Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 343: Thiếu điểm khổ, nhiều điểm ngọt (length: 8103)

Cách hỏi của Vu Kính Đình thật là "uyển chuyển", thẳng đến không thể thẳng hơn.
Trần Lệ Quân lộ ra vẻ mặt vừa buồn cười vừa không buồn cười.
"Ngươi cái thằng nhóc thúi này, sao không hỏi thẳng mặt Tuệ Tử?"
Vu Kính Đình ngồi xổm bên cạnh nàng, cùng nàng song song hút thuốc.
"Vợ ta đang ở cữ, đâu thể để nàng tốn cái đầu óc này."
Trần Lệ Quân chậm rãi nhả ra một vòng khói, ánh mắt sâu thẳm.
"Ta đang mãn kinh đấy, cũng không thể tốn đầu óc."
"Bà mới bốn mươi, mãn cái gì năm kỳ?"
"Young man, nói cho ngươi một bí mật, thật ra Tuệ Tử là ta uống nước Nữ Nhi quốc, tự mình sinh ra đấy."
"Đừng có nháo!"
Trần Lệ Quân hút xong điếu thuốc cuối cùng, bóp tắt tàn thuốc rồi thở dài.
"Đáng tiếc thằng nhóc con ngốc nghếch, đọc cái gì sách? Một chút cũng không dễ lừa gạt, thật vô vị."
"Ta không đọc sách cũng không ngốc đến mức tin mấy chuyện quỷ quái này, bà đi hỏi Giảo Giảo xem nó có tin không?" Đứa trẻ mười tuổi còn chẳng thèm tin mấy lời bịa đặt như vậy.
"Cái nhẫn cũng được đấy, sau này cứ đeo theo đi." Trần Lệ Quân nhìn chiếc nhẫn phỉ thúy của Vu Kính Đình rồi nói.
" ... Kỹ năng chuyển chủ đề kém cỏi của vợ ta, đều học từ bà phải không?"
Rốt cuộc không có cách nào cứng nhắc nào hơn như thế.
"Cha ruột của nó ta chỉ có thể nói không phải là Phàn Hoàng. Những chuyện khác thì đừng hỏi."
Vu Kính Đình thấy nàng như vậy, biết có hỏi cũng không có kết quả, tính cách của Trần Lệ Quân, có thể nói với hắn những chuyện này đã là nể tình lắm rồi.
Lấy hộp thuốc lá ra đưa cho Trần Lệ Quân, Trần Lệ Quân lắc đầu.
"Cái thứ này hút nhiều hại sức khỏe, vợ của ngươi mà nghe được lại cằn nhằn cằn nhằn cả hai ta cho xem."
Tuệ Tử không thích người khác hút thuốc, hết lần này tới lần khác trong nhà này trừ nàng với Giảo Giảo ra thì ai cũng là dân hút thuốc.
"Sao mà bà cứ phải làm cho nó nhìn thấy vậy?"
Tuệ Tử từ trong phòng đi ra, chỉ thấy mẹ mình và chồng mình, hai người đang song song ngồi xổm, trên đầu bốc khói thuốc.
Nhìn thấy cảnh này, Tuệ Tử cảm thấy đỉnh đầu mình cũng sắp bốc khói lên rồi, tức quá.
Tuệ Tử muốn xem thử hai cái tên này đang nói gì sau lưng mình, lẳng lặng không tiếng động đứng ở phía sau hai người, hồi lâu, thì nghe thấy cái người phụ nữ đang phì phèo thuốc kia nói:
"Năm đó ta ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể một mình nuôi nó lớn, bây giờ nó lớn như vậy, béo tốt như vậy, không có đạo lý để một cái thằng ngốc ở đâu xuất hiện rồi cướp nó đi mất."
"Để vợ ta nghe thấy bà nói nàng béo là nàng nổi giận đấy."
Vu Kính Đình xuỳ một tiếng, còn đang muốn bày tỏ ý kiến thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thì thầm.
"Tôi, nghe thấy rồi."
Đôi nam nữ đang phì phèo thuốc đồng thời cứng đờ người.
Tuệ Tử đi đến, ngồi xổm bên cạnh Vu Kính Đình, nhẹ nhàng tiếp nhận điếu thuốc trên tay hắn, trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Lệ Quân và Vu Kính Đình, đưa lên miệng thổi một hơi, phun vào mặt Vu Kính Đình toàn là khói thuốc.
Biểu cảm của Vu Kính Đình lúc này, chỉ có thể dùng hai chữ ngây dại để hình dung.
Tuệ Tử rất hài lòng với hiệu quả mà mình vừa tạo ra.
Mẹ và chồng cô ai nấy mắt cũng đều đỏ hoe, trông buồn cười vô cùng.
Một giây sau, Tuệ Tử vui quá hóa buồn.
"Đang ở cữ mà hút cái gì thuốc lá?!" Mặt Trần Lệ Quân đen lại rồi ném điếu thuốc xuống đất.
"Học cái xấu! Sa đọa!" Vu Kính Đình đoạt lấy điếu thuốc trong tay Tuệ Tử rồi dẫm tắt.
"Hai người quay lưng lại sau lưng tôi, còn nói xấu tôi, còn trộm hút thuốc, rốt cuộc ai sai trước?"
Tuệ Tử khoanh hai tay lại, muốn cho bọn họ một màn trừng mắt đến chết.
Thật ra vừa rồi cô căn bản không có hút, chỉ là đưa thuốc lên miệng, thổi làn khói về phía Vu Kính Đình mà thôi.
Đang cho con bú mà hút thuốc chẳng khác nào là lấy chuyện vui đùa ra giỡn, gây nguy hiểm đến "thực phẩm an toàn" của lũ trẻ con.
"Thật không nên thân, vác về!"
Trần Lệ Quân ra lệnh một tiếng, Vu Kính Đình liền ôm lấy Tuệ Tử, mặc kệ nàng đấm đá lung tung, cưỡng ép ôm vào phòng.
"Lão Trần thái thái! Đừng có lúc nào cũng chê tôi béo! Để tôi gầy lại bà hết hồn cho xem! Lúc bà còn trẻ gầy tong teo như con khỉ, tôi còn không ghét bà như một con mắm đói, bà còn dám nói tôi béo, Vu Kính Đình ông bịt mồm tôi lại làm gì - ưm!"
Trong phòng không còn tiếng động nữa, Tuệ Tử đã bị Vu Kính Đình bạo lực trấn áp rồi.
Trần Lệ Quân vừa tức vừa buồn cười, nghĩ kỹ thì lại không thích hợp.
Tránh nặng tìm nhẹ không hỏi cha ruột là ai, chỉ chăm chăm vào cân nặng mà làu bàu, con bé này, thăm dò rõ rồi giả vờ hồ đồ.
"Rốt cuộc cũng là gen của ta ưu tú, quả thật thông minh."
Cha ruột là ai, Tuệ Tử căn bản không quan tâm.
Trong lòng nàng, chuyện này vẫn chưa khiến nàng bực mình bằng việc mẹ ruột và chồng vụng trộm hút thuốc, lại còn nói móc nàng béo nữa.
Tàn thuốc trên mặt đất vẫn còn đang bốc khói tàn, Trần Lệ Quân nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch ra vẻ cầm thuốc của con gái, vừa vụng về lại ngơ ngác, lộ ra một cổ ngông cuồng.
"Lệ Quân, cô đứng đây nhìn tàn thuốc mà cười ngây ngô gì đấy?" Vương Thúy Hoa đến gần.
Trần Lệ Quân lấy thuốc lá ra đưa cho nàng, hai người phụ nữ ngồi xổm xuống hút thuốc.
"Thúy Hoa, cô học hút thuốc từ bao giờ thế?"
"Cô quên rồi sao? Ông nhà Thiết Căn không có ở đây, thuốc lá phơi ở nhà không ai hút, tôi nghĩ là không nên lãng phí, ai ngờ đâu, hút liền thành nhiều năm thế này."
Vu Kính Đình đi làm ở hãng thuốc lá, Vương Thúy Hoa cũng bắt đầu hút loại thuốc xịn, cáo biệt cái thời hút thuốc sợi nghèo nàn.
Trong nhà có thêm hai nhóc con, vì hai đứa cháu không hít phải khói thuốc, Vương Thúy Hoa bắt đầu cân nhắc cai thuốc.
"Người phụ nữ không có vết thương, sẽ không thích hút thuốc." Trần Lệ Quân nhớ đến câu nói đọc được trong sách.
Dùng vào cô con gái của bà, thật chẳng có gì thích hợp bằng.
Con bé nhà bà ở nhà họ Vu sống sung sướng như đường với mật, tâm trạng vui vẻ thân thể béo tốt, đương nhiên không thể hiểu được tâm tình cô đơn của mấy người làm bạn với thuốc lá bọn họ.
"Không hút thuốc, cũng tốt."
Trần Lệ Quân phì phèo khói thuốc, nghe thấy tiếng hai vợ chồng trẻ đang cãi nhau trong phòng ngủ —— chủ yếu là tiếng Tuệ Tử đơn phương hét vào mặt Vu Kính Đình, khóe miệng bà giương lên.
Với tư cách một người mẹ, bà hi vọng Tuệ Tử cả đời đều giống như bây giờ, ít khổ một chút, ngọt ngào một chút, cả đời tránh xa thuốc lá.
Cơm tối làm xong, Vương Thúy Hoa bưng vào phòng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Vu Kính Đình đang cầm băng dính dán giấy Tuyên lên tường.
Trên giấy Tuyên màu trắng gạo, dùng bút lông viết sáu chữ lớn: Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe "Ôi, đang ở cữ sao có thể viết chữ? Mắt không muốn nữa sao?"
Vương Thúy Hoa vừa đặt bát xuống định tìm Tuệ Tử nhắc nhở vài câu, nghĩ lại, Vu Thiết Căn thật là đáng tội.
"Nó viết chữ, con sao không cản? Con còn mặt dày dán lên giúp, nhà ta chỉ có mình con là hút thuốc nhiều, con còn mặt mũi nào mà dán thứ này lên?"
Không nỡ trách con dâu bảo bối, liền đem hết giận lên người con trai.
Trần Lệ Quân cười ha hả nhìn mẹ hiền con thảo, chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Tuệ Tử đứng ở sau lưng bà, dùng sức đặt một cây quạt gấp vào tay bà.
"Ôi chao, còn biết tặng quạt à?" Trần Lệ Quân mở quạt ra, trên mặt quạt là bài ca cai thuốc lá do Tuệ Tử tự tay viết.
"Nghiện hút trong nháy mắt, bể khổ vô biên, thuốc lá nội, thuốc lá ngoại, hút nhiều đều lên trời —— cái mẹ gì thế này? ! Cô bị Vu Kính Đình lây bệnh viết thơ sến sẩm hả?"
"Đây là nhắc nhở cả ba người, mau cai thuốc đi, thoát khỏi bể khổ!"
Ba người được nàng điểm danh đang hút thuốc nhìn nhau, đạt thành nhận thức chung.
"Con đang ở cữ đấy, lại còn vừa viết chữ vừa ra ngoài tản bộ, con còn thấy mình có lý hả? Mau quay về phòng nằm cho con bú đi!"
"Tôi không về nhà đâu! Trừ phi các người đáp ứng với tôi là, bỏ thuốc lá!" Tuệ Tử chống nạnh.
"Kính Đình, vác nó về!" Trần Lệ Quân ra lệnh.
Cả nhà đang làm ầm ĩ lên, có người đến, vừa vào nhà liền hô lên một tiếng làm mọi người giật nảy mình.
"Kính Đình! Con vẫn còn sống đó hả!! !"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận