Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 407: Có cái lớn mật ý tưởng (length: 8007)

"Tịch Mai, ai vậy?"
Từ trong phòng bước ra một bà lão, nhìn làn da đen sạm, đầy nếp nhăn, Tuệ Tử đoán đây là bà nội của nhà này, tuổi tác đã cao.
"Mẹ, đây là, đây là, đi nhầm rồi..."
"Đại nương, con là em gái Tịch Mai, mẹ nàng gả cho cha con, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng phải gọi nàng một tiếng tỷ, đúng không, Tịch Mai tỷ?"
Tuệ Tử từ đầu đến cuối đều cười, nhưng Liễu Tịch Mai cảm nhận được trong nụ cười của nàng những lưỡi dao nhỏ như xé lòng.
"Tịch Mai, chẳng phải con nói nhà con không có ai sao?" Tô mẫu hỏi.
Tuệ Tử nhìn ánh mắt Tô mẫu có chút kinh ngạc.
Vu Kính Đình nói Tô mẫu cùng mấy ông già bên ngoài làm bậy, nàng còn tưởng Tô mẫu phải giống Vương Thúy Hoa, là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Nhưng bà ấy lại già như vậy!
Xem ra việc vượt quá giới hạn này không liên quan đến tuổi tác, bà nương này vẫn còn lăng nhăng thật.
"Nhà con..." Liễu Tịch Mai mồ hôi lạnh chảy xuống chóp mũi.
Lúc trước khi gả đến, nàng nghe nói nhà họ Tô muốn chuyển nhà đi nơi khác, cũng muốn cùng cái đám hỗn hào kia chấm dứt quan hệ, cho nên mới nhẫn tâm nói nhà mình không còn ai.
Ngay cả mẹ ruột là Vương Phân Phương, Liễu Tịch Mai cũng không cho bà qua lại.
Ai ngờ được, Tuệ Tử lại như thiên binh thiên tướng, đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Liễu Tịch Mai không biết nên giải thích thế nào, lúng túng đứng sững tại đó, không biết làm sao.
Sự xuất hiện của Tuệ Tử làm xáo trộn kế hoạch của nàng, khiến nàng vô cùng bị động.
"Đại nương, chắc Tịch Mai sợ gây thêm phiền phức cho mọi người nên mới ngại không nói, con với nàng là tình chị em thâm thiết, hồi trước, nàng còn bảo con vào bệnh viện..."
Liễu Tịch Mai nghe nàng nói bệnh viện thì hốt hoảng, vội cắt ngang lời Tuệ Tử.
"Cô đến đây để làm gì?"
Tuệ Tử nhếch môi, nhìn Liễu Tịch Mai cười tươi rói: "Tỷ tỷ, hình như tỷ không thích gặp con thì phải?"
Vẻ thản nhiên của Tuệ Tử hoàn toàn đối lập với vẻ mặt chột dạ của Liễu Tịch Mai.
Trong phòng, Tô Triết đặt sách xuống, nhìn Tuệ Tử và Liễu Tịch Mai trong sân, ánh mắt đen như mực thoáng hiện vẻ trầm ngâm.
"Ba, mời cô nương kia vào."
Tô phụ nhíu mày, ông cảm thấy cô nương đến sân kia không đơn giản.
Mặc dù Tuệ Tử luôn cười, trông cũng rất nho nhã lễ độ, nhưng phản ứng chột dạ cuống quýt của Liễu Tịch Mai đã quá rõ ràng rồi.
"Các cô ấy không đánh nhau đấy chứ?"
"Vậy chẳng phải càng thú vị sao? Gọi cô ấy vào đi, con muốn nói chuyện với cô ấy."
Tô phụ kinh ngạc nhìn con trai một cái.
Đã rất lâu rồi ông không thấy con trai có hứng thú với chuyện gì.
Liễu Tịch Mai vắt óc suy nghĩ cách đuổi Tuệ Tử đi thì Tô phụ đi ra.
"Cô nương, con trai ta mời cô vào nhà ngồi một lát."
Nghe vậy, tim Liễu Tịch Mai như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tại sao Tô Triết lại muốn gặp Trần Hàm Tuệ? !
Một ngày này đả kích Liễu Tịch Mai quá lớn, Tuệ Tử nghiêng đầu nhìn phản ứng của nàng như slow motion.
Tuệ Tử lúc này không còn là con cừu non dễ bị tính kế ức hiếp ngày xưa, nàng đã thay đổi, khí chất cũng khác.
Tựa như một vực sâu không đáy, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Nàng nhìn thấu nhất cử nhất động của Liễu Tịch Mai, còn Liễu Tịch Mai lại không đoán được Tuệ Tử muốn làm gì.
Tuệ Tử đang trêu đùa Liễu Tịch Mai như mèo vờn chuột, nhìn vẻ chột dạ, nhìn vẻ hoảng loạn của nàng, trong lòng dâng lên một khoái cảm của trẻ con thích bày trò.
Nàng đoán, Vu Kính Đình khi trêu chọc người khác chắc cũng có tâm trạng như lúc này, thảo nào hắn tinh nghịch như vậy, đây đúng là một cảm giác gây nghiện.
Tuệ Tử nhanh chóng đánh giá Tô phụ đang đứng ở cửa, nàng nhìn thấy bóng dáng Trần Khai Đức ở lão nam nhân này.
Không phải là tướng mạo mà là khí chất, vẻ ủ rũ bức bối.
Một bà mẹ không thích bị ràng buộc, kết hợp với một người cha ủ rũ bức bối, Tuệ Tử rất tò mò, bố mẹ như vậy làm sao sinh ra một nhà hóa học ưu tú như vậy được.
Được đề danh trao giải, nói là rường cột nước nhà cũng không quá, Tuệ Tử sinh ra hiếu kỳ rất lớn với Tô Triết.
Rèm cửa sa che ánh nắng bên ngoài, ở nơi sáng tối giao nhau, Tuệ Tử liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Tô Triết lúc này trông trẻ hơn rất nhiều so với những gì nàng thấy ở kiếp sau, Tuệ Tử thấy được một khí chất tinh khiết ở hắn, sau lưng hắn là một giá sách lớn, trên đó đầy sách.
Có lẽ vì phải ngồi làm việc lâu, trông hắn trắng hơn so với người bình thường, có chút gầy yếu.
Tuệ Tử có chút kích động, nàng đang đối diện với một ngôi sao học thuật tương lai!
Đời sau muốn gặp anh một lần không hề dễ, những người cả đời đắm chìm trong nghiên cứu học thuật như vậy, ánh mắt trong suốt hơn người bình thường rất nhiều.
Tuệ Tử khó có thể liên tưởng người đàn ông thanh khiết trong trẻo này với một người đàn bà như Liễu Tịch Mai.
Tuệ Tử thậm chí hoài nghi, có khi nào Liễu Tịch Mai có bệnh gì không sạch sẽ.
Đàn ông nhà họ Vương rất nhiều người đều từng qua lại với Liễu Tịch Mai, Liễu Tịch Mai có quan hệ xã giao hỗn loạn như vậy, không bị bệnh mới là lạ.
Vừa nghĩ tới ngôi sao học thuật tương lai có thể bị Liễu Tịch Mai lây bệnh không sạch sẽ, Tuệ Tử bỗng cảm thấy chột dạ, thậm chí áy náy.
Nếu như không phải nàng trọng sinh thay đổi lịch sử thì Liễu Tịch Mai cũng sẽ không gả cho Tô Triết.
Trong khi Tuệ Tử đánh giá Tô Triết thì Tô Triết cũng đánh giá Tuệ Tử, anh rất ít khi có hứng thú với những thứ không liên quan đến chuyên ngành của mình, sự xuất hiện của Tuệ Tử làm anh sáng mắt lên.
Mặc dù đàn ông hay phụ nữ trong mắt anh chỉ là những sinh vật cacbon, nhưng cô gái trước mắt rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp nổi bật, sự xuất hiện của Tuệ Tử khiến không khí trong phòng trở nên dịu dàng.
"Chào thầy Tô, tôi là Trần Hàm Tuệ." Tuệ Tử không muốn gọi anh là anh rể, mà muốn tôn trọng gọi anh một tiếng là thầy.
"Tôi đã nghỉ việc ở trường lâu rồi." Cách xưng hô của Tuệ Tử khiến Tô Triết ngẩn người, đáy lòng dâng lên một cảm xúc khác thường.
"Tôi đã đọc các luận văn anh đăng trên tạp chí, dù khác chuyên ngành nhưng tôi rất tán thưởng quan điểm của anh."
Vừa gặp đại thần là Tuệ Tử đã quên luôn mục đích chọc tức Liễu Tịch Mai.
Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng táo bạo, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
"Cô đọc qua luận văn của tôi? Nói nghe thử xem."
"Ách..." Tuệ Tử nghẹn lời.
Cú nịnh bợ này rõ ràng là sai chỗ rồi, làm sao mà nàng có thể hiểu nổi cái thứ rắc rối kia chứ.
Khóe môi Tô Triết nhếch lên một nụ cười chế giễu, quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Tuệ Tử nữa.
Cảm xúc khác thường vừa nảy lên trong lòng cũng dần tan biến, cái bộ dạng ma quỷ này của anh hiện tại, làm sao còn ai để ý tới nữa.
Người phụ nữ này, chẳng qua là không có gì nói để mà nói thôi.
"Tuy tôi không hiểu nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lợi hại, tôi tin chắc tương lai anh nhất định có thể tỏa sáng trong lĩnh vực chuyên môn, tôi nói, liệu có khả năng, anh tới trường tôi, làm thêm một chân giáo viên không?"
Tuệ Tử nói ra ý tưởng táo bạo của mình.
Nếu nàng có thể kéo thời gian Tô Triết rời núi lên trước vài năm, có thể thúc đẩy sự phát triển của lĩnh vực này không?
"Trường các cô? Bây giờ còn có trường học chịu nhận tôi à?" Tô Triết vốn là vì bị người ta xa lánh chèn ép đường cùng nên mới từ chức về nhà, lời của Tuệ Tử khiến anh rất cảm động.
Liễu Tịch Mai đứng bên cạnh mà tay chân luống cuống, như người thừa.
Cái, chẳng phải Trần Hàm Tuệ đến để gặp mình sao?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận