Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 676: Chúng ta phu thê có thể là đại đại thành thật người (length: 8343)

Nhị phòng vốn không có ý định hạ độc, khiến những người dự tiệc cưới đều ngã gục, vì điều đó cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho nàng ta.
Chỉ cần hơi dò hỏi một chút là biết, Tuệ Tử phòng vệ quá kỹ, căn bản không có cơ hội hạ độc thành công, loại thuốc này chắc chắn sẽ bị ngăn lại.
Mục đích thật sự của nhị phòng chỉ là khống chế Phàn mẫu, nắm bắt điểm yếu của Phàn mẫu, sau này dùng nó để uy hiếp Phàn mẫu.
"Nhị nãi nãi tính toán rằng người của chúng ta sẽ ngăn chặn thuốc này, sau đó truy ra được đến ông ngoại ta, bà ta cho rằng chúng ta truy ra được đến đây, manh mối sẽ bị cắt đứt. Như vậy, bà ta có thể dùng chuyện này để uy hiếp ngươi, nếu ngươi không nghe theo sự sắp xếp của bà ta, bà ta sẽ công khai việc ngươi bị đổi thuốc."
Nhưng nhị nãi nãi không ngờ rằng, bên cạnh Tuệ Tử có Vu Kính Đình hung hăng như vậy, sẽ tiện tay cho chó ăn thử thuốc, kiểm tra ra độc tính, còn sờ được đến manh mối phía sau.
"Có thể bằng trí thông minh của ngươi, sẽ cảm thấy chúng ta chỉ là gặp may, nhưng thật ra không phải. Ta và chồng ta về bản chất đều là cùng một loại người, Thái Sơn không từ chối đất vụn, mới có thể thành cao, việc lớn thế nào cũng do hàng ngàn vạn chi tiết nhỏ mà thành, ngươi quá không coi trọng chi tiết."
Tuệ Tử và Vu Kính Đình mặc dù tính cách khác biệt, nhưng hai người có rất nhiều điểm tương đồng, đều rất chú ý đến chi tiết, những động tác nhỏ thoạt nhìn như lơ đãng, bên trong đều ẩn chứa trí tuệ sâu sắc tiềm thức, cho nên hai người mới có thể đồng điệu, phối hợp ăn ý.
"Sở dĩ ta không nói cho ba ta, mà là giải quyết riêng với ngươi, đó là vì ta tin chắc, một chữ Phàn không viết ra được hai chữ, đóng cửa lại thì chúng ta là người một nhà, ngươi chướng mắt mẹ ta, chướng mắt ta, đều không sao, mâu thuẫn nội bộ nhân dân chúng ta tự giải quyết nội bộ, nhưng nếu như ngươi cứ khăng khăng nghe lời xúi giục của người ngoài, hết lần này đến lần khác nhằm vào mẹ ta, sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa."
"Lưu Duyệt con ngu xuẩn đó lại dám tính kế ta, nó lại dám..." Phàn mẫu lúc này đã tức điên lên rồi, muốn đi ra ngoài đánh tay đôi với Lưu Duyệt, tốt nhất là xé nát miệng nó.
"Hôm nay ta nói với ngươi, đoán rằng ngươi sẽ không nghe lọt tai, nhưng ta vẫn muốn nói, không phải vì ta muốn dùng tình cảm cảm hóa ngươi."
Tuệ Tử thấy nhiều những người như Phàn mẫu rồi, các bà ấy cho dù đến ngày xuống lỗ vẫn không tỉnh ngộ được.
"Vậy ngươi lải nhải nhiều như vậy làm gì?" Phàn mẫu không hiểu Tuệ Tử muốn làm gì.
Tuệ Tử chớp mắt mấy cái, quay người.
Nghịch tay vào bên dưới ghế, lấy ra một máy ghi âm cầm tay.
Cái ghế này có bọc vải, máy ghi âm giấu bên trong, nhìn không ra.
Máy ghi âm vẫn đang chạy, hai nút gạt phía trước cùng sập xuống, chứng tỏ...
"Ngươi ghi âm? !" Phàn mẫu kinh hãi.
Tuệ Tử thản nhiên gật đầu, đúng vậy, không ghi âm nàng nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Còn không phải là để dẫn dụ Phàn mẫu nói nhiều sao.
"Ta đã nhắc nhở ngài rất nhiều lần rồi, chi tiết quyết định thành bại mà, ngài chỉ cần để ý một chút dưới chân ta có một sợi dây điện dư ra, ngài cũng sẽ không không phát hiện ra máy ghi âm rồi."
Với loại người kỳ lạ này thì không thể nói đạo lý được, Tuệ Tử cũng không trông cậy vào có thể cảm hóa bà ta.
Đối phó với người như Phàn mẫu, suy nghĩ của nhị nãi nãi rất đúng đắn, bắt được nhược điểm của bà ta, bà ta sẽ ngoan ngoãn cả đời.
Tuệ Tử đã dùng ý nghĩ của nhị nãi nãi, thuận lợi khai thác Phàn mẫu, để lại ghi âm làm bằng chứng.
Phàn mẫu muốn đưa tay giật lấy máy ghi âm, hủy chứng cứ.
Vu Kính Đình mở cửa bước vào, một tay ấn lão thái thái lại.
"Nói đi, trong đám học sinh của ông ngoại ta, ai là người của bà?" Tuệ Tử hỏi.
"Lý Hiện – chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?" Phàn mẫu nhớ ra lúc Tuệ Tử vào liền nói ra một câu, cô ấy biết hết mọi chuyện.
Tuệ Tử dừng ghi âm, lấy băng ra, lắc lắc trước mặt Phàn mẫu, Phàn mẫu muốn cướp, nhưng tay vẫn còn bị Vu Kính Đình khống chế.
"Ta không biết đâu, ta lừa bà đó, ta không lừa bà, thì lấy đâu ra đoạn ghi âm này chứ? Haizz, nửa đời sau của mẹ ta hạnh phúc hay không, đều nhờ vào cuộn băng ghi âm này, nắm chặt nhược điểm của bà nội rồi, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới tốt được."
Tuệ Tử ngồi trở lại ghế, thảnh thơi uống trà.
Trần Lệ Quân thật là người có phúc khí, có cô con gái tri kỷ như vậy, giúp bà ấy giải quyết mọi chướng ngại, Tuệ Tử có chút ghen tị với mẹ mình, cũng không biết đến khi cây cải đỏ nhà cô lớn lên, có được như cô hay không, vừa có trí vừa dũng giúp cha mẹ mưu cầu hạnh phúc.
Vu Kính Đình thấy mặt Phàn mẫu tức run rẩy hết cả lên, bèn "tốt bụng" thay cô ta giải đáp thắc mắc, giải thích nghi hoặc.
"Thật ra ngay từ đầu chúng ta chỉ biết trong đám học sinh của ông ngoại có nội gián, nhưng không biết nội gián là ai, càng không dám chắc người chủ mưu phía sau là bà."
"???" Phàn mẫu cảm thấy mình bị ảo à, hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của đôi vợ chồng trẻ này.
"Cho nên, ta mới treo cái biển hiệu ghi "bà nội" lên cổ con chó, mục đích là để lừa bà, nếu bà không có việc gì khuất tất, chắc chắn không tới tìm chúng ta, ngược lại, nếu bà thấy chột dạ, sẽ cho là chúng ta đang uy hiếp bà, hôm nay nhất định sẽ đến dự tiệc cưới."
"Ngươi xem cái đứa con gái đang uống trà kia, đừng nhìn ta ngủ chung giường với nó lâu như vậy, ta cũng không dám đắc tội nó, nó chơi người chưa bao giờ dùng nắm đấm hay dao kiếm, chỉ bằng cái đầu óc bé tí kia đã có thể tính kế người khác đến chết, kể từ khi bà bước vào phòng này, tất cả lời nó nói với bà đều là giả dối, con bé này quá gian."
"Ôi, hoá ra chỉ có mình tôi gian thôi sao? Ngài là thỏ trắng nhỏ, ôn nhu vô hại chắc? Mỗi lần tôi ra kế hoạch, lần nào ngài chẳng thêm mắm thêm muối vào? Lần nào không phải ngài là người điều tra thiếu sót? Lần nào không phải ngài chấp hành? Quân công chương của ta có một nửa, còn một nửa chẳng lẽ chó ăn hết?"
Phàn mẫu suýt nữa khóc rống lên một câu, hai người đừng tranh nữa được không, cả hai đều chiếm một nửa "danh hiệu" tổn hại người của năm đó được không?
"Rốt cuộc hai người các ngươi làm thế nào mà có thể kết hợp được với nhau... " Phàn mẫu đã hiểu rõ mình bị Tuệ Tử tính kế rồi.
Vốn dĩ Tuệ Tử không chắc chắn là bà ta, càng không biết chủ mưu của bà ta là ai, nếu như Phàn mẫu luôn mồm phủ nhận, thì nhất thời Tuệ Tử cũng không thể làm gì được bà ta.
Nhưng cái con bé âm hiểm này lại đào hố đặt bẫy, dụ bà ta nói ra sự thật, tính toán mọi thứ, còn ghi âm nữa chứ!
"Ta và chồng ta chỉ là người nhà quê chân chất mới lên thành phố."
"..." Hetui! Chân chất cái đầu nhà ngươi! Phàn mẫu thầm mắng điên cuồng trong lòng.
"Mới tới còn chưa quen, không hiểu rõ lắm những quy tắc và thủ đoạn của người thành phố các người, sau này phải nhờ bà nội chiếu cố chúng cháu." Vu Kính Đình cố ý làm bộ mặt ngây ngô cười hề hề, còn lau lau khoé miệng như thể dính nước miếng, khiến Tuệ Tử nổi cả da gà.
"Ngươi làm gì mà học kiểu thiểu năng vậy?"
"Ta hiếu thảo mà, chẳng phải bà nội thấy người nhà quê đều ngu sao, nên con làm bộ ngốc một chút cho bà vui, bà nội à, nếu bà thấy thế này vẫn chưa thoả mãn được cái tâm ý kỳ thị người nhà quê của bà thì con còn có thể ngốc hơn nữa, bà thấy con cầm cái băng ghi âm của bà đem ra ngoài mở loa cho mọi người cùng nghe được không?"
"Hai ngươi cầm băng ghi âm uy hiếp ta, có khác gì cái con tiện nhân Lưu Duyệt đó?"
"Khác chứ, bà ta chỉ có thể dùng miệng uy hiếp bà, còn chúng con có ghi âm hẳn hoi, bà nội à, mọi người bên ngoài đều nghĩ rằng bà không ưa mẹ con, con nghĩ chắc là có hiểu lầm gì đó, nếu như bà có thể vào hôm nay công khai gửi đến mẹ con một lời chúc chân thành thiết tha thì vợ chồng con sẽ rất vui lòng."
"Nếu ta không đi thì sao?" Phàn mẫu bị hai đứa nhóc cân đo đong đếm ác liệt, trong lòng thấy vô cùng bất công.
Tuệ Tử tươi cười chân thành vỗ vỗ vào người Vu Kính Đình.
"Nếu bà không đi, vậy thì cái ông chồng trí thông minh lúc cao lúc thấp của con, có khi lại thất vọng, làm ra hành động ngu ngốc mất kiểm soát, đem cái băng ghi âm này ra ngoài mở thì biết làm sao đây, con cũng hết cách."
Thật thiếu đức mà, sao ông trời không giáng sấm sét, đánh chết hai đứa thất đức này đi cho rồi? Phàn mẫu chưa từng có một khắc nào như hiện tại tin vào chuyện ma quỷ.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận