Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 225: Nam nhân đến chết là thiếu niên (length: 7629)

"Lúc đó, đồng chí cảnh sát đưa cho ta một điếu thuốc, ta cầm lấy xem thì thấy—— đây chẳng phải là cổng lớn sao?"
Vu Kính Đình bị một đám hàng xóm vây quanh.
Hắn đang kể lại quá trình phối hợp điều tra ở bên trong.
Về vụ án, một chữ cũng không nói.
Thuốc lá thì hút loại ngon, đồ ăn thì ăn đồ ngon, kể rất tỉ mỉ, cứ như chuyện trên trời rơi xuống.
"Bốn món, thịt kho rim, cải trắng xào mộc nhĩ, củ cải hầm với cải trắng, còn có dưa muối nữa."
Kể mà làm mọi người thấy đói bụng, cơm nước cũng thực sự không tệ.
"Vợ ta nấu cơm đương nhiên là ngon hơn bọn họ rất nhiều, nhưng ta không muốn khó khăn lắm mới vào đồn cảnh sát một lần, ăn nhiều một chút để có cái niệm tưởng, ta liền ăn ba bát cơm trắng."
Suýt chút nữa làm người ta ăn mà khóc.
Bảo hắn phối hợp điều tra, đâu phải bảo hắn dọn sạch hết cả cơm trong đó chứ.
"Vậy vụ án này rốt cuộc là thế nào, hung thủ đã bắt được chưa?"
Hàng xóm đều tin tưởng Vu Kính Đình, những hiểu lầm đều được giải thích rõ ràng.
Hiện tại mọi người quan tâm đều là vụ án có tính chất nghiêm trọng này.
"Đang trong quá trình điều tra, các ngươi phải có lòng tin vào cảnh sát chúng ta, bọn họ nhất định sẽ phá được vụ án, trả lại bình yên cho ta."
Vu Kính Đình đúng là không hổ vào ăn một bữa cơm, hút hết mấy điếu thuốc.
Đi dạo một vòng, giác ngộ lên tất cả, trình độ nói chuyện hoàn toàn khác hẳn.
Tiễn đám người thân thích xem náo nhiệt đi, Tuệ Tử thấy hắn ngồi xổm ở cửa hút thuốc, bóng lưng trông có chút cô đơn.
Đây là——sợ hãi?
Tuệ Tử tiến lại gần, lén quan sát.
Biểu cảm này của hắn không giống như sợ hãi, mà có chút phiền muộn.
"Sao thế?" Nàng hỏi.
Vu Kính Đình hút hết điếu thuốc cuối cùng, yếu ớt nói:
"Nếu như năm đó ta chịu khó học hành xong, giống như ngươi thi đậu cái trung cấp, bây giờ nói không chừng cũng có thể làm cảnh sát rồi."
Tuệ Tử hiểu ra.
Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, trong đáy lòng của họ đều có giấc mộng anh hùng.
Vào trong đợi nửa ngày, thấy người ta mặc cảnh phục vì dân trừ hại, có chút hâm mộ.
"Không sao, anh không làm cảnh sát, ở cương vị khác cũng có thể cống hiến cho xã hội mà, nếu anh thực sự thích bộ đồ kia, chúng ta có thể bồi dưỡng con cái sau này làm."
Vu Kính Đình lộ ra vẻ mặt thở dài hiếm thấy, lắc đầu.
"Mấy đứa muốn làm gì thì làm, chỉ mỗi chúng ta thích thì có ích gì? Bọn chúng nếu không muốn, ta làm cha làm mẹ cũng không miễn cưỡng, chỉ cần không đi vào đó là được, làm gì cũng được."
Hả? Tư tưởng giác ngộ này lên rồi sao?
Tuệ Tử vừa định khen hắn, thì lại nghe hắn nói thêm một câu.
"Anh hỏi cái đồng nghiệp của em rồi, thuốc mỡ trị bệnh trĩ anh đưa cho Lý Hữu Tài, có thể sẽ dùng thật..."
"Ôi trời, vậy thì đúng là khổ thật, lát nữa cho hắn ít thuốc nhé." Tuệ Tử không nhịn được mà cong khóe môi lên.
"Anh phải nói với con trai anh, trong đó toàn là lũ đàn ông hôi hám, có hơn gì ở bên ngoài ôm con gái rượu đâu, tìm một cô vợ béo giống mẹ nó ấy, tuy có hơi không ưa mắt tí thôi…nhưng mà nhìn ngon nghẻ!"
"..."
Vì sao những lời lẽ chính nghĩa tràn đầy năng lượng, mà khi nói ra từ miệng tên này, lại trở nên quỷ dị như vậy?
"Vợ à, ôm anh một cái, có thể anh bị dọa sợ rồi, mau cho anh vùi mặt vào ngực em, trấn an những cảm xúc bị thương tổn của anh đi~"
"..."
Tuệ Tử cảm thấy, nếu tên này ở bên trong đó thêm mấy ngày nữa, thì không biết hắn có bị thương hay không, nhưng kinh phí của cục chắc chắn bị thiệt hại nặng.
Một bữa đã ngốn hết ba bát cơm của người ta, còn hút nửa gói thuốc, lúc đi còn xách luôn cả nửa gói còn lại.
Nghe nói, hắn còn muốn mai lại đến đó phối hợp, bị Liêu Dũng đuổi cổ ra.
Về đến nhà còn nũng nịu giả ngốc chiếm tiện nghi, da mặt đúng là dày không thể xuyên thủng, hắn bị thương cái rắm ấy!
Vu Kính Đình túm lấy Tuệ Tử, nói dối là bị kinh hãi cần an ủi, trực tiếp đem người an ủi lên giường.
Quá trình này khá dai dẳng, lâu đến mức Tuệ Tử luôn cảm thấy mình hình như quên mất chuyện gì đó—— Chờ đến khi Tuệ Tử nhớ ra thì đã là chuyện của ngày hôm sau.
Nàng quên nói với Vu Kính Đình, vợ chồng Vu Thủy Cẩu đã vào thành.
Tuệ Tử tan làm, Vu Kính Đình đón nàng về nhà, hai vợ chồng vừa đi đến đầu ngõ, Tuệ Tử liền vỗ trán một cái.
"Sao mình lại quên mất chuyện này rồi?"
"Sao vậy?" Vu Kính Đình hỏi.
"Hôm qua, vợ chồng Vu Thủy Cẩu ——"
Tuệ Tử còn chưa nói hết câu, phía sau đã vang lên tiếng mắng chửi om sòm.
"Trần Hàm Tuệ! Đồ con hát lẳng lơ!"
"Thằng cháu lớn của tao vừa mới vào tù, mày đã cấu kết với trai lạ rồi à? Ha ha ha! Để tao bắt được điểm yếu của mày rồi nhé?" Vu Thủy Cẩu cười mà suýt chút nữa rụng cả răng giả.
Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình đang đi song song, Vu Kính Đình nắm tay Tuệ Tử—— cũng là nhìn trước nhìn sau thấy vắng vẻ, tranh thủ mà ăn đậu hủ.
Bóng lưng nắm tay nhau này, trong mắt vợ chồng Vu Thủy Cẩu, đã trở thành bằng chứng xác thực cho việc Tuệ Tử ngoại tình.
"Tôi?" Trai lạ chỉ vào mũi mình, định quay lại mắng vài câu, Tuệ Tử ấn tay hắn lại, lắc đầu với hắn ra hiệu không được quay lại.
"Hai bác, hôm qua ở nhà tôi, còn chưa náo đủ sao? Bà của tôi cũng bị các người mắng, trong nhà tôi cũng để các người làm cho không ra thể thống gì."
Lời nói của Tuệ Tử suýt chút nữa làm cho vợ chồng nhà kia tức chết.
Bọn họ thì có cái tâm gây sự đó, nhưng căn bản là không gây được sự gì, vừa tới nơi, còn chưa kịp lên tiếng gì thì đã bị Tuệ Tử dùng cây đánh cho te tua rồi.
Còn bị dội cho một thân nước lạnh, giờ cả hai còn đang sổ mũi đây, thiếu chút nữa thì chết cóng.
Rõ ràng là nàng đang chiếm thế thượng phong, nhưng lại nói như thể mình là người chịu thiệt lớn vậy!
Vu Kính Đình nghe Tuệ Tử kể chuyện này, mắt đã nheo lại, từ bên trong tỏa ra khí tức nguy hiểm.
"Đừng có nói với chúng tao mấy cái không có tác dụng đấy, chúng tao muốn tiền! Muốn máy kéo! Nếu không tao sẽ đem cái chuyện mày dan díu với trai lạ kể hết ra cho thiên hạ biết, để mày mất việc!"
"Đúng! Chúng tao còn muốn đến cục, phơi bày những việc ác mà Vu Thiết Căn đã làm ở thôn ra ánh sáng!"
"Vợ ta gian díu với ai? Mà tiện thể, mấy cái việc ác ta làm kia là gì, ngược lại ta cũng muốn nghe thử."
Vu Kính Đình chậm rãi xoay người.
Vợ chồng Vu Thủy Cẩu đồng loạt hóa đá.
"Hắn, hắn, hắn sao lại ra đây rồi? !" Vu Thủy Cẩu sợ hãi lùi lại một bước, vốn dĩ hắn cho rằng có thể dễ dàng bắt nạt Tuệ Tử mà không ai hay biết.
Không ngờ, "gian phu" của Tuệ Tử, lại chính là Vu Kính Đình!
"Hắn vượt ngục! Không được! Chạy mau, đi báo cáo hắn thôi!" Bà thím cũng sợ đến mức nói năng lộn xộn, chân bước nhanh định chạy.
Vừa hay Liêu Dũng đang lái xe máy chở người qua đây.
Xe máy chở người là kiểu xe gắn máy ba bánh, chỉ có lúc xuất hiện ở hiện trường mới thấy dùng.
"Không cần báo cáo, cảnh sát chẳng phải đang tới rồi sao?" Tuệ Tử cười tủm tỉm.
Hôm nay đúng là ngày lành mà, việc gì trong tâm nghĩ cũng đều thành sự được hết.
Nhìn thấy bà cô bà thím trước mắt mất mặt, tự mình rước đá đập chân mình, Tuệ Tử còn sảng khoái hơn cả ăn hai que kem.
"Bạn học cũ! Tôi đưa cờ thưởng đến cho hai vợ chồng nhà cậu đây! Cũng nhờ có hai người, vụ án này mới phá được đấy!"
Liêu Dũng từ xe máy chở người bước xuống, thuận tay cầm lên một lá cờ thưởng.
Nhìn hai vợ chồng kia đang ngây ra như phỗng, Liêu Dũng lên tiếng hỏi:
"Hai vị lão đồng chí, có chuyện gì vậy ạ?"
"Cờ thưởng? Trao cho hắn? Hắn không phải là vượt ngục ra à?" Ông chú một lúc sau mới tìm lại được giọng nói.
"Các cụ đừng có mà nói lung tung, vợ chồng Vu Kính Đình là đôi vợ chồng kiểu mẫu nổi tiếng nhất cái phố này đấy, bên trên không những muốn trao cờ thưởng, mà còn có tiền thưởng cho bọn họ nữa đấy."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận