Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 214: Tối nay nguyệt sắc hảo mỹ (length: 8150)

Tối nay nhà họ Vu gà bay chó chạy.
Vương Thúy Hoa vết thương ở chân còn chưa khỏi, ở nhà rảnh đến khó chịu, miệng nổi đầy mụn rộp.
Giảo Giảo vừa tậu được cây đàn mới, cảm thấy đánh đàn quá buồn tẻ, lên lớp trốn học mất hồn, bị giáo viên dạy dương cầm mắng cho một trận.
Đến bữa tối thì khóc nhè, nói không muốn học đàn, định "nằm dài" với cuộc sống.
Tuệ Tử mua thuốc hạ hỏa cho bà, Vu Kính Đình dỗ Giảo Giảo đang khóc nhè.
Vừa phải trấn an bà bà không chịu ngồi yên, vừa phải "khống chế tinh thần" cô con gái bé nhỏ đang muốn "nằm dài".
Tuệ Tử mệt mỏi rã rời.
Vừa chợp mắt thì thai động, khiến nàng tỉnh giấc.
Tuệ Tử tỉnh rồi không ngủ lại được, trằn trọc, bỗng dưng thấy có cảm giác tủi thân khó tả.
Nàng cắn gối, sợ làm Vu Kính Đình thức giấc.
Nàng cũng không biết mình khóc vì điều gì.
Cuộc sống của nàng trong mắt người ngoài đã rất hoàn mỹ, nhưng đôi khi cuộc sống hoàn mỹ cũng không tránh khỏi những điều lông gà vỏ tỏi.
Những chuyện vụn vặt bình thường chồng chất lên nhau, Tuệ Tử cảm thấy mệt mỏi, thậm chí có chút tự trách.
Nàng có thể thành thạo đối diện với mọi vấn đề trong công việc.
Nhưng khi đối diện với người nhà, nàng luôn thiếu chút tự tin.
Nàng lo lắng cuộc sống như vậy không phải là điều mọi người mong muốn, vì để ý nên nàng sợ mất đi.
Trời tối người yên hay suy nghĩ vẩn vơ, thời gian mang thai nội tiết tố mất cân bằng, cộng thêm bản tính vốn dễ xúc động mít ướt, Tuệ Tử càng ngày càng khóc nhiều.
Ngay khi nàng định lén lau nước mắt thì tai nàng có hơi nóng phả vào.
Một bàn tay to còn nhanh hơn tay nàng, Vu Kính Đình nhanh tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Ta không sao, ta chỉ là gặp ác mộng, ta..." Tuệ Tử nghèn nghẹn giọng mũi, cố gắng tìm đại lý do cho qua.
"Hai đứa nhỏ đánh thức em, không ngủ được hả?"
Nàng vừa cựa quậy thì hắn cũng tỉnh, thấy nàng ngơ ngác vùi vào gối khóc, như con hươu ngốc con.
"Phụ nữ mang thai có lúc cảm xúc sẽ rất cực đoan, anh không cần để ý đến em, em sẽ ổn thôi." Nàng cố gắng tỏ ra vẻ chín chắn thường ngày.
"Đi, anh đưa em ra ngoài đi dạo một chút." Vu Kính Đình ngồi dậy, lấy quần áo mặc cho nàng.
"Bây giờ?!!" Tuệ Tử nhìn đồng hồ trên tường, sắp mười giờ rồi.
"Chúng ta đi tản bộ một vòng ở con phố phía trước thôi, hóng gió cho khuây khỏa, về nhà gối đầu là ngủ ngay ấy mà."
Sau khi che chắn cho Tuệ Tử thật kỹ, hai người nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi nhà.
Đêm lạnh, con phố yên tĩnh không một bóng người.
Đa số mọi người đã tắt đèn, Vu Kính Đình một tay cầm đèn pin, một tay nắm tay Tuệ Tử.
Đi ra ngoài vào buổi tối có cái hay là muốn nắm tay kiểu gì cũng được, giờ này trên phố chẳng có ai, Vu Kính Đình còn muốn ôm Tuệ Tử.
Tuệ Tử ngẩng đầu, không có sao, mặt trăng tròn béo cô đơn.
Trước đây ở quê, hắn ăn cơm xong là sang nhà người khác xem ti vi.
Lúc nào cũng giành chỗ ngồi hàng đầu, tiền hô hậu ủng oai phong lắm.
Bây giờ thú vui lớn nhất của hắn, chỉ có thu vào trong tai những cuốn truyện phát ra từ chiếc máy, có khi nghe được nửa chừng là đã ngủ mất.
Ban ngày làm việc nặng quá sức, quấn lấy nàng đòi hỏi chiếm tiện nghi cũng chẳng còn hơi sức.
Nàng đều để ý thấy cả.
Hắn mệt ngủ say, Tuệ Tử lén lút lại gần nằm vào ngực hắn, đặt tay hắn lên người nàng, y như nơi mà hắn vẫn thường đặt.
Cứ xem mình là nguồn điện, cố gắng bằng cách này truyền thêm điện cho hắn.
Nhưng mà nguồn điện "lỗi" là nàng đây, hôm nay chính mình lại "rò điện", tự dưng thấy trống rỗng, còn có chút tủi thân.
"Kính Đình, anh có nhớ quê không?"
"Nhớ."
Tuệ Tử cắn môi, nghĩ đến bà nổi mụn rộp trên miệng, nghĩ đến Giảo Giảo khóc nhè không chịu học đàn.
Lòng nặng trĩu.
"Nhớ ruộng bắp."
Tuệ Tử càng cúi đầu thấp hơn, người nông dân đối với đất đai, vẫn có tình cảm khác biệt.
Đều là vì phải ở bên nàng — "Anh vừa mới nằm mơ thấy hai ta ở trong ruộng bắp làm một trận." Vu Kính Đình cười hắc hắc hai tiếng, đúng là một giấc mơ đẹp.
"???"
"Đè một đám cao lương, chậc, sướng tê người."
"Trong ruộng bắp sao lại có cao lương? Hơn nữa, sao anh lại mơ những giấc mơ không biết xấu hổ vậy?"
Nàng đang buồn bã nghiêm túc, sao hắn lại lôi cái chủ đề kỳ quái tới thế?
"Mơ thì ai kiểm soát được chứ, trong ruộng bắp cũng có cao lương dại mà — Đến mùa thu hoạch kéo xe, em nhớ tranh thủ xin nghỉ theo anh về, anh nói gì cũng phải đưa em đi ngắm cảnh ở quê."
Để cô giáo Tiểu Trần ngắm một chút cao lương dại trong ruộng bắp, nhân tiện kể lại chuyện trong mộng lần nữa.
Cây cao lương xanh mướt, ngọn cao lương đỏ rực, cô vợ nhỏ mặt nhỏ xinh xắn như trứng ngỗng, còn có vài giọt mồ hôi lấm tấm sau khi vận động.
Ánh hoàng hôn nhuộm lên người nàng, cả mồ hôi cũng có màu vàng nhạt.
"Giấc mơ này có hơi không hoàn chỉnh, hai ta vừa dứt chuyện thì anh liền tỉnh, cũng chưa kịp thổi một khúc kèn ca ngợi mảnh đất đen đã nuôi nấng ta."
"...Tôi xin phép thay mặt đất đen cảm ơn anh, cái tiểu hành tinh lạc khúc của anh vẫn nên giữ lại mà tự thưởng thức đi."
Đất đen với Tuệ Tử đều không thèm đâu.
Vu Kính Đình thở dài một tiếng.
"Không quay về được nữa! Rốt cuộc tôi không còn là người lao động chân chất nữa rồi."
"Ít thôi cái mặt dày của anh đi, có lúc nào anh chân chất hả?"
Vẻ mặt buồn rầu của Tuệ Tử lộ ra nét cười.
Vu Kính Đình cười hề hề khoác vai nàng.
"Tôi không chân chất thì do em nghĩ nhiều đấy thôi. Mẹ tôi, bà già thích hư vinh ấy, cứ gặp ai là lại khen con dâu của mình giỏi, oai phong vênh váo khắp xóm, chắc một ngày nào đó bị hàng xóm xúm vào đánh cho một trận cũng không có gì lạ."
Nhà người ta thì bà mẹ chồng soi mói khuyết điểm con dâu, chỉ có nhà hắn bà mẹ suốt ngày ra vẻ khen ngợi, người ta có thể ưa bà nổi sao?
"Còn có cả Giảo Giảo, tôi trộm đọc được lá thư nó gửi cho Tiểu Bàn ở quê, cứ bô bô kể cuộc sống hiện tại của nó mỹ mãn cỡ nào, đúng là thích khoe khoang, thế nào rồi cũng chẳng còn bạn."
Bàn tay đang đặt trên vai nàng nắm chặt lại.
"Mọi người đều tốt cả đấy, chỉ có mình em thấy mọi người không thích ứng được, theo tôi thấy bọn họ đang đắc ý sắp rụng lông hết cả rồi."
"Nhưng mà, mẹ anh thì nổi nóng, Giảo Giảo cũng không vui vẻ —"
"Mẹ anh một ngày ăn hết tám lạng hạt dưa không uống nước, bà không nổi bóng nước thì lạ. Cái con bé Giảo Giảo kia ấy hả, đánh một trận chưa được thì đánh hai trận, xem nó còn giở thói mèo nữa không?"
Vừa dỗ dành vừa lừa gạt, lại còn đánh và khuyên bảo, đó là cách giáo sư Tôn dạy cho Vu Kính Đình phương thức nuôi dưỡng những đứa trẻ có tài năng đàn.
Vu Kính Đình đã cẩn thận cân nhắc qua, đạo lý là vậy, cây non không tỉa sẽ chẳng thẳng hàng.
"Còn về phần anh, em ở đâu anh ở đó, đâu mà chẳng làm việc — Chuyện cao lương dại này, anh quyết rồi đấy."
Vừa đi dạo dỗ vợ, lại vừa kiếm được một bữa ngô, tốt quá đi chứ.
Tuệ Tử vừa ngượng ngùng vừa tủi thân.
Sự khó chịu do rối loạn nội tiết tố gây ra, đã dần dịu lại bởi làn gió mát lành, bàn tay ấm áp của hắn, cùng trái tim nóng hổi kia.
Hắn hiểu được sự mệt mỏi của nàng, trái tim trống rỗng của Tuệ Tử, trong nháy mắt được tiếp thêm năng lượng.
Nhìn mặt trăng tròn béo cô độc trên trời cũng trở nên dịu dàng.
Tâm trạng con người quyết định thế giới trong mắt, là đen trắng hay rực rỡ sắc màu.
Nàng muốn làm pin sạc dự phòng cho hắn, khi hắn mệt sẽ cho hắn thêm sức mạnh.
Mà hắn cũng là "cục sạc" của nàng, hết điện có thể sạc lại bất cứ lúc nào.
Tình cảm trao đi nhận lại, thật ngọt ngào.
"Nguyệt ga tươi đẹp da." Tuệ Tử buột miệng nói ra.
Đây là một trong những câu danh ngôn tình yêu của người Nhật.
Ý là "Trăng hôm nay thật đẹp", là một cách thể hiện "Em yêu anh" theo kiểu văn chương.
Nữ thanh niên văn nghệ đa sầu đa cảm Trần Hàm Tuệ, thấy câu này rất hợp với khung cảnh, thật là lãng mạn.
Vu Kính Đình nghe cái giọng kỳ quái của nàng, không giống tiếng Anh lắm.
Vẻ mặt nhăn nhó của nàng cho hắn biết, câu này có vẻ có ý nghĩa đặc biệt.
Học tiếng chim với vợ, ít nhiều cũng học được vài câu, lúc cần thiết là dùng được ngay!
"Anh mà xem bì thư của bưu tá vứt đi không thì anh chết chắc?"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận