Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 07: Toàn thôn thứ nhất bưu hãn bà bà (length: 8983)

Trưởng thôn ở phía tây nhất, nhà hắn cách hai gian phòng là nhà ba anh em nhà họ Dương giàu có nhất thôn, rất chăm chỉ, nhà đều là nhà gạch đỏ, điều kiện tốt hơn so với các nhà khác trong thôn.
Đi đến nhà trưởng thôn, phải đi ngang qua ba gian phòng của ba anh em nhà họ Dương, khi đi ngang qua nhà họ Dương, tai Vu Kính Đình giật giật.
Tuệ Tử cũng nghe thấy.
Trong sân phòng thứ hai nhà họ Dương truyền đến tiếng nhịp trống, cùng tiếng hát ngao ngao, hát là điệu chuyển thần, trong sân đang tiến hành, là hoạt động phong tục phổ biến ở nông thôn phía bắc.
Tục gọi là, nhảy đồng.
Trong sân, bà lão đang cầm chuông lắc lư nhảy nhót, chính là bà bà nàng, Vương Thúy Hoa.
Kiếp trước, Tuệ Tử không chỉ sợ lưu manh Vu Kính Đình, còn sợ bà bà.
Vương Thúy Hoa là con gái của nhà họ Vương, trước đây chồng mất, một mình nuôi hai đứa con lớn lên.
Không có chồng, người nhà chồng không chào đón nàng, ở cái tuổi đó phải nuôi hai đứa con nhỏ để sống, chỉ có tìm người đàn ông khác mà gả, cũng không biết vì sao Vương Thúy Hoa luôn không tái giá.
Đàn bà không có đàn ông ở trong thôn cũng giống như của cải khổng lồ không chủ bị vứt ở ven đường, ai nhìn thấy cũng có thể chiếm chút lợi lộc.
Vu Kính Đình lúc đó mới mười tuổi chưa lợi hại như bây giờ, chỉ là một thằng nhóc choai choai, Vương Thúy Hoa mang thai Giảo Giảo, luôn có kẻ xấu nửa đêm gõ cửa, Vương Thúy Hoa khóa mấy lớp cửa, tay cầm gậy gỗ không rời, chỉ sợ bọn họ xông vào.
Mới đầu nuôi chó để đề phòng, sau đổi thành ba con ngỗng sức chiến đấu mạnh mẽ, đám người kia vào không được sân, bèn đứng ngoài cửa gào to.
Lời đồn lan khắp thôn, Vương Thúy Hoa chẳng làm gì, lại bị người ta đồn là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông.
Đàn ông thì muốn chiếm tiện nghi của nàng, đàn bà thì xúm vào mắng nàng không biết xấu hổ, đổi người khác đã sớm không sống nổi.
Ngay khi lời đồn hung hăng nhất, trong nhà Vương Thúy Hoa có tiếng vang lớn, rồi tiếp đó truyền ra việc nàng "xuất mã" (chú 1).
Những người đàn ông trước đây có ý đồ xấu với nàng, thấy nàng cầm chuông, tóc tai bù xù, mặt mày vặn vẹo nhảy đồng, đều bỏ đi ý định biến thái, đám đàn bà cũng không dám mắng nàng là hồ ly tinh nữa, vì Vương Thúy Hoa tự xưng là tìm được hồ tiên gia đến "xuất mã", nếu ai không sợ bị báo ứng thì cứ mắng nàng đi.
Thật đó, là hồ ly tinh, ai dám mắng?
Vương Thúy Hoa đứng vững ở trong thôn, nhờ vào cái thứ "tục lệ kỳ quái dân gian" này để nuôi hai đứa con.
Hiện tại Vu Kính Đình đã lớn, trong nhà có đàn ông lo việc nặng, Vương Thúy Hoa gần như không nhảy đồng nữa, hôm nay không biết vì sao lại đến nhà Dương lão nhị làm loạn.
Bà bà có "công việc" đặc biệt, tính tình cũng mạnh mẽ, được mệnh danh là mắng toàn thôn không ai địch nổi.
Lúc Tuệ Tử mười tuổi, thấy Vương Thúy Hoa biểu diễn "tục lệ dân gian", về nhà sợ phát sốt.
Không lâu sau. Lại thấy Vương Thúy Hoa đứng nhảy chân mắng người ta, hung tàn đến cực điểm, khiến Tuệ Tử về nhà sau lại phát sốt.
Bóng ma tâm lý từ nhỏ đã in sâu.
Vu Kính Đình mưa dầm thấm đất, phát huy đặc điểm của mẹ hắn một cách rạng rỡ, thanh xuất vu lam.
Hai mẹ con này, một người là bát phụ nổi danh nhà họ Vương, một người là lưu manh khiến cả thôn nghe tiếng đã sợ mất mật.
"Mặt trời lặn bóng tối về tây, nhà nhà đóng cửa cài then, mười nhà hết chín nhà khóa, chỉ còn một nhà cửa chưa then!"
Vẫn là những câu hát đáng sợ đó, giờ đây Tuệ Tử nghe lại không hề sợ hãi, vành mắt chua xót, trong lòng lại càng tủi thân.
Kiếp trước nàng sợ hãi bà bà, sau khi biết tin bà chết, bèn chạy đến trước bức tường chôn bà, nhảy nhót mong bà có thể đầu thai tốt, kết quả không được gì còn bị té gãy xương.
Lúc bà bà được đưa lên xe cứu thương, đã khóc rống với Vu Kính Đình rằng, nếu bà thật sự có tiên gia thì tốt, có thể phù hộ cho Tuệ Tử sớm về cực lạc, đừng chịu những đau khổ này nữa, còn khóc nói chính mình mạng cứng rắn, trước kia khắc chồng, trung niên khắc con dâu, đều là lỗi của bà.
Khi đó linh hồn Tuệ Tử đang đứng trên tường, mới biết được bà bà không có tiên gia xuất mã gì, bao nhiêu năm nay đều là giả.
Đây là lời nói dối mà người phụ nữ vì để sinh tồn nên bịa ra, dựa vào lời nói dối này để nuôi lớn hai con.
Vì người con dâu không làm tròn đạo hiếu là nàng, Vương Thúy Hoa vốn muốn mạnh mẽ hơn nửa đời người đã khóc đến thương tâm tột độ, giây phút ấy, Vương Thúy Hoa thật sự hy vọng mình có chút thần thông, có thể giúp Tuệ Tử một chút, tiên cái gì đều là giả, nhưng lòng lại là thật.
Lòng người đều được đổi lại mà có, Tuệ Tử dù không biết bà bà mạnh mẽ vì sao lại yêu quý mình như vậy, nhưng lại nhớ những giọt nước mắt bà rơi vì mình.
Giờ đây nàng trở về, nàng muốn vứt bỏ những thành kiến kiếp trước, dụng tâm để hòa hợp với người nhà.
Vu Kính Đình nghe thấy mẹ mình lại đi làm trò lừa bịp ở nhà người ta, trong lòng hơi lo lắng.
Vợ hắn gan nhỏ, rất sợ những thứ này, từ khi cưới về một tháng nay hễ thấy mẹ là như chuột thấy mèo, bây giờ mà nhìn thấy thì sao được nữa?
Nhìn Tuệ Tử, mắt ươn ướt, tay nắm chặt, ngơ ngác nhìn về phương xa – chả lẽ đang nghĩ hướng bỏ trốn?
"Lát nữa nhân lúc mẹ ta quay đi, hai ta chạy nhanh, đừng để bà ấy nhìn thấy ta." Vu Kính Đình ghé vào tai Tuệ Tử nói nhỏ.
"Vì sao?"
"Bà ấy chắc biết việc em đòi lại lễ sính rồi, chắc chắn sẽ để ý. Bà lão này tâm nhãn nhiều lắm đó, em chơi không lại bà đâu — Ý ta là, mẹ ta vẫn rất thích em, chỉ là bà ấy quen lợi hại rồi, em đừng sợ bà." Vu Kính Đình hận không thể tự tát mình một cái.
Hắn nói vậy, sai rồi!
Vốn vợ đã sợ mẹ hắn rồi, hắn lại nói mẹ hắn nhiều tâm cơ, vậy chẳng phải càng sợ thêm sao?
Tuệ Tử mếu máo bị hắn chọc cười.
"Mẹ đương nhiên là yêu thích con rồi, dù sao ngươi hỗn hào không hiếu thuận như vậy, sao có đứa con nào lại đi nói mẹ mình tâm nhãn nhiều vậy?"
Tuệ Tử nhanh chóng đi qua nhà họ Dương, tai nghe bà bà hát sai mấy đoạn, khiến những người dễ bị lừa gạt trong thôn lại càng kính sợ quỷ thần, nếu không phải thì với giọng điệu đầy sơ hở của bà, ai mà chẳng nhận ra được.
Tuệ Tử nhìn người mẹ chồng và chồng của mình dưới một góc độ khác, cuối cùng không còn e ngại như kiếp trước, ngược lại còn có chút buồn cười.
Chồng nàng và bà bà là hai người hài hước bị bỏ lỡ đó sao, một người chửi mắng người như hát tương thanh, một người nhảy đồng như diễn tiểu phẩm.
Vu Kính Đình sờ cằm thầm nghĩ, vợ vừa rồi là đang bênh vực mẹ hắn đó sao?
Nàng không sợ sao? Rốt cuộc là vị tiểu thần tiên nào khai sáng cho vợ hắn vậy?
Nếu không biết những thứ mẹ hắn nhảy nhót đều là đồ giả để lừa bịp, Vu Kính Đình thật sự muốn nhờ mẹ nhảy một bài cho vợ hắn, mặc kệ là thần tiên phương nào điểm hóa cho vợ hắn được thông suốt, chỉ mong nàng đừng dừng lại!
"Được rồi, tiễn tiên rồi, nhà ngươi sau này cũng không có việc gì." Vương Thúy Hoa hít thuốc lào lâu sặc ra giọng khàn khàn truyền ra từ trong sân.
"Tứ thẩm, con cũng không nghe thấy cô hát tiễn tiên đoạn đó mà?" Dương lão nhị vừa thành khẩn lại có chút nghi ngờ — Sao lần nào tứ thẩm nhảy lời cũng không giống nhau vậy?
"Ấy, tiên gia quen ta rồi, tự mình đi thôi, đây đâu phải chuyện các ngươi nên quan tâm, tiền cũng không cần đưa, cứ cho nhà ta mấy tháng sữa dê, vợ ta mang thai muốn uống."
Dương lão nhị là người duy nhất nuôi dê trong thôn.
Vương Thúy Hoa lau mồ hôi trán, nhìn ra sân, vừa đúng thấy bóng lưng lén lút của Vu Kính Đình và Tuệ Tử.
Một trước một sau như đang ngươi đuổi ta chạy, Vương Thúy Hoa đang định dồn khí mắng thằng con bất hảo, bảo nó đừng ức hiếp Tuệ Tử.
Nhưng một giây sau, Vương Thúy Hoa kêu lên một tiếng, kia là? !
- Chú 1: Ta không có cách nào giải thích, viết ra thì lại sợ, ai hiểu thì bình luận phía dưới đi. Nữu Nữu luôn tuân thủ thái độ nghiêm cẩn, xin làm rõ một chút, đối với hành vi phong tục dân gian này của bà bà, không cần biết thật giả, ta sẽ nhìn nhận nó bằng con mắt khoa học để phê phán, không cổ vũ, không hỗ trợ, không thể tin, càng không được bắt chước, nhảy đồng không giải quyết được vấn đề nào! Giá trị quan cốt lõi mới là niềm tin của ta! Yêu nước, chuyên nghiệp, thành tín, thân mật mới là con đường làm giàu duy nhất! Không có sự yêu thích nào là vô cớ cả, bà bà thích Tuệ Tử là bởi vì mẹ Tuệ Tử, đằng sau sẽ viết, ờm, danh sách cảm ơn ta sẽ đăng vào ngày mai nhé, hôm nay thanh minh của ta chiếm nhiều dung lượng quá. Mọi người nhớ vote phiếu tháng nhé!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận