồi mà?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận