Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 274: Thuận tiện báo tai nạn lao động (length: 8010)

"Nhà ta có chuyện gì sao?" Tuệ Tử nhíu mày hỏi.
"Ta có một người bạn....." Vương Manh Manh ánh mắt né tránh.
"Nàng ấy thấy Đình ca và một cô gái ngồi xổm ăn cơm cùng nhau, bà của ngươi thì đứng bên cạnh, liên tục gắp thức ăn cho cô gái kia. Ta thấy bất bình thay ngươi đó!"
Tuệ Tử chớp mắt vài cái.
"Bạn ta nói, nhìn cứ như người một nhà vậy! Ta thật bênh vực ngươi đó, ngươi đã có con rồi mà......Cho dù là sinh hai cô con gái, cũng không thể đối xử với ngươi như thế chứ!"
Vương Manh Manh nói với vẻ đầy căm phẫn, Trương Nguyệt Nga nghe xong cũng tức giận đầy bụng.
"Cô đừng có nói linh tinh với Tuệ Tử! Cái gì mà một nhà hai nhà, bà của Tuệ Tử xem nó như con gái ruột."
Hai người này đều từng đến nhà Tuệ Tử đưa văn kiện, thấy cách Vương Thúy Hoa và Tuệ Tử chung sống, đều cho rằng đó là mẹ ruột chứ không phải bà nội.
"Trước đây thì là con gái ruột, nhưng chủ nhiệm sinh hai cô con gái rồi, chuyện đó khó nói lắm."
Vương Manh Manh sợ thiên hạ không loạn, liền khoa tay múa chân bịa chuyện.
"Bạn tôi còn nói, bà chủ nhiệm gắp một viên thịt to đùng như vậy, cứ gắp cho cô gái kia ăn liên tục."
Tuệ Tử lắc đầu.
"Không có to như vậy đâu, cô nói cái kia chắc là thịt viên tứ hỷ, còn của Kính Đình thì là thịt viên nhỏ cỡ bằng quả bóng bàn thôi."
"Sao cô biết?" Vương Manh Manh vẫn chưa kịp phản ứng lại.
"Vì tôi tự làm đó. Còn cô gái mà cô nói, hơn tuổi bọn tôi mười mấy tuổi lận."
Vương Hủy giúp đỡ đều trùm khăn kín đầu, Vương Manh Manh đứng từ xa đoán mò không rõ, chỉ biết là con gái, về liền không kịp chờ đợi tung tin đồn nhảm.
Vương Hủy và hiệu trưởng là bạn học.
Vương Hủy chỉ nhỏ hơn Vương Thúy Hoa vài tuổi, Tuệ Tử gọi người ta là tỷ còn có hơi chiếm tiện nghi, gọi dì cũng không quá phận.
Tuệ Tử vỗ vỗ Vương Manh Manh đang ngây ra như phỗng.
"Cô có xem xét tuổi tác không vậy? Với cả, lần sau tung tin đồn nhảm, đừng có bịa ra cái kiểu 'tôi có một người bạn', mà cứ trực tiếp báo số căn cước của cô là được."
"Tại sao phải báo số căn cước?" Trương Nguyệt Nga tò mò.
"Báo số căn cước, để tôi tiện báo tai nạn lao động cho cô ta."
Câu nói của Tuệ Tử rất nhẹ, nhưng nghĩ kỹ lại thấy rợn người.
Vương Manh Manh một hồi mới phản ứng lại, đây là đang uy hiếp mình, nói lung tung thì sẽ bị đánh đến nhập viện sao?
Không dám ở chung mái hiên với Tuệ Tử nữa, viện cớ đi tiểu rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, suýt chút nữa thì đụng vào Vu Kính Đình đang đến tìm Tuệ Tử.
"Đi đường không có mắt hả?" Vu Kính Đình không vui.
Vương Manh Manh sợ hãi không dám quay đầu chạy trốn.
"Để ta xem thành tích bài thi đã." Tuệ Tử xòe tay ra, tiết ngữ văn hôm nay có kiểm tra, cô muốn xem thành tích.
"Đừng nhìn, ta sợ ngươi bị kích thích đó." Vu Kính Đình làm bộ giấu bài thi lên.
Hành động này khiến Tuệ Tử cảm thấy, chắc chắn là hắn thi rớt rồi.
"Đưa ra đây!" Tuệ Tử dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, cắn một cái vào đầu ngón tay của Vu Kính Đình.
"Tê!" Vu Kính Đình kêu đau, Tuệ Tử thừa cơ giật lấy bài thi.
Mở ra nhìn thử một chút, kinh hãi.
Hắn thế mà được 95 điểm!
Tuệ Tử dụi mắt, đúng là 95 điểm, không có biến thành 59.
"Ghê đấy, Đình ca lợi hại." Đám người của Tuệ Tử đồng loạt vỗ tay.
Mặc dù bọn họ cảm thấy, Vu Kính Đình chắc là dùng thủ đoạn uy hiếp lợi dụ gì đó mới đạt được điểm cao như vậy.
"Chủ yếu là vì phúc lợi mà chủ nhiệm cho rất hấp dẫn, chính là mấy cái đồ chơi kia đó –"
Tuệ Tử véo hắn một cái, ngậm miệng lại cho ta!
"Chủ nhiệm, phương pháp dạy học của cô dùng tốt như vậy, hẳn là phải phổ biến cho mọi người chứ ạ." Tiểu Lý hết sức khâm phục Tuệ Tử.
Có thể dạy Vu Kính Đình ra được như thế này, chủ nhiệm thật là kỳ nữ.
"Ờ..."
Tuệ Tử nghĩ đến mấy trò "play" mà mình hứa hẹn với Vu Kính Đình, không tiện nói cho người ngoài biết.
Vu Kính Đình thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tiểu Lý, đi tới ôm lấy vai Tiểu Lý.
"Tiểu Lý này, báo cáo tổng kết công tác tháng này viết xong chưa?"
Tiểu Lý hoảng sợ, cái đó chẳng phải là cuối tháng mới nộp sao?
Vu Kính Đình vỗ vỗ vai anh ta.
"Ngày mai ta thay vợ đến lấy, cậu còn mấy tiếng nữa, cứ từ từ mà làm, không vội."
Tiểu Lý khóc không ra nước mắt, rốt cuộc anh ta đã đắc tội gì Đình ca vậy?
Vu Kính Đình khẽ cong môi, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.
Ha ha, cái "phương án dạy học" mà vợ hắn vì hắn mà tạo riêng, đám nhóc thúi này cũng muốn nghe được sao?
Không chỉnh hắn, thì còn chỉnh ai nữa?
Vương Manh Manh ly gián không làm Tuệ Tử bị tổn thương chút nào, lo lắng đề phòng hai ngày, thấy Tuệ Tử không có ý định tính toán gì với mình, Vương Manh Manh lại lớn gan.
Hễ bắt được người là lại nói, Tuệ Tử xem thường Vu Kính Đình, không muốn cùng Vu Kính Đình sống tiếp.
Lý do là, Vu Kính Đình lại còn đi trải sạp bán hàng, còn dẫn theo mẹ già cùng đi.
Nếu như không phải là Tuệ Tử khống chế quyền lực tài chính của lão Vu gia, bức ép mẹ con nhà người ta đến mức không có đường sống, thì người ta có cần mạo hiểm mất mặt làm những chuyện mua bán khiến người khác xem thường như vậy không?
Vương Manh Manh thật là loại vừa lành sẹo lại quên đau, bị Tuệ Tử chỉnh một lần xong, không dám đối đầu trực diện nữa, lại lén lút sau lưng tung tin đồn.
Hôm đó, nàng ta lại thừa lúc Tuệ Tử không có ở đó, buôn chuyện với mấy đồng nghiệp.
"Ê, mọi người nói xem, có phải chủ nhiệm muốn ly dị với Đình ca luôn rồi không?"
Mấy đồng nghiệp đã biết rõ bản chất của cô ta rồi, chẳng buồn để ý.
Vương Manh Manh tự tung tự hứng nói.
"Chủ nhiệm ngày thường ra vẻ thanh cao như vậy, làm sao chịu được việc chồng mình bán hàng rong chứ? Đình ca thật liều mạng đó, sáng sớm đã ra bày sạp, giờ tối cũng ra bán, chậc chậc chậc, đau lòng quá."
"Xin hỏi Trần Hàm Tuệ có làm việc ở đây không ạ?" Có người gõ cửa một cái.
Đám người ngẩng đầu lên, thấy một anh soái ca đứng ở cửa.
Khoác áo da, đi giày da bóng loáng, còn cầm theo túi xách, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Mắt Vương Manh Manh sáng rỡ, cười duyên đứng dậy.
"Anh tìm chủ nhiệm chúng tôi có việc gì vậy?"
"Tôi tên Đỗ Trọng, là bạn của vợ chồng Trần Hàm Tuệ."
Xưởng thuốc của Đỗ Trọng dạo này cần một lô dược liệu, hắn tới đây bàn bạc với Vu Kính Đình xem có thể nhờ người trong hương làm một ít không.
Tiện thể muốn gặp Tuệ Tử một chút.
Lúc trước khi vào thành, hai vợ chồng Tuệ Tử đã cho hắn địa chỉ lớp học ban đêm này, nên Đỗ Trọng tiện đường tìm tới.
"Chủ nhiệm của chúng tôi đang nghỉ sinh không có ở đây, nếu anh có việc gì thì nói với tôi cũng được." Mắt Vương Manh Manh như dán chặt vào người Đỗ Trọng vậy.
Điểm mấu chốt là, Đỗ Trọng mặc áo khoác da.
Nếu như không phải không thích hợp, Vương Manh Manh còn muốn đưa tay sờ thử một cái, xem có phải là da thật hay không? – Cái này, không có trăm tám sao?
Đặt vào thời nay, đây chính là một tên thổ hào chính hiệu, cả người đều tỏa ra mùi tiền tài.
"Vậy cô có biết địa chỉ nhà cô ấy không?" Đỗ Trọng đã quá quen với việc mấy cô gái có hảo cảm thái quá với mình, thuần thục lợi dụng.
Trừ Trần Hàm Tuệ ra, hắn còn chưa từng thấy cô gái nào không thích hắn.
"Nhà cô ấy ở –" Trương Nguyệt Nga vừa định lên tiếng, thì bị Vương Manh Manh túm lấy, không cho mở miệng.
"Tôi biết chỗ của Đình ca, để tôi dẫn anh đi qua tìm nhé? Vừa hay tôi cũng đang rảnh."
"Ừm, không cần phải phiền phức vậy đâu nhỉ?"
"Không phiền không phiền, tới rồi thì phải gặp, không thể để anh tới không mà – ý tôi là, không thể để anh đi không."
Mắt Vương Manh Manh đảo quanh, nàng ta vừa để ý đến cái anh soái ca khoác áo da này, lại vừa muốn dẫn hắn đi tìm Vu Kính Đình, trên đường này vừa nói chuyện để gia tăng ấn tượng, khi tới nơi còn có thể nói xấu Trần Hàm Tuệ một chút.
Bị Trần Hàm Tuệ chèn ép lâu như vậy rồi, giờ thì nàng ta đã tìm được cơ hội xoay người rồi!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận