Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 538: Kích thích mẫu thượng một năm tròn (length: 7950)

Sau khi trải qua mấy trận đối đầu với những cái thai hoài quỷ, các bên đạt được đồng thuận chung, chiến sự cuối cùng cũng dừng lại.
Tuệ Tử không bị đánh, cũng đạt thành tâm nguyện, vui vẻ khôn xiết, làm một bàn đồ ăn ngon, cả nhà tụ họp một chỗ, qua tháng giêng vẫn là Tết, năm nay đối với Tuệ Tử mà nói, mọi thứ đều hài lòng.
Buổi tối, mấy người lớn tuổi đều uống nhiều rượu, Vu Kính Đình, cái tên vô đạo đức này, liên tục rót rượu, đánh gục cả mẹ ruột lẫn mẹ vợ, đến cả ba ruột cũng không tha.
Tiếc rằng, tửu lượng của Vu Thủy Sinh rất tốt, Vu Kính Đình định dùng nước lã giả rượu lừa gạt ba mình, kết quả bị tứ gia nhìn ra, bị phạt rượu một trận, thảm bại.
Kết quả là cả nhà trừ Tuệ Tử và Giảo Giảo, mỗi người một phòng, nằm ngáy o o.
Tuệ Tử dở khóc dở cười, chỉ có thể một mình nhận trách nhiệm làm vệ sinh cho hai đứa nhỏ, cũng may có Giảo Giảo giúp đỡ, bận rộn như đánh trận, làm đổ đầy nước, cuối cùng cũng dỗ được hai đứa nhỏ ngủ.
"Một lần nữa gửi lời chào đến người mẹ vĩ đại." Tuệ Tử lau mồ hôi mệt nhọc.
Trước kia những việc này đều do bà bà cùng nhau làm, nuôi hai đứa con nghịch ngợm hiếu động, thật sự rất vất vả.
Nghĩ đến khoảng thời gian mình đọc sách, lại nghĩ bà bà đã nỗ lực rất nhiều cho các con, trong lòng Tuệ Tử luôn cảm thấy có chút áy náy, mặc dù trong mắt Vương Thúy Hoa, người một nhà nên giúp đỡ nhau, việc bà làm không có gì đáng nói, nhưng Tuệ Tử vẫn ghi nhớ trong lòng.
"Chị dâu, chị lẩm bẩm gì đấy?" Giảo Giảo hỏi.
"Chị nói đó, mẹ chị thật tốt, mẹ chị chăm các con chị rất tốt, chị cũng phải cố gắng chăm các con của mẹ, chính là em đó, cả anh trai của em nữa."
"Ách… Chị dâu, thật ra lúc ăn cơm em đã muốn hỏi chị rồi, cái anh trai gỗ mục nhà em, anh ấy có thi đậu đại học không?"
"Không chỉ có anh ấy mà em cũng sẽ thi đậu, hơn nữa mục tiêu của em chỉ có mấy trường hàng đầu thôi, chị kỳ vọng rất nhiều vào em đó."
Được người chị dâu mà mình sùng bái khen, miệng nhỏ của Giảo Giảo nhếch lên không ngừng.
"Nửa cuối năm em sẽ phải chuyển ra ngoài ở, ngày mai chị dâu sẽ mua cho em sách giáo khoa ở Kinh Thành, giúp em theo kịp tiến độ."
"? ? ?" Miệng nhỏ của Giảo Giảo vừa nhếch lên lại cụp xuống, có hơi đột ngột quá.
"Chị dâu, chờ anh chị thi đậu rồi tính đến chuyện của em có được không?" Giảo Giảo nài nỉ.
"Vậy thì quá muộn, sẽ lãng phí mấy tháng quý báu, từ bây giờ trở đi, gia đình ta sẽ bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chị chỉ yêu cầu ở em một điều."
"Điều gì?" Giảo Giảo có vẻ run rẩy.
"Giữ vững vị trí thứ ba, giành vị trí thứ hai, phấn đấu vị trí thứ nhất, chị đang nói về thành tích của em ở trường sau khi chuyển đến, qua năm mới chị sẽ tiến hành giáo dục kiểu sparta với em và anh trai của em."
Hai mắt Giảo Giảo tối sầm, cảm giác cả người như đang mơ ngủ. Trong lòng thầm nghĩ, nước mắt chảy thành mì sợi, các bậc thần tiên đánh nhau, sao còn có vai của cô nàng lính tôm tướng cua này chứ?
Tuệ Tử là người nói là làm.
Sách giáo khoa của Giảo Giảo còn dễ, gọi điện thoại cho tam dì bà ngoại ở Kinh Thành, bảo dì lúc về mang sách qua đây.
Còn phần tài liệu dạy học đặc biệt của Vu Kính Đình thì tự tay cô cắt may.
Sáng hôm sau, Trần Lệ Quân xuống lầu thì thấy Vương Thúy Hoa đã làm xong đồ ăn, nhưng không thấy vợ chồng Tuệ Tử đâu.
Trần Lệ Quân gõ cửa phòng phía tây, chỉ thấy Tuệ Tử đang cắm cúi viết trên bàn, trên bàn đã đặt mấy tờ giấy viết kín chữ.
"Đây là cái gì vậy?" Trần Lệ Quân đi đến, cầm tờ giấy lên xem, toàn là các loại bài toán.
"Bí mật! Không cho mẹ xem!" Tuệ Tử giật lấy tờ giấy, đây đều là đề dự đoán mà cô chuẩn bị.
Kiếp trước, một phần sản nghiệp của cô đầu tư vào ngành giáo dục bồi dưỡng.
Dù không thể ra được chính xác đáp án của từng câu hỏi, nhưng cô đều biết phương hướng, mỗi năm sẽ thi cái gì, trong lòng đều có hiểu biết.
Đây cũng là lý do cô có chắc chắn mình và Vu Kính Đình đều có thể thi đậu, đây là con át chủ bài của Tuệ Tử, cô không muốn để mẹ biết sớm.
Trần Lệ Quân cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi cô con gái ngốc đang cố gắng học thuộc sách để thực hiện lời hứa với bà.
"Nước đến chân mới nhảy, còn mấy tháng nữa, con còn không bằng thừa lúc còn sớm từ bỏ giãy giụa đi."
Tuệ Tử chỉ cười không nói, cô muốn âm thầm nỗ lực, sau đó làm chấn động tất cả mọi người!
Trần Lệ Quân tùy ý đi dạo trong phòng Tuệ Tử, mở tủ quần áo ra.
"Con trước kia gọi điện nói với mẹ là sẽ không phối đồ, mẹ giúp con xem một chút -- A! Cái gì đây!"
Tuệ Tử muốn ngăn cũng muộn.
Trần Lệ Quân nhìn thấy chiếc áo bông màu đỏ treo trong tủ quần áo.
Dùng hai đầu ngón tay nhặt ra, Trần Lệ Quân cảm thấy mắt mình hơi cay.
Tuệ Tử cười ngượng ngùng, cô vốn định dùng thành tích tương lai của mình và Vu Kính Đình để làm kinh ngạc mẹ, bây giờ mẹ lại kinh ngạc trước… cái thẩm mỹ của Vu Kính Đình, ai xem cũng kinh ngạc.
"Con đúng là..." Trần Lệ Quân thực sự không biết phải hình dung bộ quần áo này như thế nào, dù bà đã sống ở nông thôn nhiều năm, cũng chưa bao giờ để bản thân hay con cái mặc quần áo khó coi đến vậy.
Trần Lệ Quân nhìn Tuệ Tử đang cúi gằm mặt vì chột dạ, giận con không tranh, vừa định hỏi cô, với cái thẩm mỹ này, có thật sự không sợ Thẩm Lương Ngâm quay lại, cướp mất Vu Kính Đình sao?
Tuệ Tử chỉ gọi điện thoại nhắc qua một câu, Trần Lệ Quân đã điều tra Thẩm Lương Ngâm mấy lần, bà dù thích kiểm soát cuộc sống của con cái một cách mạnh mẽ, nhưng lại không cho phép người khác ức hiếp con gái mình.
Vu Kính Đình một tay ôm một đứa trẻ đi vào, vừa rồi anh đang cùng bọn trẻ vận động ngoài trời.
Thấy mẹ vợ cầm "món quà bất ngờ" năm mới của mình, Vu Kính Đình hào hứng.
"Mẹ, mẹ cũng thích bộ quần áo này à?"
"Không hề."
"Đừng ngại, đây là do con tự thiết kế đó, chất liệu và cả… Hay là trước khi mẹ về Kinh Thành, con tìm người làm đêm cho mẹ một bộ nhé?"
"Không, cần, muốn!" Trần Lệ Quân nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này.
Tuệ Tử thoải mái nhìn mẹ mình, xem như đã rửa sạch "oan ức", sự thật đã rõ, đây đều là do thẩm mỹ của Vu Kính Đình, không liên quan gì đến cô cả!
"Mẹ, để con nói cho mẹ biết chút về cảm hứng sáng tác của bộ đồ này nhé? Đúng rồi, con còn tặng Tuệ Tử một bộ nhẫn nữa."
"Còn, còn có nhẫn?" Trần Lệ Quân lại bị chấn động nhỏ một cái.
Vu Kính Đình lấy hộp nhẫn ra từ tủ âm tường, đắc ý khoe.
"Tuệ Tử chỉ là quá biết lo cho cuộc sống, nói sợ làm hỏng phỉ thúy, bình thường đều không nỡ đeo, mẹ xem, đẹp không?"
Trần Lệ Quân liếc một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, lại nhìn sang chiếc áo bông màu đỏ chói mắt kia, rất khó để so sánh hai món này với nhau, không thể đánh giá món nào khó coi hơn.
Tuệ Tử nào có sợ làm hỏng, chẳng qua là cô cảm thấy nó quá khó coi thôi chứ?
"Bây giờ ta không lo lắng con rể của ta sẽ bị hồ ly tinh bên ngoài quyến rũ nữa." Trần Lệ Quân nói với con gái đầy thấu hiểu.
"Vì sao ạ?"
"Bởi vì có thể chấp nhận được thẩm mỹ của nó, để cho nó muốn làm gì thì làm, chắc chỉ có mình con mà thôi... Ta rốt cuộc đã sinh ra con như thế nào vậy hả cô ngốc?"
Trong đầu Trần Lệ Quân hiện ra cảnh tượng Phàn Hoàng khi không làm việc thì phối đồ lung tung, lại nhìn Tuệ Tử, bà lặng lẽ thở dài.
Di truyền cái gì, thật là làm người ta đau đầu mà.
"Dù con có thi đậu hay không, đều phải đến Kinh Thành." Trần Lệ Quân xoa mặt con gái.
Trong lòng Tuệ Tử, những bông hoa nhỏ đua nhau nở rộ, đây chẳng lẽ chính là tình mẫu tử đến muộn trong truyền thuyết sao?
Nhưng câu tiếp theo Trần Lệ Quân nói ra đã khiến những bông hoa nhỏ trong lòng Tuệ Tử ủ rũ đi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận