Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 405: Ôm chén vàng xin cơm (length: 7996)

"Trọng điểm là, bà Liễu Tịch Mai, riêng tư gặp lão già?"
Tuệ Tử cảm thấy, Vu Kính Đình đặc biệt thích hợp làm thám tử tư, hắn luôn có thể nghe ngóng được những bí mật không ai muốn biết. Nhưng cái anh thám tử này cái gì cũng tốt, chỉ là hễ điều tra được chỗ nào là y như rằng xả nước đến chỗ đó, thói quen này cũng không tốt cho lắm.
"Hắc, nói đến cái này ta lại muốn cười."
Vẻ mặt của Vu Kính Đình nói cho Tuệ Tử biết, chắc chắn hắn sẽ không nói bậy bạ.
"Ta thật không có khoa trương đâu nha, bà ta tìm cái ông già kia, thời gian ước chừng đúng lúc ta đi toilet."
Hắn một bên mở van xả nước, kết thúc xong thì bên trong cũng không sai biệt lắm xong việc.
"Ngươi... Làm sao biết vậy?"
Tuệ Tử cảm thấy thế giới quan của mình bị đổi mới.
"Bên trong hô hào muốn giấy vệ sinh đó thôi."
"Về sau ta gọi ngươi đại thám tử đi, khả năng suy luận của ngươi giỏi đó, tên ta cũng nghĩ ra cho ngươi rồi, ngươi liền gọi thần nước tiểu đại pháp sư đi."
Vu Kính Đình tuy không biết linh cảm này của nàng từ đâu tới, hắn chưa từng xem thần thám Sherlock Holmes, nhưng theo chữ "Nước tiểu" này, không khó suy luận ra đây không phải một câu khen ngợi.
Anh ta cắn một cái lên mặt nhỏ của nàng, cắn đến Tuệ Tử giận sôi người.
"Ngươi đừng quên cái mặt ta bị ngươi gặm lung tung kia! Chút nữa ta còn phải mở cuộc họp!"
Vu Kính Đình chọc chọc má của Tuệ Tử: "Hắc, đồ ngốc chuột chũi nhỏ ~"
Hậu quả của cái miệng tiện đó, là trên ngón tay có thêm hai hàng răng nhỏ đều tăm tắp, hai vợ chồng một người thì có dấu trên mặt, một người lại có dấu trên tay, đúng là đồ đôi của các cặp tình nhân.
Sau một hồi ầm ĩ, cả hai cùng bị thiệt, cuối cùng cũng nhớ ra việc chính.
"Rốt cuộc ngươi nghe được từ mấu chốt gì?" Tuệ Tử hỏi.
"Ngục giam."
Bà lão kia hẹn gặp ông già, sau khi Vu Kính Đình vừa xả xong bồn tiểu thì cùng ông già kia nói chuyện, thường xuyên nhắc đến hai chữ ngục giam.
Nói là Liễu Tịch Mai có một người anh trai, phạm tội bị nhốt vào, Liễu Tịch Mai thường sắp xếp qua thăm.
Tuệ Tử nghe xong liền hiểu ra.
"Là Lý Hữu Tài đang ở tù, bày mưu cho Liễu Tịch Mai."
Lý Hữu Tài cũng giống Tuệ Tử, đều có ký ức trọng sinh, hắn nghĩ đến mấy năm đại hạn này, còn có chuyện xưởng thuốc bị đóng cửa, muốn lợi dụng cơ hội này phát tài.
Hắn không biết phải làm sao để liên lạc lại với Liễu Tịch Mai, người đang ở trong ngục giam, chỉ huy Liễu Tịch Mai ở bên ngoài làm tai mắt cho hắn.
Nếu không phải Vu Kính Đình cẩn thận, phát hiện ra chi tiết này, không chừng hai người này thật sự có thể lợi dụng cơ hội này kiếm được một món.
"Lý Hữu Tài sao có thể tin tưởng Liễu Tịch Mai như vậy? Hai cái người này trước kia đã từng trở mặt với nhau rồi mà." Vu Kính Đình thời gian gần đây đã suýt quên mất Lý Hữu Tài rồi.
Nghĩ tới, thuốc mỡ trị bệnh trĩ đã đưa vào chắc cũng dùng gần hết rồi? Có Liễu Tịch Mai thường xuyên thăm nom, phỏng đoán chắc cũng không cần anh cùng Tuệ Tử "trao gửi yêu thương".
Lời nói của Vu Kính Đình làm Tuệ Tử rơi vào suy nghĩ khá lâu, Vu Kính Đình biết nàng nghĩ chuyện hơi bị lâu nên lại cầm đầu ngón tay của nàng nghịch ngợm chơi.
"Là Lý Hữu Tài nghĩ ra." Tuệ Tử cảm thấy chỉ có khả năng này.
"Bị phán nhiều năm như vậy, còn lâu mới ra, con của nhà ta đã biết ăn nước tương rồi, hắn chưa chắc đã có thể ra ngoài được."
"Hắn hoặc là muốn tìm người đóng giả, làm ra vẻ được thả ra, hoặc là muốn sáng chế phát minh, lập công để giảm hình phạt, ta cảm thấy tính cách của hắn, chắc chắn muốn dành công sức ở vế trước hơn."
Tuệ Tử cảm thấy, cái người trọng sinh như Lý Hữu Tài, thật sự không có chút hào quang gì.
Hắn hầu như là lặp lại những thói xấu mình từng mắc phải ở kiếp trước, luôn muốn đi đường tắt, chẳng chịu an phận mà đi đường chính.
Ở trong đó bị ức h·i·ế·p, liền nghĩ dùng những thủ đoạn lộn xộn để đi ra ngoài.
"Vậy ta tìm người theo dõi chặt chẽ, bên phía hắn vừa có hành động, ta cũng dễ biết bước kế tiếp phải làm thế nào."
Vu Kính Đình suýt chút nữa đã buột miệng nói câu: "Hắn vừa mua chuộc được người, ông đây dám thực danh tố cáo ngay."
Anh ta không nói, Tuệ Tử cũng hiểu.
"Ngoài việc cho người chú ý đến động tĩnh bên phía Lý Hữu Tài, cũng nên bảo ba mẹ ta cẩn thận một chút, bình thường mang con đi ra ngoài, phải cẩn thận Liễu Tịch Mai giở trò."
Tuệ Tử rất không hài lòng với khoảng cách hiện tại giữa hai nhà, cái tính cách âm thầm xảo trá của Liễu Tịch Mai, không chừng sẽ có hành động lén lút nào đó.
Cho dù là hiện tại nàng không biết một nhà Tuệ Tử ở đây, sớm muộn gì cũng có thể biết thôi.
Tuệ Tử thậm chí cảm thấy rằng, Liễu Tịch Mai đã biết nàng ở đây, bởi vì trong một năm nay Vu Kính Đình, thường đăng báo với danh nghĩa "Thanh niên xuất sắc đi đầu".
Trong mấy con phố của thành phố này, đạp xe chưa tới một giờ là có thể đi một vòng, trong thành phố không lớn không nhỏ này, một nhà Tuệ Tử cũng dần dần nổi danh, muốn biết tin tức về nhà các nàng, cũng không tính là quá khó khăn.
"Đỗ Trọng hỏi, có nên trực tiếp từ chối không, dù sao bên kia vẫn chưa chuyển tiền, bất kỳ lúc nào cũng có thể rút lui."
Tuệ Tử lắc đầu.
"Yêu cầu mấy loại thuốc của Đỗ Trọng, không cần phải vì ân oán cá nhân của chúng ta mà nâng lên đến mức này, mỗi khi sản xuất thêm một hộp thuốc, thì có thể cứu được càng nhiều người, làm người không thể quá nhỏ mọn, phải có tầm nhìn xa."
"Nói tiếng người."
Vu Kính Đình thừa biết rằng, sau mỗi câu triết lý cao siêu của Tuệ Tử, đều là câu chuyện khiến cho tâm tình của anh vui vẻ.
"Ta muốn cho nàng ta có cách kiếm tiền, đừng có mộng tưởng viễn vông, Kính Đình, anh nói xem nếu như bà ta biết, cái người trong ngục giam kia, không phải là anh trai của bà ta, mà là người đã từng đính hôn với bà ta, thậm chí đã có con với bà ta, mà hai người đó còn lén lút kiếm tiền, luôn sẵn sàng bỏ trốn... Sẽ như thế nào?"
Sở dĩ nhà chồng Liễu Tịch Mai tìm người phụ nữ có tiếng xấu như vậy, cũng chỉ là muốn để cô ta làm bảo mẫu không công, hầu hạ người chồng bị liệt của mình mà thôi.
"Chúng ta đối với nhóm người yếu thế, luôn phải quan tâm nhiều hơn, bị liệt đã rất đáng thương rồi, nếu lại bị vợ bỏ chạy nữa, thì nửa đời sau biết sống sao?"
Tuệ Tử ra vẻ cảm thương mà lắc đầu, cho nên, để quan tâm nhóm người yếu thế, đương nhiên phải khiến cho nhà chồng Liễu Tịch Mai phải lấy được hết tiền mà Liễu Tịch Mai kiếm được.
"Em thật sự là quá xấu bụng, chậc." Vu Kính Đình tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời mình nghe được.
Trong nhà họ Vu, chữ xấu bụng, chưa chắc đã mang nghĩa tiêu cực.
Đối với kẻ địch quá mức nhân từ, chẳng khác nào thả những kẻ có mưu đồ xấu xa kia đi hại xã hội, là một "thanh niên tốt" nhiều lần được truyền thông ca ngợi, anh cùng Tuệ Tử nhất định sẽ phải theo đuổi chính nghĩa đến cùng, không thể để mấy con sâu bọ đó đi ra ngoài gây họa cho người khác.
"Cứ để bọn chúng đắc ý thêm vài ngày nữa, sau khi có hy vọng lại để mất đi, nỗi đau này còn hơn gấp nhiều lần so với khi vẫn còn ngơ ngác."
Lời của Tuệ Tử cho Vu Kính Đình một ý tưởng khác, có lẽ, anh có thể dùng cách suy nghĩ tương tự, để đối phó một chút với Lý Hữu Tài thì sao?
Vì để chắc chắn, Tuệ Tử vẫn nhờ Vu Kính Đình điều tra kỹ về gia đình chồng của Liễu Tịch Mai, đến khi Vu Kính Đình kể cho Tuệ Tử về tư liệu chồng của Liễu Tịch Mai, cả người Tuệ Tử đều không ổn.
Người đàn ông cưới Liễu Tịch Mai này, không phải là người đàn ông bình thường.
Người đàn ông này là nhà hóa học nổi tiếng của hậu thế, từng nhận đề cử giải thưởng Nobel, cực kỳ tài giỏi.
Hơn nữa anh ta cũng không bị liệt toàn thân, chỉ là đôi chân không thể cử động, đây chính là thời điểm thấp kém nhất trong cuộc đời anh.
Nếu như Liễu Tịch Mai có thể nắm bắt được cơ hội, sống tốt với anh ta, thì địa vị xã hội trong tương lai chắc chắn rất cao.
Nhưng...
Dùng đầu gối mà nghĩ, cũng biết là không thể.
Tuệ Tử nhìn một loạt các hành động ngốc nghếch của Liễu Tịch Mai, chỉ có thể cảm thán một câu, thì ra thật sự có người lấy rổ bỏ ngọc, ôm bát vàng xin ăn.
Những kẻ có tâm thuật bất chính, không được sống tốt, đến ông trời cũng không dung thứ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận