Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 838: Hắc, tôn tử (length: 7860)

Lão tư công bố đáp án, hắn hôm qua liền nhận ra lão già kia giống như cái ông Vu Hữu Càn trong tin tức lá cải.
"Lão già này đừng nhìn gần 70, bạn gái toàn ba mươi mấy tuổi, phong vận vẫn còn, da thịt căng mướt ——" Lão tư tay vốn định đưa lên trước ngực so một chút.
Thấy Tuệ Tử còn ở đó, liền lại rụt tay về.
Chị dâu cả trong lòng bọn họ đã thành người như thần thánh, không thể không cung kính.
"Đều lớn tuổi thế rồi, còn có công năng đó?" Lão ngũ cũng hứng thú lên.
Đàn ông mà, tụ lại một chỗ, đặc biệt hứng thú với mấy chuyện này.
"Sao lại không có? Viện chúng ta có một ông già tám mươi mấy rồi, vợ cũng là bà lão bảy mươi, có ngày bà lão bỏ nhà trốn đi cũng bởi vì ông già kia đòi hỏi vô độ." Lão tam càng nói càng hăng say, đến khi chạm ánh mắt tò mò của Tuệ Tử mới chợt ngậm miệng.
Lúng túng hắng giọng.
"Nói chung là có mấy ông già sung sức lắm, lâu bao nhiêu thì không rõ, nhưng chắc chắn là ham hố."
Tuệ Tử buồn cười nhưng cố nín, mấy cậu ấm lớn nhỏ này tụ tập một chỗ, quả thực cái gì lời tục tĩu cũng dám nói.
"Hôm nay tôi nghe được một tin vịt, cũng không biết thật giả thế nào, nói khách sạn đại ca ở cháy tối qua, nguyên nhân là vì cái lão già kia."
"Hả?" Tuệ Tử tò mò.
"Cái lão già kia con trai độc nhất hơn nửa năm trước bị tai nạn xe cộ chết, cái tập đoàn Thiên Long này lại không có người thừa kế, đám đàn em chia bè phái muốn đoạt ghế, muốn chơi chết lão già, lửa hôm qua có khi là người của bọn chúng gây ra."
Mấy chuyện làm ăn đó đều có dính chút máu đen, cho nên Tuệ Tử nghe lão tứ kể chuyện bát quái, có cảm giác như ôn lại truyện Cổ Hoặc Tử.
Vu Kính Đình nghe xong thấy mắc cười, chẳng phải đối đáp kiểu không chuyên sao?
"Đại ca với đầu rồng đều ra cả rồi, có cần thêm cây quạt giấy trắng không? Không có thì để ta thêm, ví dụ như chị dâu cả các người thì sao?"
Mặt Tuệ Tử hơi nóng lên, vụng trộm huých anh một cái.
Quạt giấy trắng cái gì chứ, đó là cô năm xưa nói để lừa Vu Kính Đình thôi.
Ai bảo hồi đó anh cứ như một tên "trẩu tre", không dùng chút từ lóng gây sự chú ý thì sao anh có thể một đường đi xa với cô thế này.
"Đại ca anh nói đúng đấy, người ta đồn thổi quạt giấy trắng của tập đoàn Thiên Long là phụ nữ, nghe nói lão già kia đặc biệt nghe lời cô ta, nhiều ý tưởng đều là cô ta nghĩ ra, cũng là người ngoan đấy, chẳng qua không có nhiều tin tức, không biết là so với chị dâu ai hơn."
"Nói vớ vẩn! Chị dâu cả đương nhiên lợi hại hơn! Bọn người chỉ biết chém chém giết giết, đồ chó má không đáng nhắc, chị dâu cả nhà ta là danh môn khuê tú sinh dưới lá cờ đỏ, tiếp nhận nền giáo dục chính thống, sao có thể so sánh với mấy loại bàng môn tả đạo đó!" Lão tam vỗ tay vào đầu lão tứ một cái.
Lão tứ im thin thít uống canh, trong lòng tự nhủ, hồi chị dâu sai khiến bọn họ "tiên nhân khiêu frank" thì cũng là dạng người dữ dằn lắm đó.
"Chưa chắc đã có cơ hội đụng độ, nhưng mà kể cả bà xã tôi có phải đối đầu với người ta, thì thiệt cũng không phải là bà ấy, ai chết còn chưa biết đâu." Vu Kính Đình đầy tự tin nói.
Vợ anh là loại có khả năng, sinh trong gia đình như nhà Phàn Hoàng, thì là danh môn khuê tú, nếu sinh vào loại gia đình xã hội đen như nhà lão già kia, chắc chắn sẽ là một đại tỷ nhất khu vực.
"Tôi nào có bạo lực như anh nói chứ? Tôi là người yêu hòa bình." Tuệ Tử trừng mắt lườm anh.
Cô chỉ muốn yên ổn làm chút tiền cùng anh, hoàn toàn không có hứng thú với những chuyện giang hồ sóng gió.
"Ừm, chị dâu cả tuyệt đối yêu chuộng hòa bình —— trừ phi có kẻ dám động đến anh." Lão nhị đã nhìn thấu tất cả.
Vu Kính Đình giống như là cái công tắc của Tuệ Tử, nếu không động vào cái công tắc đó, cô ấy sẽ là một người hiền thê lương mẫu xuất khẩu thành chương ở giữa thanh thiên bạch nhật.
Nhưng hễ động đến công tắc đó, thì cô ấy có thể nổi trận lôi đình ngay lập tức.
Đám người đang tán dóc thì có tiếng kèn vang lên ở ngoài sân.
Một tiếng loa kèn inh tai nhức óc khiến Vu Kính Đình bực bội, đang muốn xem ai mà mắt mù thế, sáng sớm đã ra oai ngoài cổng công ty người ta rồi.
Hai hàng người từ ngoài bước vào, toàn một màu áo vest đen kính râm, sau khi vào thì chia ra đứng hai bên, một ông lão mặc áo vest trắng bước vào, không ai khác chính là Vu Hữu Càn người vừa được mọi người nhiệt tình thảo luận.
"Có chuyện gì?" Vu Kính Đình vẫn không thèm đứng dậy, cứ ngồi yên trên ghế, chẳng quan tâm đối phương kéo đến bao nhiêu người, đoàn người hoành tráng đến cỡ nào.
Trong lòng ngầm khinh bỉ, hắn ghét nhất cái kiểu người ra vẻ ta đây trước mặt hắn.
Tên vệ sĩ lực lưỡng theo sau lưng ông lão thấy thái độ đó của anh, dường như muốn lên tiếng trách móc, liền bị Vu Hữu Càn giơ tay ra hiệu ngăn lại.
"Tất cả lui ra!"
Tiếng nói này khí thế vang dội, khiến cho vợ chồng Tuệ Tử đồng thời trong lòng cười nhạo.
Chẳng phải là bày trò làm dáng trước mặt bọn họ sao?
Đẩy người vào trong rồi còn làm ra vẻ lớn tiếng bảo lui, làm trò hề à?
"Vu Kính Đình, ta là ông nội con." Vu Hữu Càn một tay cầm gậy đầu rồng, đứng trước bàn của Vu Kính Đình, có chút đắc ý nói.
Vu Kính Đình hất tay lật đổ cả cái bàn.
Bát đĩa trên bàn ăn đã hết, vỡ loảng xoảng rơi đầy đất, làm đám người giật mình.
"Mẹ nó! Ông bảo ai là cháu? Bố mày là ông nội của ông!" Vu Kính Đình quát lên.
Tuệ Tử tay nắm lấy chén canh trứng gà cuối cùng, may mà cô ra tay nhanh đấy!
Đám người áo đen bên ngoài nghe trong nhà ầm ĩ liền lao vào, bị Vu Hữu Càn quát lui.
"Người nhà nói chuyện với nhau, đừng có ầm ĩ!"
"Lão già, hôm qua tao cứu mày đúng không? Đây là cách mày báo đáp tao đấy hả? Đến địa bàn của tao còn dám gọi tao là cháu?" Vu Kính Đình chẳng quan tâm đối phương lai lịch thế nào, thấy ngứa mắt thì dám đốp chát.
Vẻ giang hồ lưu manh của hắn, trong mắt Vu Hữu Càn, lại toàn là mừng rỡ, tốt, như thế mới ra chất đại ca của lão Vu gia!
Tối hôm qua ông đã nghe chính miệng Tuệ Tử nói, Vu Kính Đình mấy lần thấy chuyện bất bình đều ra tay nghĩa hiệp, là một người dân tốt có nhiệt tâm.
Chuyện này làm Vu Hữu Càn thấy kích thích rất lớn, tổ tiên nhà họ Vu đời đời là kẻ cường hãn, sao có thể bỗng nhiên lại xuất hiện mầm phản nghịch như vậy chứ?
Hôm nay xem bộ dạng ngang tàng của Vu Kính Đình, Vu Hữu Càn ngược lại thấy an lòng, ừm, là người nhà họ Vu.
"Con đừng giận, ta không có ý mắng con, ý ta là nói theo bối phận mà tính thì con thực sự phải gọi ta một tiếng ông nội — kiếm chỗ khác, nói chuyện riêng đi?"
Vu Hữu Càn nhìn Vu Kính Đình với vẻ mặt ôn hòa, điều này khiến hai vệ sĩ phía sau ông cảm thấy vô cùng khó tin.
"Nói riêng không được, trừ khi có cả tôi." Tuệ Tử nghe vậy liền đứng dậy ngay, chắn giữa anh và Vu Kính Đình.
Ánh mắt Vu Hữu Càn đảo qua Tuệ Tử, người phụ nữ xinh đẹp luôn làm ông ta muốn ngắm nhìn thêm đôi chút, tối qua do vội vã không kịp nhìn kỹ, hôm nay nhìn lại, quả nhiên là giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.
"Người phụ nữ của con?" Lông mày Vu Hữu Càn nhíu lại.
"Liên quan gì đến ông?" Vu Kính Đình nghe ra trong lời ông ta có chút chậm trễ, giận dỗi trả lời.
"Đàn ông nói chuyện, phụ nữ có quyền gì mà mở miệng, loại đàn bà này ở chỗ ta, là phải chịu gia pháp."
"..."
Tuệ Tử thấy khóe mắt Vu Kính Đình giật giật, biết anh đang cố gắng nhẫn nhịn, vội vàng nắm chặt tay anh, ý bảo anh đừng nổi nóng.
Dù sao đối phương mang nhiều người đến vậy, nếu thật đánh nhau, cũng không chiếm được tiện nghi, còn chưa hiểu rõ ý định của đối phương -- mặc dù Tuệ Tử đã đoán được đôi chút.
Nhưng mà, vạn sự đều có ngoại lệ, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận