Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 285: Ra đại sự (length: 7952)

Một ngày tươi đẹp của nhà họ Vu bắt đầu từ việc Giảo Giảo bày trò trêu chọc Vu Kính Đình.
Hiện tại mỗi ngày nàng có một đồng tiền tiêu vặt, Tuệ Tử nói, nàng có thể tự do chi tiêu.
Tiền tiêu vặt đều là chị dâu cho.
Kinh nghiệm của Giảo Giảo là, ca ngợi ca ca nàng, còn có thể được thêm năm xu đặc biệt, giúp ca ca làm việc, còn có thể kiếm được nhiều hơn.
"Ca, buổi sáng tốt lành! Hôm nay trông anh thật là bảnh bao -- ái chà!"
Giảo Giảo chỉ vào trán Vu Kính Đình, quay đầu gọi Vương Thúy Hoa đang đứng đánh răng trong sân.
"Mẹ ơi! Bị rồi! Đầu ca con bị u sứt trán! Người ở trên đầu chạy ra!"
"Cái gì! ! !"
Bọt kem đánh răng trong miệng Vương Thúy Hoa còn chưa kịp súc, vội vàng đi vào.
Nhìn thấy phía sau gáy Vu Kính Đình, bà giật mình lùi lại mấy bước.
"Trời ơi, trời ơi, đầu người màu vàng! ! !"
"Hai người đang nói cái gì vậy?" Vu Kính Đình đi đến trước giá rửa mặt, nhìn vào chiếc gương treo trên tường một cái —— ! ! !
Trán đầy đặn, biểu hiện cho sự giàu sang.
Cái trán phú quý này, bị ai đó dùng bút màu nước vàng vẽ lên một hình người đầu sinh động như thật, trông rất buồn cười.
"Trần Hàm Tuệ! Cái con nhỏ chết tiệt kia! Mau ra đây cho ông!" Vu Kính Đình tức giận.
Thật là quá đáng!
Hư quá rồi!
"Đừng có gào mồm lên, vợ ngươi sáng sớm đã ra ngoài rồi, nói là đi bệnh viện thăm con của nhà Vương Hủy."
Vương Thúy Hoa và Giảo Giảo liên tục gật đầu, một lớn một nhỏ động tác giống nhau y hệt.
"Vẽ đẹp thật đấy, mỗi tội màu không được hợp lắm, sao lại không dùng màu đỏ?" Vương Thúy Hoa đánh giá.
"Đúng đó, làm con giật cả mình." Giảo Giảo đồng tình.
"Sau này con phải học vẽ với chị dâu cho giỏi vào, thấy không? Phụ nữ có học, đến cả thu phục đàn ông cũng văn hóa như thế, không chịu khó học hành, chỉ biết dùng cái chổi quất mắng thì tục tĩu quá."
Giảo Giảo ra sức gật đầu, chị dâu chính là thần tượng vĩnh viễn trong lòng nàng!
"Cái con bé ranh này, hôm nay năm xu không có đâu!" Vu Kính Đình không dám trút giận lên mẹ, chỉ có thể uy hiếp em gái.
Vu Kính Đình cầm xà phòng lên giặt, kỳ cọ mấy lần xà bông thơm mà vẫn còn dấu vết.
Hắn vừa xoay người rửa mặt, Giảo Giảo đã thừa cơ đá vào chân hắn một cái.
Vu Kính Đình bị đạp đầu vào trong chậu nước.
"Giảo, Giảo! ! !"
Giảo Giảo nhanh như chớp chạy ra sân, ngoác mồm trêu hắn.
"Anh chắc chắn đã chọc giận chị dâu rồi, em thay chị dâu xử anh!"
Tiền năm xu không thấy đâu, con bé này chả có chút tư tưởng quần áo bao bố nào cả.
"Má ơi, viên kẹo bọc đường mua chuộc hết cả nhà lão tử!" Vu Kính Đình càu nhàu, đừng tưởng là cô ta đi ra ngoài là hắn hết cách.
Đợi đến buổi tối, bắt cô ta đi hái nấm trên núi cả đêm! ! !
"Con chỉ giỏi ra oai với ta thôi, đợi Tuệ Tử về xem có dám động đến cô ấy không?" Vương Thúy Hoa đã nhìn thấu tất cả.
"Hôm nay điểm tâm là Tuệ Tử làm, để dành cho con một bát."
"Ái chà, ta lợi hại ghê, làm ta hết cả hồn, một bát cơm đã muốn mua chuộc ta rồi à, không cần, không có tác dụng đâu – á?"
Vu Kính Đình mở bát úp lên, trên bát cháo còn thừa, mấy lát dưa muối thái nhỏ vụn vặt được xếp thành hình trái tim.
"Sao thế?" Vương Thúy Hoa vừa tới muốn xem, Vu Kính Đình vội vàng úp bát lại không cho bà xem.
"Chẳng qua chỉ là một bát cháo, có cần phải cười đến toe toét cả miệng thế không?" Tặc tặc, ai là người vừa nãy còn đòi dạy dỗ Tuệ Tử?
"Thôi, ta là người đàn ông trưởng thành, lại đi tính toán với người phụ nữ mang thai làm gì? Ta là người lớn không chấp trẻ nhỏ, hắc hắc hắc. . . ."
Vu Kính Đình ngây ngô cười với bát cháo.
Ai bảo hắn đầu người màu vàng là lỗi, bát cháo trái tim này chữa lành rồi.
"Hai con đúng là, hồ ly tinh sợ Trương Thiên Sư, vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Vương Thúy Hoa lắc đầu, không muốn thừa nhận cái người đang cười ngớ ngẩn kia là do mình sinh ra.
Đang vui vẻ như bong bóng xà phòng, Vu Kính Đình vẫn cố cãi.
"Ừ, ta chính là Trương Thiên Sư, còn nàng ta là heo rừng tinh."
". . . phì!" Vương Thúy Hoa nhổ xác đậu phộng vào người hắn, xem như khinh bỉ.
Ai sợ ai chứ, ngay cả con nhóc Giảo Giảo mười tuổi còn nhìn ra nhất thanh nhị sở, chỉ có hắn tự mình cảm thấy mình giỏi.
"Kính Đình đại huynh đệ sao vậy?" Đỗ Trọng từ ngoài đi vào.
"Đỗ chủ nhiệm, sao anh đến sớm thế?" Vu Kính Đình trong một giây lấy lại vẻ điềm đạm.
"Có tin vui muốn bàn với cậu." Trên mặt Đỗ Trọng có vẻ vui mừng không giấu được.
. . .
Bệnh viện, Tuệ Tử đưa túi lưới đựng đồ hộp đào cho Vương Hủy.
"Tuệ Tử, cô khách sáo quá." Vương Hủy nhận lấy đồ hộp để lên mép giường.
Trên giường, một cô bé có chiều cao xấp xỉ Giảo Giảo đang tò mò nhìn Tuệ Tử.
"Con bé thế nào rồi?" Tuệ Tử hỏi.
"Cũng ổn rồi, chỉ là bị dọa thôi --"
Vương Hủy trước mặt con bé không muốn nói xấu bên nhà chồng cũ nhiều, nhưng qua biểu cảm của bà, Tuệ Tử có thể đoán được tiền căn hậu quả.
Chắc chắn là bên kia không cam lòng không vớt được chút lợi lộc nào nên đã thả con bé ra, mà cũng không lay chuyển được việc Vương Hủy gây áp lực, trước khi thả con bé đi chắc chắn đã nói rất nhiều lời không hay với nó, làm nó bị kích động.
"Nhưng bây giờ có một tin vui là sau này con bé sẽ ở với tôi."
Vương Hủy tràn đầy tình cảm nhìn con gái, quá trình tuy gian nan, nhưng cuối cùng đã không phải xa con gái.
Tuệ Tử nói chuyện một lát với Vương Hủy, lần này cả hai nhà đều kịp thời rút lui, tránh được nguy hiểm.
Vương Hủy chỉ cho rằng nhà Tuệ Tử có tin tức nhanh nhạy, không ngừng khen vợ chồng Tuệ Tử.
Hai nhà mặc dù đều kiếm được không ít, Vương Hủy không may phải bỏ ra chút tiền, nhưng số tiền kiếm được đã đủ cho bà trong mấy năm tới cơm ăn áo mặc không phải lo, nuôi con gái, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
"Tuệ Tử, cô cảm thấy khi nào có thể có cơ hội nữa?"
"Cơ hội, sẽ có." Tuệ Tử vỗ vỗ Vương Hủy, như là an ủi bà, cũng như an ủi chính mình.
Bây giờ có thể làm là ổn định, không được lãng phí.
Hiện tại trong nhà đã không thiếu tiền, số tiền kiếm được trong khoảng thời gian này có thể xem như vốn khởi nghiệp, chỉ cần cấp trên buông lỏng hoàn toàn, tiếp theo sẽ có vô vàn cơ hội kiếm tiền.
Tính theo thời gian kiếp trước, cũng chỉ khoảng một năm rưỡi nữa, rất nhanh thôi sẽ đến lúc có thể chờ đợi.
Trước khi đó, cô muốn đốc thúc Vu Kính Đình, lấy cho bằng được cái bằng cấp về.
Cô bé nằm trên giường tò mò nhìn Tuệ Tử nói:
"Mẹ ơi, dì này lớn lên xinh đẹp quá, cứ như poster ngoài rạp chiếu phim ấy, chỉ là dì cười làm con thấy quen quen. . ." Nhưng lại nghĩ không ra giống cái gì.
Tuệ Tử cười tủm tỉm, cô bé này xem rất có linh khí, không tệ.
"Chị Vương, con gái chị học lớp mấy rồi? Sách hướng dẫn học tập mà con trai em đã dùng qua có thể dùng chung. Sau này chị bận rộn công việc không có thời gian kèm con, có thể đưa đến nhà em, cùng con trai em làm bài tập, em sẽ kiểm tra."
Cô bé giật mình.
Vương Hủy cười tươi rói, bà đã sớm biết Tuệ Tử là một học bá tài nữ, có thể chủ động đề xuất chuyện này, cầu còn không được.
Cô bé mắt thấy Tuệ Tử và mẹ đạt được thỏa thuận chung, khóc không ra nước mắt.
Nó nhớ ra rồi!
Dì xinh đẹp này cười giống hệt chủ nhiệm lớp! ! !
Kiểm tra bài tập cái gì, đều có thể không cần!
Rời khỏi phòng bệnh, Tuệ Tử đi ra ngoài.
Đối diện có mấy người khiêng một người đi vào, suýt chút nữa đụng vào Tuệ Tử.
Tuệ Tử nghiêng người né tránh, rồi lại hoảng sợ khi nhìn thấy người bị khiêng.
Bị người xem như heo chết khiêng tới, không phải là Phàn Hoa, xưởng trưởng Phàn sao?
"Xưởng trưởng Phàn ơi, ông không thể có chuyện gì đâu nhé, hu hu--" có một người đàn ông trung niên cùng mọi người chạy chậm, vừa chạy vừa khóc, y như là đang khóc tang.
Tuệ Tử nhận ra, người này chẳng phải là --?
"Hiệu trưởng, sao ông lại ở đây?"
"Trần Nhi ơi! Có chuyện lớn rồi!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận