Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 215: Phong thủy luân chuyển (length: 7771)

"Nói đúng văn đấy, thì là ——" Tuệ Tử dừng lại một chút, "Ta không nói cho ngươi."
"Không nói gia pháp hầu hạ." Hắn làm bộ muốn ôm.
"Cứu mạng a! ! !"
Tiếng hô cao vút xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Hai người trẻ tuổi liếc nhau.
Đây là ai kêu vậy?
Nghe thanh âm thì có vẻ cách khá xa, hình như là từ trong con hẻm nhỏ truyền ra.
"Có thể là có người gặp chuyện phiền phức không?" Tuệ Tử hỏi.
Như thể đáp lại lời nàng, lại có một tiếng kêu cứu vang lên.
"Em về nhà trước đi, anh đi xem sao." Vu Kính Đình nhẹ nhàng đẩy Tuệ Tử.
Tuệ Tử không yên tâm về hắn, không muốn để hắn đi, nhưng tiếng kêu cứu trong hẻm nhỏ càng lúc càng lớn.
"Vậy anh chú ý an toàn đấy, đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì chạy..." Tuệ Tử lo lắng.
Về đến sân nhà mình, nhìn về hướng hẻm nhỏ.
Tối đen như mực, cái gì cũng không thấy.
Tuệ Tử hồi hộp, không được, để anh ấy một mình đi qua, nhỡ đâu đối phương có vũ khí trong tay thì sao?
Vội cầm xẻng chạy ra ngoài, vừa đi vừa kéo cổ họng gọi:
"Người đâu a, bắt ——" lời đến miệng, nghĩ lại, không được.
"Cháy! ! !"
Một tiếng hét này, lập tức có hai nhà bật đèn.
Tuệ Tử vừa hướng đó đi vừa la hét cháy.
Mấy nhà đều có người chạy ra.
"Cô giáo Tiểu Trần, chỗ nào cháy?"
Tuệ Tử chỉ vào hẻm nhỏ.
"Tôi cũng không nghe rõ kêu cái gì, hình như là cháy."
Người đã ra rồi, lại muốn vào nhà thì có chút ngại.
Đám người cùng nhau đi về phía hẻm nhỏ, Tuệ Tử cầm xẻng cũng đi theo.
Vừa tới đầu hẻm, liền nghe bên trong truyền ra tiếng kêu thảm của đàn ông.
"A!"
Không phải Vu Kính Đình, Tuệ Tử thở phào.
Một đôi đèn pin chiếu vào.
Một bóng người loạng choạng bỏ chạy, Vu Kính Đình vốn định đuổi theo, nhưng liếc mắt nhìn thì thấy có gì đó không đúng ——? !
"Trần Hàm Tuệ! Em! ! !"
Cái bà bầu nhà hắn, đúng, chính là cái bụng đang có hai dưa kia, đang trà trộn trong đám đông, định thừa lúc hắn không chú ý, ném cái xẻng trong tay nàng cho người khác!
Đừng tưởng hắn không thấy!
"A, hóa ra chồng tôi đang thấy việc nghĩa hăng hái làm đấy à!" Tuệ Tử chột dạ lại lớn giọng kêu một tiếng, thành công chuyển hướng mọi sự chú ý.
Vu Kính Đình trừng mắt nhìn nàng, con nhỏ này, về nhà sẽ tính sổ với nàng sau.
Bên cạnh Vu Kính Đình còn có một cô gái, tóc tai rối bời, một chân không mang giày, chiếc giày thì bị vứt ở một bên, trông hơi chật vật, mà còn có chút quen mắt.
"Chị Vương?" Tuệ Tử nhận ra.
Đây chẳng phải là quản lý tổng hợp của công ty, Vương Hủy sao?
"Có muốn báo cảnh sát không?"
"Không cần, là chồng cũ của tôi."
Năm phút sau, nhà họ Vu.
Tuệ Tử rót một cốc nước ấm đưa cho Vương Hủy.
Trên mặt Vương Hủy có dấu vết bị tát, cổ cũng có vết bị bóp, đoán chừng ngày mai sẽ bầm tím.
"Cảm ơn." Vương Hủy lúc này đã bình tĩnh hơn, ngồi trên ghế, thất thần.
Lúc này trông Vương Hủy rất yếu đuối, khác hẳn hình tượng chín chắn khi làm việc.
Vương Thúy Hoa nghe tiếng đi lên, ngáp một cái rồi đến.
"Có chuyện gì vậy?"
"Bạn con, gặp chút phiền phức." Tuệ Tử nói.
Vương Thúy Hoa đánh giá Vương Hủy từ trên xuống dưới vài lần, lắc đầu.
"Ta thấy ấn đường con đen kịt, gần đây chắc là không tốt lắm đâu."
"Mẹ ơi, mẹ mau đi nghỉ đi, đừng có dọa người." Tuệ Tử đẩy Vương Thúy Hoa, Vương Thúy Hoa vừa quay đầu vừa nói.
"Thật đấy, ta xem bói cho người ta bao nhiêu năm nay rồi, tướng mạo của cô này không tốt thật —— cô nương, cô có thời gian thì đi lễ bái đi!"
Tuệ Tử đẩy mẹ chồng về phòng, đóng cửa lại, Vương Thúy Hoa vẫn không phục đâu.
"Thật đấy! Nghe ta đi!"
Tuệ Tử cười áy náy với Vương Hủy.
"Xin lỗi chị, chị Vương, mẹ chồng em không có ý xấu đâu."
Vương Hủy cười khổ.
"Không sao đâu, bác gái nói đúng, dạo này em thật sự không được tốt lắm."
Tuệ Tử cũng không tiện hỏi trực tiếp chuyện của người ta, chỉ có thể vòng vo nói:
"Chị thật không cần báo cảnh sát sao? Em thấy chị bị thương rồi."
"Không cần đâu, báo cảnh sát cũng chẳng quản được anh ta đâu, cũng không phải là lần đầu nữa."
"Loại đàn ông đánh phụ nữ cặn bã đấy, đánh nhẹ quá, lần sau mà để tôi gặp, tôi còn tẩn cho một trận."
Vu Kính Đình hừ một tiếng ở bên cạnh, tiện thể dùng ánh mắt lạnh lùng trừng bà bầu nhà mình.
Tuệ Tử làm bộ không thấy.
Vương Hủy thở dài, lắc đầu.
"Tối nay cảm ơn mọi người nhiều lắm."
Tuệ Tử thấy cô ấy không muốn nói lắm, cũng không hỏi han gì, đợi Vương Hủy uống nước xong, lấy lại tinh thần, Tuệ Tử bảo Vu Kính Đình đưa cô ấy về.
Vương Hủy ngại, hết lần này đến lần khác từ chối, nhưng không lại được sự nhiệt tình của Tuệ Tử.
Đường cũng không xa, Vu Kính Đình đưa người đi rất nhanh rồi quay về.
Tuệ Tử co người trong chăn, nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức nhắm mắt lại, giả vờ hô hấp rất đều.
Chỉ cần nàng giả vờ đủ giống, Vu Kính Đình sẽ không mắng được nàng ~ "Đừng giả bộ, biết em không ngủ." Vu Kính Đình cởi quần áo.
Tuệ Tử tiếp tục hô hấp đều đặn.
Vu Kính Đình đặt tay lên máy sưởi, đợi hơi lạnh trên người tan hết mới chui vào trong chăn, một tay ôm lấy nàng.
"Còn giả vờ nữa không?"
Thấy Tuệ Tử không để ý đến mình, anh cố tình nói xấu.
"Anh đổi tất đấy, có phải em muốn ngửi một cái không?"
"Em tỉnh rồi."
Tuệ Tử ngồi dậy.
Tuy rằng dưới sự giám sát của nàng, Vu Kính Đình cũng coi như là người đàn ông rất sạch sẽ, nhưng nàng thật không có hứng thú ngửi tất.
"A, con nhỏ này." Vu Kính Đình khoanh chân ngồi đối diện nàng, bộ dáng chờ nàng chủ động khai báo.
Tuệ Tử quấn chăn lại, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
"Em, em có làm gì sai đâu." Giọng điệu cực kỳ chột dạ.
"A, bụng to thế kia rồi, chạy ra thấy việc nghĩa hăng hái làm hả?"
"Em còn gọi người giúp nữa mà..." Nàng đâu phải là kiểu người ra vẻ ta đây!
Nàng gọi người, nàng còn có cả xẻng, anh không khen nàng nhanh trí thì thôi, còn muốn thẩm vấn nàng? !
Tuệ Tử vốn đã lúng túng, nghĩ đi nghĩ lại, lại tự cho mình thêm động lực.
Nàng ưỡn cái bụng dưa nhỏ, vẻ mặt từ chột dạ chuyển sang đắc ý.
"Hôm nay em quá nhanh trí! Không đúng, ngày nào em cũng nhanh trí!"
Vu Kính Đình lẳng lặng nhìn.
"Lời anh nói em xem như gió thoảng bên tai à? Bảo em ngoan ngoãn ở nhà đợi, bây giờ em có thể bị va chạm à? Không đúng, nói thẳng ra, dù em không mang thai cũng không được đi đến chỗ nguy hiểm như thế."
Tuệ Tử không phục.
"Có anh ở đây, em có gì mà nguy hiểm chứ?" Nói xong chính mình cũng sững sờ.
Nàng đã tin tưởng anh như thế từ khi nào?
Có lẽ là từ khi nào...
"Nếu biết có anh ở đây sẽ không gặp nguy hiểm, vậy em còn dẫn nhiều người đến đây làm gì? Lần này là gặp kẻ nhát gan đấy, lần sau lỡ gặp người tàn ác thì, lúc chạy trốn mà va vào em thì sao. . . ."
Ba la ba la.
Vu Kính Đình mở chế độ thuyết giáo, giống y như dáng vẻ ngày thường Tuệ Tử lên lớp, nói không ngừng.
Lúc này Tuệ Tử, lại giống hệt trạng thái đi học của Vu Kính Đình, hồn xiêu phách lạc.
Cái gì cũng nghĩ, mà chẳng hề nghe hắn nói nhảm cái gì.
Thì ra yêu một người là cảm giác như vậy, toàn tâm toàn ý tin tưởng người đó, người đó gặp nguy hiểm, mình cũng như đang ở trong tình cảnh ấy.
Vu Kính Đình nói thao thao bất tuyệt năm phút về cẩm nang an toàn cho phụ nữ mang thai, ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa thì tức chết.
Con nhỏ chỉ ló mỗi cái đầu ra khỏi chăn kia, mắt thì đờ đẫn mà khóe miệng thì treo một nụ cười nhạt — cái biểu cảm này anh quá quen, đây chẳng phải bộ dạng lúc anh thất thần chuồn mất giờ học hay sao?
"Trần Hàm Tuệ! Vừa nãy anh nói gì, em nhắc lại một lần!"
Phong thủy luân chuyển, nàng trên lớp từng gào thét anh thế nào, bây giờ anh trả lại nàng y chang.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận