Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 71: Thỉnh gọi hắn Vu Hội Liêu, cám ơn (length: 8271)

"A, tẩu tử, sao mặt ngươi đỏ thế?" Giảo Giảo chạy tới, chen vào giữa Tuệ Tử và Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình nguy hiểm nheo mắt, cái bóng đèn nhỏ này, thật là chướng mắt.
Tuệ Tử đương nhiên không thể nói, mình dò xét người nào đó, kết quả bị hắn da mặt dày bắn ngược lại một ngụm máu già.
"Sao thế?" Tuệ Tử ra vẻ bình tĩnh hỏi Giảo Giảo.
"Có bán quả hồng đông lạnh! To ơi là to!" Giảo Giảo khoa trương so tay, hai mắt sáng long lanh, tràn ngập ý muốn mua cho ta đi ~ "Ngươi xem kìa, trên trời có con mèo đang bay!" Vu Kính Đình tiện tay chỉ xuống.
Giảo Giảo vô ý thức nhìn theo, Tuệ Tử cũng phản xạ có điều kiện muốn xem, còn chưa thấy rõ, tay Vu Kính Đình đã ấn vào sau gáy nàng, dùng sức kéo nàng về hướng mình.
Đôi môi mát lạnh như chạm vào thần kinh nàng, hai người hô hấp hòa vào nhau.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch lướt qua, lại bởi Giảo Giảo đang đứng giữa hai người, mà trở nên đầy cấm kỵ vui vẻ.
"Nào có mèo nào, anh lại gạt em—— a, tẩu tử, sao mặt ngươi càng đỏ hơn thế?" Khi Giảo Giảo quay đầu lại, chỉ thấy mặt Tuệ Tử còn đỏ hơn cả quả táo quốc quang.
Tay Vu Kính Đình chuyển sang nhẹ nhàng sờ đầu nàng, giúp nàng phủi tuyết đang rơi trên đó.
"Đồng học không rõ ý kia của ngươi một mực cho rằng, ngươi là cát lún trong tay ta, nắm không nổi, là dưa xoay mạnh không ngọt."
Ánh mắt Tuệ Tử khẽ khựng lại.
Hắn quả nhiên đều biết.
Tâm tư Vu Kính Đình, còn tinh tế hơn những gì hắn thể hiện ra.
Hắn đổi giọng, âm thanh như vô ý lại đầy sắc bén.
"Nhưng đối với ta, cát dù không bám vào, gặp nước liền sẽ đọng lại, dưa xoay mạnh ngọt hay không, ta không quan tâm."
Chỉ là muốn nắm nàng, nắn nàng, giữ chặt lấy người con gái rực rỡ chói mắt trong mắt người khác, ở bên cạnh mình.
Bất kể dùng phương pháp và thủ đoạn gì.
Tuệ Tử nhìn hắn, chóp mũi khẽ lộ một chút ghen tuông, hốc mắt dần dần ửng đỏ, không nói được là cảm động nhiều hơn hay là áy náy nhiều hơn.
Từ trước đến nay hắn không hề không tin nàng, kiếp trước nàng lại sợ hắn đến vậy, bỏ lỡ một đời.
Chỉ số thông minh của hắn đều dùng để kiếm tiền và bảo vệ gia đình, chỉ số thông minh của nàng lại dùng để trốn tránh hắn.
"Uy! Không phải ngươi định khóc đấy chứ?! Không được khóc!"
Vốn Vu Kính Đình chỉ muốn dọa cái con nhỏ suốt ngày suy nghĩ lung tung này, không ngờ, vừa buông xuống hai câu ngoan thoại đã làm người ta khóc.
"Ngươi đáng ghét!" Tuệ Tử nhanh bước gạt hắn qua một bên, không dám nhìn gương mặt kiên nghị quyết tuyệt của hắn.
Gọi cái gì là Vu Kính Đình, đổi tên thành Vu Hội Liêu thì hơn!
Vu Kính Đình không hiểu nổi tâm tư phức tạp như đáy biển kim của phụ nữ, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Giảo Giảo rất cảm thấy bị tổn thương, uy, quả hồng đông lạnh của nàng còn chưa mua?
Hai người đang yêu đương kia, còn nhớ đến hai người còn có một đứa em gái à? Đặc biệt sẽ ăn loại quả hồng đông lạnh này.
Còn chưa tới giữa trưa, bữa trưa là giải quyết tại quán dê, Tuệ Tử cho rằng ăn cơm xong, hắn sẽ đưa nàng trở về.
Kết quả hắn lại dẫn Tuệ Tử tới rạp chiếu phim.
"Ngươi không phải muốn ——?!" Mời nàng xem phim?
Vu Kính Đình nghiêng đầu qua một bên, không phủ nhận, vậy chẳng phải là thừa nhận sao?!
Tuệ Tử buồn bực sao tự dưng hắn lại mời mình xem phim, Giảo Giảo thì vui vẻ vỗ tay.
Trong thôn một thời gian dài mới có chiếu phim ngoài trời một lần, nhóc con còn chưa từng được trải nghiệm cảm giác xem phim ở rạp chiếu.
"Ta hiện tại, không thể leo tường đấy chứ?" Phản ứng đầu tiên của Tuệ Tử là cúi đầu nhìn bụng.
Nàng nhớ rằng, đám trai tráng ở thôn xóm đôi khi vào thành cũng sẽ đi xem phim, sau đó về lại đứng tụ tập dưới gốc cây lớn trước thôn khoác lác.
Một vé hết 2 hào.
Mấy người đó không có tiền, sẽ leo tường vào xem phim ké, Tuệ Tử còn cho rằng hắn muốn mang nàng và Giảo Giảo đi xem ké.
"Ta giống kẻ trốn vé lắm sao?" Vu Kính Đình nheo mắt.
Tuệ Tử và Giảo Giảo cùng gật đầu, rất giống.
Tuệ Tử để ý thấy, ánh mắt người bán vé qua lớp kính rơi trên người hắn, hắn đúng là có khí chất trốn vé.
"Tránh ra!" Một giọng nói không thân thiện từ phía sau vọng tới.
Người đàn ông đi xe đạp chở theo một người phụ nữ mặc đồ đỏ, loạng choạng, tạt qua Vu Kính Đình và Tuệ Tử.
Vu Kính Đình mày rậm nhíu lại, một tay ôm vợ, một tay kéo em gái, ánh mắt tóe ra sự lạnh lẽo âm u.
Bãi đỗ xe đạp của rạp chiếu phim ngay phía trước, người đi xe đạp khi đến chỗ đông người thì nên tự giác xuống xe dắt bộ.
Vậy mà lại lao xe vào chỗ đông người, thái độ nghênh ngang, đáng bị đánh một trận.
Nói sao với mụ béo vợ hắn bây giờ?
Tuệ Tử vội vàng túm vạt áo hắn.
"Thôi đi, đừng so đo với những kẻ vô ý thức đó."
Sợ hắn đuổi theo đánh người ta, Tuệ Tử rút tiền, tính mua vé xem phim.
Vu Kính Đình ngăn nàng lại, ra hiệu nàng đứng tại chỗ, còn hắn sẽ đi mua vé.
Rồi còn mua thêm một túi hạt dưa theo yêu cầu mãnh liệt của Giảo Giảo.
Hạt dưa bây giờ đều là gói bằng giấy báo thành hình tam giác nhỏ, tính theo túi để bán.
"Hôm nay anh làm sao thế?"
Cái kiểu "vung tiền như rác" phóng khoáng này của hắn, khiến Tuệ Tử cảm thấy rất kỳ lạ.
Chén canh dê buổi trưa cũng đâu phải gân voi, sao lại cho hắn uống máu nóng lên đầu, một bộ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua thế này?
Đi xem phim loại hình giải trí thư giãn này, rõ ràng không phải là kiểu ý tưởng của người dân quê lam lũ, nếu nói là hắn vì muốn hẹn hò với mình mà tìm chỗ như vậy, thì cũng không giống?
Cái gã này nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng không giống là người có tế bào lãng mạn.
Hơn nữa biểu tình của hắn lại quá mức kiên định, nếu biết là đi xem phim, chứ không thì còn tưởng là hắn đang muốn đi đánh bom hầm ngầm đâu.
Cảm giác này không đơn giản chỉ là đi xem một suất phim.
Ánh mắt Tuệ Tử rơi vào bảng tuyên truyền, phấn trắng viết « Lỗ Tân Tốn Phiêu Lưu Ký ».
Đây là phim nước ngoài sản xuất trước kia, năm nay mới đưa lại, tên thì chẳng có chút ám chỉ nào, chẳng liên quan gì tới lãng mạn.
"Để cô xem thì cứ xem, dài dòng gì!" Vu Kính Đình mất kiên nhẫn đẩy nhẹ sau lưng nàng, dùng hành động đó để che giấu việc tai mình đang hơi ửng hồng, trong lòng thì lầm bầm.
Con nhỏ này, không phải là vì nàng sao!
Hắn đã thề rồi, nếu có thể tóm được cái con bé mập này về nhà, nhất định phải dẫn nàng đi xem một suất phim.
Đây là chấp niệm của Vu Kính Đình, cũng là mục tiêu phấn đấu nhiều năm.
Ba người cùng hướng vào sảnh, dây giày Giảo Giảo bị tuột, đang ngồi xổm xuống buộc lại, Vu Kính Đình thì đi vệ sinh, Tuệ Tử đứng bên cạnh chờ Giảo Giảo.
Phim còn vài phút nữa bắt đầu chiếu, thưa thớt người đi vào.
Tuệ Tử sợ làm chậm trễ người khác, cố ý đứng sang một bên.
"Con nhà quê! Tránh ra!"
Tuệ Tử không kịp phản ứng rằng là đang nói mình, nhìn trái nhìn phải.
Một đôi giày da mũi to xuất hiện trước mặt nàng, Tuệ Tử nhìn theo đôi giày mũi to lên phía trên, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đang đứng trước mặt.
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, ánh mắt láo liên, áo khoác da trông hơi quen mắt.
Tuệ Tử nhớ ra.
Đây chẳng phải là cái tên chở người phụ nữ mặc đồ đỏ bằng xe đạp, suýt chút nữa va phải mình lúc nãy sao?
Người đàn ông đứng cách Tuệ Tử chưa đến nửa mét, liếm môi nhìn lên nhìn xuống Tuệ Tử với ánh mắt không tốt lành.
Tuệ Tử đang mặc bộ trang phục vải thô màu xám, đây cũng là trang phục chung của mọi người thời nay, chân mang đôi giày vải bông thoải mái, bộc lộ thân phận.
"Đồ nhà quê, đã béo thế còn đứng cản đường!" Tên đàn ông này thấy Tuệ Tử có vẻ ngoài không tệ, cách ăn mặc thì lại giống người nhà quê chưa ra thị thành bao giờ, nên nảy sinh ý trêu đùa, dọa nạt nàng.
Tuệ Tử cũng không sợ, bấm ngón tay tính toán, tên này sắp bị ăn đòn.
Ở ngoài nàng đã ngăn cản Vu Kính Đình một lần, nhưng nếu tên này cố tình muốn gây sự, thì nàng cũng chẳng có cách nào.
Vì sao trai làng lại chấp nhất với việc xem phim, nhìn là biết. Tiện thể nói xéo chút về hệ thống nghịch thiên, chương kinh điển nhất hôm qua chỗ mặt nhỏ thông hồng thế mà lại bị xóa mất, buổi tối kiểm tra số chữ mới phát hiện còn bản nháp, chậc chậc chậc.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận