Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 868: Chưa từng buông xuống (length: 8079)

Vu Kính Đình vừa buột miệng một câu "Lão đầu vui" đã thành công chọc giận lão gia tử.
Hắn tuy không kết hôn, nhưng bên cạnh phụ nữ chưa từng thiếu, và người đang khiêu vũ với Vu Kính Đình là người hắn thích nhất từ trước đến nay.
Thế mà lại thành lão đầu vui! ! !
"Sáu năm, nếu như ngươi không thay đổi lối sống buông thả, thì tuổi thọ của ngươi chỉ còn sáu năm cuối cùng. Sáu năm sau vào mùa thu, ngươi sẽ mắc một căn bệnh kia, một căn bệnh mà ta không tiện nói, và đến mùa đông cùng năm, ngươi sẽ chết, nhưng không phải vì căn bệnh đó."
"! ! !" Lão gia tử trợn tròn mắt.
Tuệ Tử lấy từ trong túi ra một cái mai rùa.
Vu Kính Đình: ? ? ?
Đây chẳng phải đồ vật mẹ hắn năm xưa dùng để lừa gạt người sao? Sao lại lọt vào tay vợ hắn rồi?
"Lại đây, ngươi cầm ba đồng xu, trong lòng nghĩ điều muốn xem bói, rồi tung vào trong mai rùa, sáu lần là thành quẻ. Đây là quẻ sáu hào theo Chu Dịch." Tuệ Tử lắc chiếc ống thẻ mấy lần rồi đưa cho lão gia tử.
Lão gia tử nửa tin nửa ngờ nhận lấy, nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ chuyện.
Vu Kính Đình dùng khẩu hình không tiếng hỏi Tuệ Tử, nàng học cái trò làm thầy bói lừa đảo này từ mẹ hắn khi nào vậy?
Tuệ Tử cũng dùng khẩu hình đáp lại hắn, người trong giang hồ, có nhiều kỹ năng thì chẳng thiệt gì.
Loại người chuyên làm nền như nàng đây, nếu không biết chút mánh khóe lừa người, thì sống thế nào được?
Tiền xu rơi vào mai rùa, phát ra tiếng kêu trầm đục.
Lão gia tử mở mắt ra, chờ Tuệ Tử giải thích cái vụ ông ta chỉ còn sống được sáu năm, nếu nàng mà không nói rõ ràng, ông nhất định sẽ không bỏ qua.
"Quẻ thứ tư, Sơn Thủy Mông, Cấn trên Khảm dưới, hôn nhân hợp tác có kẻ phá hoại, bên trong ẩn chứa điềm hung. Đếm ngược lại hào âm thứ ba: Chớ đi tranh đoạt nữ nhân, nếu thấy kẻ vũ phu thì mất mạng, không có lợi."
Tuệ Tử vừa mở miệng đã tuôn ra một tràng, lão gia tử nghe tới "mất mạng" mặt mày biến sắc.
Cái này y hệt như chiêu trò bán thực phẩm chức năng lừa bịp người già, người có tuổi rồi thì ai chẳng sợ chết, trong marketing nó gọi là "tiếp thị hù dọa". Tuy rằng hơi thất đức, nhưng phần lớn lại rất hiệu quả.
"Vậy có cách giải không?" Lão gia tử nghiêm túc hẳn lên.
Tuệ Tử gật đầu.
"Cách hóa giải nằm ở hào dương thứ hai đếm ngược lại: Bao dung kẻ mu muội thì tốt lành. Còn có, cưới vợ, thì tốt lành. Con cái có thể thành gia thì tốt lành."
"Ý là gì?"
"Cưới vợ thì không nói nữa, tuổi ông cao thế này rồi, kết hôn để xung hỉ không có tác dụng, xui thì có khi chết nhanh hơn.
"... Cô nói chuyện có cần thẳng thừng vậy không."
"Cuối cùng một điều, con cái thành gia, tốt lành. Gia đình bên ta ổn định thì mới là đột phá khẩu của ông. Thực lực của ta và Kính Đình, ông đã thấy rồi, chỉ cần ông có thể bao dung cái điều ‘mu muội’ kia thì chắc chắn có thể từ đường tử tìm được sinh lộ, gặp dữ hóa lành."
Nếu chưa trải qua chuyện lão gia tử đánh cược với Vu Kính Đình, thì những lời Tuệ Tử nói, lão gia tử nửa chữ cũng chẳng tin.
Nhưng sau vụ đánh cược đó, lão gia tử thấy được, không chỉ một Vu Kính Đình đang nổi lên như vũ bão mà còn có cả Trần Hàm Tuệ, mưu sĩ hàng đầu đứng phía sau hắn.
Trí tuệ mưu lược của Tuệ Tử, thật sự đã phá vỡ cái "Tam quan" đã ăn sâu vào đầu hắn mấy chục năm nay "phụ nữ chỉ dùng để ngủ chứ không có tác dụng gì".
Vậy nên giờ đây, Tuệ Tử dùng Chu Dịch để bịp lão gia tử, ông ta đã tin đến tám phần.
Chỉ còn lại hai phần, vẫn đang dao động, im lặng không nói.
Tuệ Tử và Vu Kính Đình nhìn nhau, tim đập bắt đầu tăng tốc, Vu Kính Đình cảm nhận được dao động cảm xúc của nàng, liền nắm chặt tay nàng ở dưới bàn, đồng thời trao cho nàng ánh mắt động viên.
Ván cờ này, lúc cả nhà bốn người về đến nhà, Tuệ Tử đã bắt đầu cùng Vu Kính Đình ấp ủ, đại thể là cái dàn khung, Vu Kính Đình cũng biết chút ít, nhưng vì Cẩm Nam tham gia vào mà thời gian kết thúc ván này phải lùi sớm năm năm, có quá nhiều yếu tố bất định, lúc này phản ứng của Tuệ Tử thuần túy là tùy cơ ứng biến.
Nói không khẩn trương là giả, đã ấp ủ lâu như vậy, đối với gia tộc nhà nàng đây là chuyện sinh tử tồn vong, thời điểm đánh cược vận may đã đến.
Tuệ Tử cụp mắt, dùng hàng mi che đi sự dao động cảm xúc lúc này, đối với một người mắc chứng ngại giao tiếp như cô, thì tùy cơ ứng biến chắc chắn không bằng Vu Kính Đình có thể buột miệng nói ra, cô cần chút thời gian để điều chỉnh lại.
Tuệ Tử trầm mặc, lão gia tử cũng đang suy nghĩ, đây là hai bên đang tiến hành một cuộc đấu trí.
Cái chết luôn mang đến sự tĩnh lặng, làm cho nỗi lo lắng trong lòng lão gia tử thêm nặng nề.
Vu Kính Đình thậm chí thấy rõ chóp mũi lão gia tử đã lấm tấm mồ hôi.
Vợ hắn đã thắng chắc rồi, chỉ cần hắn ra tay thúc đẩy cô một chút.
"Vợ à, toàn người nhà cả thôi, cứ việc nói thẳng ra, cha ta mà có ở đây, nhất định cũng ủng hộ em."
Tuệ Tử nghe vậy ngẩng đầu, trong ánh mắt có thêm vẻ kiên định.
"Vậy nói đi, làm sao để gặp dữ hóa lành?" Rốt cuộc, lão gia tử đã lên tiếng.
"Đáp án nằm trong tấm gấm thứ ba, ông mở ra sẽ thấy ngay."
Lão gia tử quả thực luôn mang theo bên mình, đó là do Vu Kính Đình lúc đưa ông đến đã cố ý dặn dò.
Việc này cho thấy, lúc đôi vợ chồng trẻ quyết định lên biên giới tìm người đã dự liệu được cục diện hôm nay.
Dự đoán trước vài ngày còn chưa phải cao tay, nhưng nếu có thể đoán trước được tương lai năm năm, thậm chí mười năm, mười lăm năm thì người đó phải giống như thần vậy.
Lúc này Tuệ Tử đang tiếp tục so kè thực lực với lão gia tử, chứng minh rằng cô, người quân sư trong gia tộc này là xứng đáng.
Lão gia tử lấy ra tấm gấm cuối cùng, mở ra, bên trong chỉ có một dòng chữ:
Đến Kinh Thành đoàn tụ sum vầy ăn vịt quay béo ngậy, Tứ Gia nuôi ông an hưởng tuổi già.
Lão gia tử xem xong cả người đều ngơ ngác.
Đây là bước cuối cùng trong kế hoạch mười lăm năm của Tuệ Tử, thứ có thể bảo toàn tính mạng cho ông?
Sau khi đọc đi đọc lại tờ giấy, và hiểu ra ý nghĩa ẩn trong đó, ánh mắt của lão gia tử bỗng trở nên hung dữ.
"Ý các ngươi là muốn ta bỏ lại địa bàn, dời đến nội địa? !"
Bảo ông ta từ bỏ địa bàn đã cất công gây dựng cả nửa đời người, chẳng lẽ cô ta là nội gián của đối thủ?
Những địa vị và tiền bạc này đều là ông ta dùng cả mạng sống để đổi lấy, bắt ông từ bỏ thì thà để ông ta chết cho xong.
"Từ bỏ và chuyển hướng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cơ nghiệp của ông hiện tại, nói trắng ra là đang ôm một chậu than sưởi, nhìn thì ấm áp, thực tế là sát bên phần da thịt đã sớm bỏng rát rồi. Nếu cứ ôm khư khư không buông, sớm muộn cũng gặp chuyện."
Tuệ Tử dùng lại lời đã khuyên Cẩm Nam, dùng để khuyên lão gia tử cũng vẫn hợp lẽ.
"Con đường ông đang đi, mười người thì hết chín người ngã, cha chồng ta thấy rõ điểm này nên đã sớm rút lui. Trong lòng ông ấy vẫn luôn không yên tâm về ông, lúc nào cũng lo nghĩ cho ông."
"Hừ, một tên phản đồ tham sống sợ chết!" Lão gia tử giận dữ.
Tuệ Tử lấy một tập tài liệu từ trong túi đưa cho lão gia tử, ông mở ra thì kinh ngạc, đây là——?
"Ta nhờ Kính Đình lén lấy trộm chìa khóa tủ sắt của cha chồng, thừa lúc ông ấy không chú ý, ta đã lấy cái này ra. Ông đừng nhìn nó nhàu nhĩ, về còn phải lén trả lại. Ông xem sẽ rõ thôi, cha chồng chưa từng quên ông."
Trong đó là cổ phần mỏ quặng của Tứ Gia, ông ấy đã cho lão gia tử 20% chỉ là không nói cho ông biết.
Còn có một tờ di chúc, nói rằng, nếu chẳng may Tứ Gia mất sớm, thì tài sản của ông ngoài việc chia cho người trong nhà, sẽ có một phần cho lão gia tử, và đặc biệt nhấn mạnh, nếu lão gia tử về già không có ai chăm sóc, thì hậu duệ của Vu gia, dù là vợ chồng Vu Kính Đình hay là Vu Giảo Giảo, đều phải vô điều kiện chăm sóc lão gia tử.
"Cha chồng tôi cứ tưởng mình làm không chê vào đâu được, thật ra tôi và Kính Đình đều biết hết, chỉ là không vạch trần thôi. Vậy thì bây giờ, tôi và Kính Đình đủ tư cách để nói chuyện với ông chưa?"
- Cảm tạ thục nguyệt nhi 10000 tệ, xem thử buổi chiều có thể quét ra hay không. (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận