Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 797: Từ đầu tới đuôi (length: 7866)

"Khuê nữ, ngươi có thể làm mụ mụ, nhưng làm ba ba thì..." Ta cũng thiếu "linh kiện" đó a!
Tuệ Tử đẩy đẩy Vu Kính Đình đang cười rất vui vẻ, Vu Kính Đình lúc này mới thu lại ý cười, dỗ dành công chúa nhỏ nhà mình.
"Ngươi không làm ba ba cũng có thể đánh người xấu, ngươi có thể làm hiệp nữ thay trời hành đạo, ba ba mài cho ngươi một thanh kiếm gỗ đào, thế nào?"
"Được ạ!" Bị thanh kiếm gỗ đào thu hút sự chú ý, Lạc Lạc quả quyết từ bỏ tâm nguyện lớn lao là được làm ba ba.
"Ba ba, ngươi nhanh lên đi, ta bấm ngón tay tính, nhà thúc béo nuôi ngỗng béo sắp có một kiếp đó, ta phải đến giúp nó!"
"? ? ?" Tuệ Tử ngơ ngác, nha đầu này, là muốn xách "hung khí" đến nhà người ta chém ngỗng sao?
Hơn nữa còn bấm ngón tay tính toán cái gì, không phải bà thường nói sao, thế mà lại học theo!
"Được rồi, ba bây giờ làm cho con ngay, trong kho của ông ngoại có sẵn vật liệu gỗ."
"Ba vật liệu gỗ... Gỗ tử đàn!" Tuệ Tử túm lấy Vu Kính Đình, ngăn cản hắn làm bậy.
Vì dỗ con nít mà dùng toàn vật liệu gỗ tốt, như vậy chẳng phải lãng phí sao!
"Mẹ ơi, hiệp nữ không thể không có kiếm, giống như phương Tây không thể thiếu cái gì đồ chơi lạnh ấy?" Lạc Lạc nghe mẹ nàng kiến thức rộng rãi dùng một câu tương tự như vậy, nhưng nàng nghĩ không ra câu đó nói thế nào, nên đẩy đẩy em trai.
Ba Ba đang cúi đầu ăn bánh ngọt liền trầm giọng nói: "Tỷ ta không thể thiếu kiếm, giống như phương Tây không thể thiếu Jerusalem."
"... " Đến cả độ cao Jerusalem rồi cơ đấy?! Tuệ Tử câm nín.
Cuối cùng vẫn là Vu Kính Đình chọn giải pháp trung hòa, lấy giấy bìa cứng gấp cho con gái một thanh bảo kiếm, còn dùng màu vẽ của Tuệ Tử tô màu, làm thêm miếng vải buộc cổ làm áo choàng.
"Mẹ ơi, chỗ này nè." Lạc Lạc ghé đầu lại, đưa tay chỉ lên trán, "Muốn thêm chấm đỏ."
Hiệp nữ trên trán chẳng phải đều có nốt ruồi duyên sao.
Tuệ Tử dùng son môi chấm cho nàng một chấm, Lạc Lạc vô cùng hài lòng, tạo dáng bay lượn thay trời hành đạo luôn.
"Sao ta thấy cái áo choàng này quen mắt thế... A! Đó chẳng phải khăn quàng cổ bằng tơ tằm của mẹ ta sao? ! Anh lấy từ đâu ra vậy!" Tuệ Tử nhớ lại, chẳng phải cái khăn quàng cổ mà mẹ nàng thích nhất sao?
Nàng có thể tưởng tượng ra cảnh bà Trần Lệ Quân giận tím mặt.
"Khuê nữ cứ đòi áo choàng đỏ, nhà mình lại không có miếng vải đỏ nào lớn thế, để nó đẹp một hồi thôi, lát nữa trộm trả lại, thần không biết quỷ không hay mà."
Tuệ Tử mắt híp lại thành một đường, tên đàn ông này nuông chiều con cái hết thuốc chữa rồi.
"Đúng rồi, nghe ý của khuê nữ, vừa rồi anh lại đánh nhau với ai à?"
"Còn chưa kịp cho anh động tay động chân, cái tên kia vừa thấy anh, anh hét lớn một tiếng, nó đã bỏ chạy mất dép rồi."
"Thẩm Quân?" Tuệ Tử chỉ nghe "cái tên kia", đã dễ dàng đoán ra người mà nhà nàng giai đoạn này đắc tội.
Mà xứng với "cái tên kia" thì chỉ có hắn thôi.
"Là hắn đó, anh diễn lại cho em xem dáng vẻ đê tiện của hắn thế nào."
Bậc thầy bắt chước Vu Kính Đình y như thật bắt chước Thẩm Quân: "Lúc đó hắn xách một xô bột nhão, kẹp dưới nách một xấp giấy, vừa nhìn đã biết là định dán đại tự báo nhà chúng ta."
Không có xô, hắn liền dùng chén trà của Tuệ Tử thay thế, không có giấy, tùy tiện túm đại một cái áo lót nhỏ của Tuệ Tử trong tủ, kẹp ở nách, ra vẻ hèn mọn đến tận cùng.
Tuệ Tử giật giật khóe mắt, bắt chước thì bắt chước thôi, gắp cái áo ngực lên làm gì vậy trời?!
Vu Kính Đình bắt chước Thẩm Quân, lưng còng như mèo, đầu thì ngó nghiêng xung quanh, hai chân còn cố tình tập tễnh đi đường.
"Lúc đó hắn không nhìn thấy anh với con đứng cạnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy hắn từ trong túi móc ra một cái kính râm đeo lên, tên Tôn tặc đó sợ người ta nhận ra đây mà!"
"...Anh có thể đừng dùng cái áo ngực đó làm kính được không?!" Tuệ Tử bốc khói, không biết là tức hay là xấu hổ nữa.
Vu Kính Đình giật áo ngực từ nách ra, đưa lên che mắt, trong một giây biến áo ngực thành kính râm, cái tạo hình y hệt siêu nhân trứng muối, Tuệ Tử rốt cuộc hiểu vì sao hắn lại chọn cái đó để đóng đạo cụ — Một vật dùng nhiều lần!
"Hắn vừa định dán thì anh đứng ngay cạnh mắng hắn một tiếng, anh bảo, ngươi đang làm gì đó?!"
Vu Kính Đình một mình đóng hai vai, diễn vai của mình thì không thể nhục nhã nhét áo ngực lên mắt được, hắn liền bỏ áo ngực ra khỏi mắt, ném mạnh ra phía trước, ra vẻ lui lui lui.
"...Áo con số khổ của ta ơi, giờ lại đóng vai gì nữa đây?" Tuệ Tử hỏi.
"Lúc này, áo ngực của em đại diện cho sát khí của anh, là kiếm khí vô hình! Cao thủ mới có thể tu luyện đến cảnh giới như anh!"
"Tôi thấy là tiện khí thì có?" Tuệ Tử tức quá hóa giận, giật lấy áo con trên tay hắn, nàng chưa từng thấy người nào còn bỉ ổi hơn hắn!
"Thanh Đại xây trường 70 năm, anh chính là đóa kỳ hoa duy nhất xuất hiện trong 70 năm này, tôi cứ nghĩ cho anh đi học thêm cũng vô ích thôi, dù anh có nhai rau muống luộc cũng sẽ trở nên ngon miệng như đồ muối chua, sao vẫn cứ tiện hề hề vậy hả!?"
Bị nàng chê cười có văn hóa kiểu nhai rau muống luộc, hắn không những không tức giận còn cười hì hì xán tới hôn nàng một cái, rồi lại giật lại áo ngực từ tay nàng.
"Sao lại là tiện hề hề chứ? Cái này là anh lấy cảm hứng từ cuộc sống mà..." Nói rồi tiến lên một bước, một tay quét ngang, làm kiểu "vách tường đè em" với Tuệ Tử.
Hắn cúi đầu, trán tựa vào trán Tuệ Tử, lần này chiếc áo ngực số khổ lại biến thành thanh kiếm trong tay hiệp khách, nâng nhẹ cằm nàng lên.
"Em dám nói, em không thích kiểu anh như thế này sao?"
Tuệ Tử bị hắn bất thình lình phóng thích hormone làm tim đập nhanh thình thịch, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe bên cửa một tràng âm thanh tặc lưỡi.
"Cái tên lưu manh kia, mau thả nữ tử nhà lành đó ra?" Vương Thúy Hoa hào hứng hô một tiếng, đẩy đẩy người bạn già bên cạnh, "Mau bắt tên biến thái áo ngực lại, thay trời hành đạo!"
Lạc Lạc vừa chạy về tới liền nhảy đến trước mặt ông nội, đưa thanh kiếm trong tay lên.
"Ông nội dùng cái này đi!"
"Khuê nữ à, ông nhớ không lầm, thanh kiếm đó là do cha con làm cho con phải không? Còn nữa, khăn lụa của bà ngoại sao lại có phân chim vậy?"
Vu Kính Đình lười biếng đứng lên, thấy "áo choàng" của con gái có một vết bẩn, trên trán nổi lên chữ nguy hiểm.
"Ba ba ơi, thay trời hành đạo phải bỏ ra một chút xíu giá chứ." Lạc Lạc nói vẻ nghiêm túc.
"Nó khiêu khích ngỗng nhà thúc béo, ngỗng chạy hết, rồi lại chạy tới dưới mái hiên khiêu chiến chim én."
Ba Ba thuật lại lại chuyện vừa xảy ra.
Đứa con gái ngốc nhà mình, khiêu chiến không thành, không có con chim nào thèm để ý đến nó, còn bị chim én già khinh bỉ cho một vũng phân.
"Xong rồi, mẹ vợ ta sẽ bóp chết ta mất." Vu Kính Đình chỉ lo nghĩ làm sao giặt sạch khăn lụa, đồ lụa tơ tằm còn không được giặt nước tẩy.
Tuệ Tử nhìn bốn người nhà đang đứng ngoài cửa, cảm thấy có một cơn sóng nhiệt ào tới mặt, nàng nhanh tay giật áo lót trong tay Vu Kính Đình lại, nhanh chóng mở tủ nhét vào.
Hít sâu một hơi, tự thôi miên bản thân, tất cả đều là ảo giác, chỉ cần nàng không xấu hổ "Tuệ Tử con đừng khó chịu, chúng ta cũng vừa tới thôi, chúng ta không thấy gì cả." Vương Thúy Hoa tâm lý nhưng vẫn không nhịn được tò mò trong lòng, lại hỏi thêm một câu.
"Thiết Căn à, chuyện của con không thể chỉ kể một nửa, con vẫn chưa nói, con hét lớn một tiếng thì Thẩm Quân như thế nào?"
Tuệ Tử nhắm mắt lại, xong rồi, bà bà đâu có cái gì mà không thấy, nàng thấy hết cả rồi!
Từ! Đầu! Đến! Cuối!
- Cảm ơn Thục Nguyệt Nhi đã khen thưởng, tăng thêm danh hiệu quan lên. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận