Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 781: Lý do chỉ có một cái (length: 7593)

"Ừ, vừa nãy định nói với ngươi rồi, mà ngươi cứ ngắt lời."
"Khôi phục trí nhớ là chuyện tốt —- khoan đã, ngươi khôi phục trí nhớ, còn nhớ cả tên ngốc nghếch kia, vậy, ngươi quen tên ngốc nghếch đó từ khi nào? Đến cả chữ viết của người ta cũng nhớ, mối giao tình này không phải bình thường đâu."
Vu Kính Đình vừa đè xuống cơn ghen tuông lại bùng lên.
"Nói đến thì đúng là không phải giao tình bình thường, không có hắn, có lẽ ta đã sớm chết rồi."
Vu Kính Đình nghe câu trước còn hậm hực đầy mình, nghe đến nửa câu sau, hai hàng lông mày rậm như muốn xoắn vào nhau.
"Sao lại thế?"
Tuệ Tử liền kể lại chuyện mình mắc chứng u uất ở kiếp trước.
Chứng u uất thời nay vẫn còn ít người biết đến, nàng phải dành chút thời gian giải thích về căn bệnh này.
"Cái hồi mưa lớn, coi như là lãnh đạo bộ phận mà ta quản lý, có một lần tiệc tùng gặp nhau, lúc đó một đám cáo già chuốc rượu ta, hắn giúp ta giải vây, quen nhau như vậy đó."
Tuệ Tử kiếp trước buôn bán, lúc đầu cũng rất gian nan.
Không có chỗ dựa, thường xuyên bị gây khó dễ, những bữa tiệc kiểu này không thể không đi, lại là một nữ doanh nhân xinh đẹp nên không tránh khỏi bị trêu đùa, bị chuốc rượu lại càng như cơm bữa.
Khuyết Ngô Vũ khi đó đã là một lãnh đạo nhỏ, đi đâu cũng có kẻ trước người sau, chính bữa tiệc đó đã khiến anh ta và Tuệ Tử quen biết, vì cả hai có chung sở thích văn học, trò chuyện khá là hợp ý, rồi thành bạn tốt.
Có anh ta che chở, Tuệ Tử cũng không cần phải đi đối phó với những khó dễ của cấp trên nữa, mọi việc dần trở nên trôi chảy.
Sau này khi nàng mắc bệnh, với tư cách một người bạn tốt, anh ta càng mỗi tuần một lá thư, để cổ vũ Tuệ Tử hi vọng sống tiếp, cho nên Tuệ Tử dù mất trí nhớ, khi thấy những nét chữ quen thuộc của anh ta vẫn có chút ấn tượng.
"Tính ra, hắn cũng là quý nhân của ta, mặc dù ta không biết vì sao mấy hôm trước hắn lại viết thư như thế cho ta, nhưng ta nghĩ hẳn là hắn không có ác ý, chuyện chạm đuôi này, có thể bỏ qua không?"
Tuệ Tử thẳng thắn kể hết đầu đuôi sự tình, vợ chồng đồng lòng, những chuyện này nàng không cần phải giấu Vu Kính Đình.
"Không so đo—" Vu Kính Đình kéo dài giọng.
Trong mấy giây ngắn ngủi, tâm tư hắn đã chuyển mấy vòng.
Tuệ Tử nói trong cái "giấc mộng" kia, cô cảm thấy họ Khuyết là bạn bè, nhưng Vu Kính Đình với kinh nghiệm gần 25 năm làm đàn ông, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tên nhãi con đó không thể nào xem vợ hắn là bạn.
Một người đàn ông tốt với phụ nữ vô điều kiện, lý do chỉ có một, là để mắt tới.
Chỉ là Tuệ Tử thản nhiên nói ra như vậy, chứng tỏ nàng căn bản không nghĩ theo hướng đó, đầu óc Vu Kính Đình xoay chuyển nhanh, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà nhắc nhở cô.
"Nếu là quý nhân của em, thì là quý nhân của anh, ngày mai anh sẽ xách rượu đến nhà, đến gõ cửa cảm ơn anh ta."
"Có khi nào quá đường đột không? Em cảm thấy bây giờ cứ thuận theo tự nhiên là được, trước tiên hãy làm rõ chuyện vì sao mưa to lại viết thư cho em, thư đó lại xuất hiện vào giai đoạn em bị mất trí nhớ, có lẽ có người muốn lợi dụng hắn để gây chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng ta."
Tuệ Tử cân nhắc toàn cục, đưa ra phỏng đoán hợp lý, nhìn lại Vu Kính Đình, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn lúc này có chút kỳ lạ. Giả tạo ư?
"Anh cười mà như không cười vậy, sao thế?"
"Này, anh là bị sự thông minh của vợ mình làm cho chấn động đấy chứ, cái gì mà cười như không cười? Em bảo anh làm gì thì anh làm nấy thôi, anh nghe lời mà, em trai anh cũng rất nghe lời."
". . . Anh lấy đâu ra em trai?"
"Sao lại không có được, mấy ngày nay em đột nhiên biến thành cô nhóc 17 tuổi, hôn một cái cũng không cho, tội nghiệp nó mà, anh chỉ có thể dùng một bài hát để diễn tả tâm trạng của nó."
"? ? ?"
Vu Kính Đình hắng giọng, cất tiếng hát và ca từ vừa khớp đến.
Không có chút tài nghệ nào thì sao dám cưới được cô vợ xinh đẹp thế này chứ?
"Khiến anh nhớ em, tim anh run rẩy, khi nhớ đến em, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi ~ "
Ca hay, lời cũng không tệ.
Chỉ là cái móng vuốt của anh, không thích hợp chút nào.
Vu Kính Đình vừa hát vừa nắm lấy tay nhỏ của nàng, điên cuồng ám chỉ.
" ! ! Vu Thiết Căn anh có thấy xấu hổ không hả? !"
"Ai, lại gọi anh là Thiết Căn rồi hả? Xem ra em lại mất trí nhớ rồi, anh chỉ có thể hô hấp nhân tạo cho em thôi, giúp em tìm lại ký ức, ai da, vợ ơi, anh thấy đằng trước có một khu rừng nhỏ, ngày thường ít người qua lại, hay là mình đến đó tìm lại những ký ức tươi đẹp, cũng không tệ."
". . ."
Buổi tối, vợ chồng Trần Lệ Quân qua thăm Tuệ Tử, nghe nói Tuệ Tử đã khôi phục trí nhớ thì đều rất vui mừng.
Chỉ có Vương Thúy Hoa là ngơ ngác mặt mày.
"Tuệ Tử bị mất trí nhớ à? Chuyện khi nào vậy?"
Vu Thủy Sinh buồn cười nhìn bạn già của mình, phản ứng của Hoa Nhi nhà ông quả thật là "Nhanh" đó.
"Khiến các bậc trưởng bối lo lắng rồi ạ." Tuệ Tử cảm thấy biểu cảm của ba nàng có chút thất vọng, liền trêu chọc nói, "Ba, hình như ba không vui khi con khôi phục trí nhớ lắm thì phải?"
Phàn Hoàng ho khan hai tiếng, cũng không phải là không vui.
Nhưng mà thất vọng thì ít nhiều cũng có chút.
"Còn tưởng có thể nhân lúc con mất trí nhớ, trải nghiệm một phen cảm giác nuôi con gái lớn, kết quả thằng nhãi Vu Thiết Căn này, nó bảo vệ con kỹ quá, ta không có cơ hội được ở chung với con nhiều."
"Ba, ba nói thế thì sai rồi, nếu con dám khi dễ con gái ba, ba đã sớm vác dao đến chém con rồi, còn để con sống đến bây giờ chắc?"
Vu Kính Đình tỏ vẻ ấm ức, cha vợ thật là sinh vật khó chiều mà.
Đối xử tốt với con gái của ông, thì ông lại ngại hắn không cho ông có cơ hội ở chung với Tuệ Tử, đối xử không tốt với Tuệ Tử thì cha vợ sẽ lật bàn đến nhà bắt người.
Nhà ngoại của vợ hắn chỉ cách nhà hắn có một phút đi bộ, nếu Tuệ Tử mà đứng ở trong sân gọi một tiếng thì cha mẹ vợ hắn sẽ vác dao đến nhà đánh nhau, ai dám khi dễ một người có chỗ dựa vững chắc như Tuệ Tử chứ?
"Không được đâu, có ta ở đây cơ mà." Vương Thúy Hoa nói xen vào.
Vu Kính Đình gật đầu, ừ, lúc mấu chốt thì mẹ già vẫn là bênh hắn nhất.
"Nó mà dám khi dễ Tuệ Tử thì không cần đợi thân gia đến cửa đâu, ta đá nó ra ngoài luôn."
". . . Mẹ à, mẹ vốn dĩ không vừa mắt con nên muốn đá con đi thì cứ nói thẳng, đừng lấy vợ con ra làm cái cớ, có đúng không vợ?"
Tuệ Tử chỉ cúi đầu cười, loại hỗn chiến này, nàng không tham gia vào đâu.
Trần Lệ Quân mắt tinh thấy trên cánh tay Tuệ Tử toàn là vết muỗi đốt, trên cổ cũng thế.
"Tuệ Tử, con sao thế này? Sao người đầy vết đốt thế?"
". . ." Mặt Tuệ Tử đỏ bừng.
Dưới gầm bàn dùng sức đạp Vu Kính Đình một cái, người gây sự, sao ngươi không nói gì đi hả!
"À, cái này là do hai bọn con đi hái nấm trong rừng nhỏ thì bị muỗi đốt."
"Hái nấm à? Thế nấm đâu?" Vương Thúy Hoa hỏi.
"Ách," mặt Tuệ Tử càng đỏ hơn, nàng quả thật không giỏi nói dối, lúc 17 tuổi không giỏi, đến 25 tuổi, nàng vẫn không giỏi.
"Hai bọn con định đi tìm nấm mà, ai ngờ dưới gốc cây căn bản không có cây nấm nào hết." Không có nấm, chỉ có Tiểu Tuệ Tử bị "hái" mà thôi ~ "Ta thấy ngươi rời khỏi thôn lâu quá nên quên cả kiến thức cơ bản rồi, không có mưa, thì ở đâu ra nấm mà hái?" Vương Thúy Hoa hiển nhiên đã đánh giá thấp độ dày da mặt của cô con gái lớn này.
Mặt Tuệ Tử càng đỏ hơn.
Nấm đứng đắn thì không có, nhưng mà phi "nấm" không đứng đắn thì có!
Trong phòng tiếng cười nói vui vẻ, còn người bên ngoài thì nghe không được lọt tai.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận