Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 199: Cẩn thận xương cốt nhảy răng (length: 7718)

"Ừm, khoảng cách ngón tay vừa đủ."
Tôn giáo sư kiểm tra tay của Giảo Giảo, hài lòng gật đầu.
Học đàn không thể thiếu việc kiểm tra tay, cửa ải này coi như đã qua.
Cô bé Giảo Giảo cứ thế ngây thơ, bước vào tiết học dương cầm đầu tiên trong cuộc đời.
Tuệ Tử ở bên cạnh vô cùng kiên nhẫn trông chừng, cho đến khi tan học.
Chỉ nói có vài phím đàn thôi, mà Giảo Giảo đều học được cả rồi, Tuệ Tử ở bên cạnh lén lút nghe theo sẽ.
Quả nhiên, kéo dài sự "mù" âm nhạc của nàng từ kiếp trước, cái gì cũng nghe không hiểu.
Tôn giáo sư đối với Giảo Giảo khá hài lòng, sau khi về hưu nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, có thêm một cô đồ đệ nhỏ, một tuần đến đây một lần, cũng rất tốt.
Quan trọng nhất là, con dâu của đồ đệ, nấu ăn rất ngon.
"Ừm, món nước đậu xanh này làm đúng là tuyệt." Tôn giáo sư uống một ngụm, hài lòng đến cực điểm.
Giảo Giảo sợ hãi đến co rúm cả người như chim cút nhỏ.
Bát nước đậu xanh hơi sánh, ánh đèn hắt vào bát, dát lên một lớp ánh xanh nhạt yếu ớt.
Giảo Giảo nghe Tuệ Tử kể chuyện cổ tích, tự cho rằng, canh trong tay mụ phù thủy, chắc hẳn cũng là như thế này.
"Lão, lão sư... Cái kia, ngươi thật sự không sợ đau bụng sao?" Giảo Giảo cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tôn giáo sư sững sờ một chút, ha ha cười lớn.
"Món ăn và âm nhạc đều có điểm chung, đều có thể mang lại hạnh phúc cho người ta, nhưng định nghĩa về hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau, cũng ví như bát nước đậu xanh này, người thích thì thích mê đi, còn người ghét thì một ngụm cũng không ăn."
Tuệ Tử mỉm cười lắng nghe, nàng tốn công sức lớn như vậy để tìm thầy cho Giảo Giảo, quả thật quá xứng đáng.
"Vậy ca ta chính là nước đậu xanh, người khác đều cảm thấy hắn chẳng tốt đẹp gì, chỉ có chị dâu của ta là thích mê." Giảo Giảo làm như thật gật đầu.
Tuệ Tử đỏ bừng mặt, Tôn giáo sư càng cười lớn hơn.
"Kia có ai nói ca mình không phải là người tốt?"
Giảo Giảo le lưỡi, ca ca nàng vốn dĩ không phải là người tốt mà.
Tối hôm qua nàng tỉnh giấc đi vệ sinh, còn nghe thấy từ trong phòng ca ca nàng truyền ra tiếng chị dâu nho nhỏ phản đối, luôn miệng bảo ca ca đừng ăn, nhưng âm thanh thật kỳ lạ - ăn cái gì vậy?
Giảo Giảo tự cho rằng, nhất định là ca ca nàng trộm đùi gà trong tủ bát, nửa đêm ngồi xổm ở góc tường gặm gà.
Sáng sớm còn cố ý chạy đi xem, đùi gà vẫn còn kia mà.
Cho nên, rốt cuộc ăn là cái gì, vẫn luôn là điều bí ẩn trong lòng Giảo Giảo.
"«Yến đô tiểu thực phẩm tạp vịnh» có viết: cặn bã lại có thể làm cháo, vị xưa luận là hiếm có, không phân nam nữ cùng đến ngồi, vừa miệng chua mặn mỗi thứ một âu. Nước đậu xanh là món quà vặt mà bất kể thân phận nào cũng có thể thưởng thức, cũng là dấu ấn của một thành phố, điều này hoàn toàn khác với ca ca ngươi."
Tuệ Tử dẫn chứng kinh điển, nói khiến Giảo Giảo đầy dấu chấm hỏi trong đầu.
Tuệ Tử cụp mắt xuống, nước đậu xanh ai cũng có thể uống.
Chỉ có mình nàng mới có thể "ngủ" với Nhai Lưu Tử thôi.
"À đúng rồi, Tôn giáo sư, lần trước ta đến, thấy hình như xưởng trưởng Phàn đến tìm ngài, cũng là để học đàn sao?" Tuệ Tử chuyển chủ đề.
"Ừm, nhà ông ta có một đứa trẻ có tình trạng đặc biệt, muốn nhờ ta."
Nhắc đến chuyện này, Tôn giáo sư liền bực mình.
Nhà Phàn Hoa có một đứa trẻ bị khuyết tật trí tuệ cấp độ 3, chỉ có thể giao tiếp đơn giản với người khác, có thể làm những công việc nhà đơn giản, khả năng tự chăm sóc bản thân ở mức cơ bản, thuộc dạng thiểu năng trí tuệ vừa phải.
Đối với những đứa trẻ như vậy, việc học dương cầm hay các nhạc cụ khác, quả thực có lợi.
Nếu như nó không có một đôi cha mẹ ngạo mạn tự phụ, thì Tôn giáo sư chắc đã nhận đứa trẻ đó rồi.
"Hai vợ chồng này, hồi còn ở kinh thành đã ngang ngược lắm rồi, cậy nhà có chút quyền thế, hoành hành bá đạo, chuyện xấu làm không ít, ta tuyệt đối sẽ không có bất cứ liên hệ gì với loại người này."
Tôn giáo sư đầy vẻ không vui, hai vợ chồng kia rõ ràng là cầu bà làm việc, nhưng lại ra vẻ vung tiền ra để "hạ" bà, mong bà nhanh chóng cảm kích.
"Giảo Giảo, con ra ngoài sân chơi đi." Tuệ Tử đuổi đứa trẻ ra ngoài.
Chỉ còn Tuệ Tử và Tôn giáo sư, nói chuyện cũng càng thoải mái hơn.
"Xưởng trưởng Phàn còn đến trường học tìm ta, muốn ta đến nhà nấu cơm cho vợ ông ta."
"Ngươi đồng ý sao?!"
"Không đời nào, nấu ăn cũng giống như đánh đàn vậy, chỉ dành cho người hữu duyên, ông ta và ta không có duyên."
Tôn giáo sư lộ vẻ hài lòng, lại kể cho nàng nghe mấy chuyện Phàn Hoa làm ở kinh thành.
Trọng tâm chỉ có một điều, hai vợ chồng này đều không phải là người tốt, tránh xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Tuệ Tử nghe ngóng cũng gần xong rồi.
Vu Kính Đình đến.
Muộn hơn nửa tiếng so với thời gian dự định.
Tay trái của Vu Kính Đình quấn băng gạc, màu máu đỏ thấm qua lớp vải trắng, nhìn thấy mà giật mình.
Tuệ Tử bước lên, Vu Kính Đình đưa tay nắm lấy nàng.
"Đang bế con thì đừng có chạy!"
"Ngươi còn có tâm trạng nói với ta những cái đó không cần thiết?! Làm sao vậy?!"
Tuệ Tử trái ngược với dáng vẻ tỉnh táo thường ngày, không để ý đến việc Tôn giáo sư vẫn đang ở bên cạnh, giọng nói đều run rẩy cả lên.
"Không sao, chỉ là không cẩn thận bị cắt trúng thôi, không đau chút nào." Vu Kính Đình chẳng hề để ý.
Đặt hộp cơm trong tay lên bàn, nói với Tôn giáo sư:
"Vợ ta trước khi ra ngoài có hầm dưa cải chua, hầm xong bảo mang qua chút, không biết bà ăn có quen không."
Tôn giáo sư tươi cười rạng rỡ, liên tục nói hay.
Khi Tuệ Tử ra ngoài, vành mắt đều đã đỏ hoe.
Nếu như Tôn giáo sư còn có thể kiềm chế, thì vừa ra khỏi cửa, nước mắt đã vỡ đê.
Vu Kính Đình đã sớm đoán trước, trong phòng đã choàng khăn quàng cổ lên đầu cho nàng, đảm bảo mặt sẽ không bị gió thổi, nước mắt Tuệ Tử làm ướt cả khăn quàng cổ.
Tôn giáo sư nhìn hai vợ chồng rời đi, khóa cửa lại, mở hộp cơm ra, cười đến híp cả mắt.
Dưa cải chua hầm xương ống, lại còn toàn là xương có nhiều thịt, nghe thôi đã thấy thơm rồi.
Nhấc điện thoại kẹp giữa cổ, một tay gắp một miếng dưa chua, thơm, ngon thật.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối.
"Alo, Lệ Quân à, là ta đây. Con gái của cô vừa mới rời chỗ ta, rất giỏi, thơ phú ca từ không gì không biết, quan điểm lại rất sắc bén, một chút cũng không giống một đứa trẻ tuổi này, hít hà."
"Lần đầu tiên gặp nó ta đã cảm thấy quen mắt rồi, hóa ra là giống cô, sớm biết nó là cháu ngoại của ta thì ta đã không làm khó dễ nó rồi, con gái cô có vẻ phúc hậu hơn cô, trông có phúc khí, hít hà."
"Tam dì, dì cũng không nhìn xem là ai bồi dưỡng con bé hả? Tuệ Tử từ nhỏ ta đã cẩn thận giáo dục rồi - chờ chút, dì đang hít hà cái gì đó?"
Trần Lệ Quân nghe thấy có tiếng động lạ.
"Con gái cô hầm dưa cải chua, ngon quá trời, cô lúc rời nhà nó còn bé xíu, đoán là chưa được nó nấu cho món gì ăn phải không?"
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôn giáo sư hít hà hít hà, một miếng dưa chua một miếng miến, quả thực không muốn quá sảng khoái.
"Răng lợi không tốt thì cẩn thận mà gặm xương cốt làm lung lay răng đó." Trần Lệ Quân mãi mới lên tiếng, giọng lộ ra một tia ghen tị.
"Cô có ngưỡng mộ ta không? Con gái cô làm cho ta bánh tiêu, nước đậu xanh cũng biết làm nữa, ta rất lâu rồi chưa ăn thứ gì ngon miệng như vậy."
Rắc, cúp điện thoại.
Tôn giáo sư bĩu môi, Lệ Quân thật là có lòng dạ nhỏ nhen, cũng may Tuệ Tử không giống cô ta.
Đợi đến khi Tôn giáo sư ăn xong miếng cuối cùng, ợ một tiếng, điện thoại của Trần Lệ Quân mới lại gọi đến.
"Người nhà họ Phàn đang đi sang bên kia, bà để ý chút, đừng để họ thấy Tuệ Tử."
Trần Lệ Quân nhịn một lúc, tính toán để Tôn giáo sư ăn xong mới gọi, tránh cho trằn trọc – rốt cuộc dưa chua con gái mình làm là vị gì chứ?
"Cô nói muộn rồi. Nhà họ Phàn đã tìm đến con bé rồi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận