Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 515: Ta cám ơn ngươi tổ tông (length: 8077)

Vu Kính Đình dưới hiệu lệnh của Tuệ Tử thì thu tay lại, nhưng gã đàn ông vạm vỡ nằm trên mặt đất vẫn không chịu buông tha.
Đánh không lại Vu Kính Đình, hắn liền lăn ra đất giở trò, không chịu đứng lên.
"Chuyện này là sao vậy?" Liêu Dũng thấy ồn ào thì chạy tới.
Vừa nhìn, toàn là người quen cả.
"Đồng chí! Bọn họ đánh con ta! Bọn họ chính là bọn buôn người! Bọn họ còn đánh ta!" Gã đàn ông vạm vỡ lồm cồm bò dậy, chỉ Vu Kính Đình tố cáo.
Cậu nhóc Kim Oa nãy giờ nằm trên đất khóc lóc, thấy không ai mua mứt quả cho mình thì cũng ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy thì mới thấy đám người lớn đang đánh nhau.
Đứa trẻ này hễ gặp chuyện thì nhút nhát, khi nãy người lớn đánh nhau thì nó không dám lên tiếng, giờ hết đánh nhau rồi thì nó mới chạy tới ôm chặt lấy gã đàn ông vạm vỡ.
"Cha..."
"Tài Phúc à! Cha nhớ con chết mất!" Gã đàn ông vạm vỡ ôm Kim Oa khóc lóc.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Vương Thúy Hoa có chút không hiểu sự tình phát triển thế này, liền hỏi Liêu Dũng.
"Hắn là cha của Kim Oa, cũng chính là ba ruột của Tài Phúc, chúng tôi thông qua cảnh sát thành phố H tìm được hắn, thông báo cho hắn đến nhận con, sao hai người lại đánh nhau?"
Liêu Dũng vốn đang mang theo Vu Thiết Sơn, tính cùng nhau đến nhà họ Vu, đến công ty giải quyết việc này, Liêu Dũng bị đau bụng đi nhà vệ sinh, ra thì không thấy Vu Thiết Sơn đâu.
Nào ngờ hắn lại cùng Vu Kính Đình đánh nhau.
Mặt gã đàn ông vạm vỡ bị Vu Kính Đình đánh biến dạng, dự đoán ngày mai sưng lên thành đầu heo, Liêu Dũng nhìn cũng phải cảm thán một câu:
"Sao ngươi lại chọc hắn làm gì? !"
Đại ca Kính Đình võ lực giá trị phi thường kinh người.
Liêu Dũng bọn họ đều không dám động thủ với Vu Kính Đình, hai quả đấm to của hắn chẳng khác nào hai cái chày sắt, chạm vào thì không có kết cục tốt.
"Hai người phụ nữ này bắt nạt con ta! Ta đứng xa cũng thấy!"
"Ngươi nói chuyện có lý chút không? Chúng ta bắt nạt con ngươi? Lòng tốt coi như lòng lang dạ thú, ngươi xem con ngươi mặc trên người đi, từ trong ra ngoài, đều là chúng ta mua cho, còn có mấy thứ này nữa!"
Vương Thúy Hoa tức giận ném đống quần áo mới mua qua.
"Chúng ta mà thật sự bắt nạt nó thì việc gì phải mua quần áo mới cho nó? Tại nó cứ đòi ăn mứt quả, không cho thì lăn ra đất ăn vạ, bụng nó thì không được ăn đồ lạnh, chúng ta lo cho nó còn không bằng không lo hay sao? !"
Liêu Dũng cũng nói theo:
"Đúng đó, ngươi đúng là hiểu lầm người ta rồi, nếu không phải nhà họ Vu có lòng tốt, nhận nuôi con ngươi thì con ngươi chắc chắn không thể nào tốt như bây giờ được, hơn nữa con ngươi có thể nhanh tìm được cha như vậy, cũng là nhờ Tuệ Tử nghĩ cách, truy bắt bọn buôn người đó!"
Sau khi biết là hiểu lầm, Vu Thiết Sơn đang ngồi dưới đất lộ ra vẻ xấu hổ.
Hắn ôm Kim Oa đứng lên, cúi người trước Vương Thúy Hoa.
"Chị ơi, xin lỗi, tôi hiểu lầm mọi người rồi."
"Thảo! Ai cho kêu chị hả? ! Muốn chiếm tiện nghi của ông à? !" Vu Kính Đình giơ chân lên đá cho một phát, Vu Thiết Sơn bị đá cũng không dám nổi giận, cười làm lành với hắn.
"Huynh đệ, chúng ta đúng là hiểu lầm nhau, nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương, các ngươi cứu con trai tôi, chính là ân nhân của Vu Thiết Sơn tôi, sau này các ngươi muốn tôi làm gì cũng được, con trai tôi đã tiêu hết bao nhiêu tiền nhà các ngươi, tôi sẽ trả lại hết."
"Lão tử như thiếu tiền chắc? !" Vu Kính Đình một tay ôm chặt Tuệ Tử, dùng giọng điệu đặc biệt kiêu ngạo nói, "Chỉ nhìn bà xã xinh đẹp của lão tử thôi thì cũng biết không thể nào thiếu tiền được!"
Tuệ Tử vẫn đang suy nghĩ về cái tên "Vu Thiết Sơn", trong lòng thầm nghĩ có khi nào là người bên nhà dòng họ không nhỉ?
Đang suy nghĩ thì bị Vu Kính Đình ôm lấy, còn cưỡng ép khoe khoang một hồi, giữa bàn dân thiên hạ, da mặt Tuệ Tử dù sao cũng mỏng, đỏ ửng hết cả lên.
Phàn Hoàng đứng bên cạnh lại nở một nụ cười hiếm thấy, nhìn Vu Kính Đình với ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần.
"Đi thôi." Phàn Hoàng nhẹ giọng nói với Mạnh Quân.
Tuệ Tử bị Vu Kính Đình kéo đi, trải qua một hồi xã giao khó xử.
Đợi khi nàng thoát khỏi Vu Kính Đình thì mới phát hiện, Phàn Hoàng và Mạnh Quân không biết đã rời đi từ khi nào.
Bóng lưng hai người đã đi khá xa.
Tuệ Tử há miệng, muốn gọi người ta lại để cảm ơn một tiếng, nhưng cổ họng cứ như bị mắc cả trăm sợi lông mèo, nghẹn ứ lại.
Nàng vạn vạn không nghĩ đến sẽ gặp lại Phàn Hoàng trong tình huống này, có chút "chút xíu" xấu hổ, thật mà gọi người ta lại thì cũng không biết nói cái gì.
Nhưng không nói gì lại thấy là lạ —— Tuệ Tử khó xử trái phải, Vu Kính Đình theo ánh mắt nàng nhìn qua, liền cất giọng gọi lớn:
"Anh bạn! Lại đây ăn cơm nha!"
Dựa vào! Tuệ Tử bị cái giọng của hắn gọi cho trở tay không kịp, cái tính hướng ngoại của Vu Kính Đình đúng là không uổng danh.
"Hôm khác đi." Phàn Hoàng dừng bước, xoay người cười với Vu Kính Đình.
Nụ cười này, lại khiến người ta xúc động không thôi.
Vu Kính Đình không thấy Tuệ Tử ngại ngùng, nhiệt tình phất tay:
"Vậy ngày mai đến nhé, ta bảo vợ ta làm món ngon chờ ngươi!"
Tuệ Tử véo hắn một cái, trách móc nhìn hắn, nàng hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.
"Người ta hôm nay cứu ngươi, xét tình xét lý đều phải cảm ơn người ta một chút, đây là luật giang hồ."
Vu Kính Đình không có loại cảm xúc xoắn xuýt này của Tuệ Tử, trong lòng hắn muốn rất đơn giản, người tốt với người nhà hắn, chính là bằng hữu.
Vương Thúy Hoa nhân lúc hai vợ chồng nhỏ tạm biệt Phàn Hoàng, cô nghĩ thầm chuyện này không thích hợp cho lắm.
"Ngươi nói, ngươi tên gì? Cha ngươi tên gì?" Vương Thúy Hoa hỏi Vu Thiết Sơn.
"Tôi tên Vu Thiết Sơn, cha tôi tên Vu Thủy Lâm."
"Ông nội ngươi tên gì? !" Vương Thúy Hoa tiếp tục hỏi.
"Ông nội tôi là Vu Đinh, cô hỏi cái này làm gì? Đại——" vốn định kêu đại tỷ, nghĩ tới cái nắm đấm của Vu Kính Đình thì lại gượng gạo sửa miệng, "Đại thẩm?"
Vương Thúy Hoa trẻ tuổi thật, Vu Thiết Sơn cũng không biết rốt cuộc cô ấy bao nhiêu tuổi.
"À, vậy chúng ta coi như ——" Vương Thúy Hoa vừa muốn nói là người một nhà.
Tuệ Tử kịp thời mở miệng ngắt lời.
"Chúng ta cứ tính xem chi phí ăn mặc của con trai anh ở nhà chúng tôi, cùng với tiền tổn thất của mẹ chồng nàng dâu tôi do bị anh làm hư hỏng đi."
Vương Thúy Hoa khó hiểu nhìn Tuệ Tử, đã là người một nhà rồi, nói chuyện tiền làm gì?
Nhưng Vương Thúy Hoa rốt cuộc là người khôn khéo, biết Tuệ Tử không phải là người hành động theo cảm tính, cô ấy đã mở miệng thì chắc chắn có lý do.
Vì thế Vương Thúy Hoa không nói thêm gì nữa.
"Vâng vâng vâng, phải tính toán, tôi mang theo năm trăm tệ, xin các vị nhất định phải nhận."
Vu Thiết Sơn lấy ra một xấp tiền từ trong túi, toàn là tiền mới.
Tuệ Tử từ chi tiết này phân tích được, Vu Thiết Sơn này xem ra không thiếu tiền.
Cái này cũng giống như phán đoán ban đầu của nàng, Kim Oa mình mẩy đầy đặn, không có tiền thì không thể nào nuôi lớn được.
Nhưng có tiền chưa chắc là chuyện tốt, ai biết tiền có sạch sẽ hay không?
"Tiền ăn mặc của Kim Oa thì coi như chúng tôi tặng, nhưng anh vừa nãy đánh bị thương bạn của chúng tôi, còn làm hư mắt kính của người ta, số tiền này thì phải bồi thường."
Tuệ Tử rút ra năm mươi tệ từ xấp tiền.
"Số còn lại, anh cầm về đi, chúng ta coi như thanh toán xong."
Vu Thiết Sơn thấy nàng không lấy tiền, bước lên trước, cảm xúc kích động.
"Ý các cô là chê ít tiền sao?"
"Anh nói đúng đấy! Số tiền này chúng tôi thật sự không để vào mắt, nhà lão tử không thiếu tiền đâu."
Vu Kính Đình đẩy hắn ra, nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng có nhào nhào vào vợ hắn!
"Nhưng tôi chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình với các vị —— "
Vu Kính Đình nhẹ nhàng nâng bàn tay bị thương của Tuệ Tử lên, để lộ vết đỏ trên đó cho Thiết Sơn thấy.
"Đây là cách anh biểu đạt lòng biết ơn đấy à? Mẹ nó ông cảm ơn cả tổ tông anh!"
"Ôi chao, cái này cũng khó nói lắm." Vương Thúy Hoa nhỏ giọng nói.
Tính đi tính lại thì đều là cùng một tổ tông cả!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận