Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 811: Kính già yêu trẻ Vu Thiết Căn (length: 7991)

Vương thúc cùng Vu Kính Đình thương nghiệp lẫn nhau nâng đỡ một phen, cũng không quên để ý đến Phàn mẫu vẫn luôn ngây người như phỗng.
"Lão chị dâu, chị lần này có thể vui mừng muốn c·h·ế·t rồi không?"
"A a!" Phàn mẫu há hốc mồm, não bộ đình trệ.
"Nếu không thì bà nội ta làm sao tự mình tới đây chứ, bà đặc biệt coi trọng cái thai này của mẹ ta đó, đúng không bà nội?" Tuệ Tử như cười mà không phải cười nói.
Vương phu nhân nghe được mấy lời vừa rồi, tai giật giật, à há ~ Thì ra Phàn mẫu cùng Lệ Quân không hợp chỉ là tin đồn thôi, vì con dâu có thai mà bà tự mình tới cửa xin nghỉ phép cho con dâu, chậc chậc chậc.
Vương phu nhân là người nổi tiếng trong giới hay nhiều chuyện.
Tin tức này ngày mai sẽ lan truyền với tốc độ chóng mặt trong giới.
Thậm chí không cần tới ngày mai, Tuệ Tử đoán rằng các cô vừa rời đi thì Vương phu nhân sẽ gọi điện ngay thôi.
Đến lúc đó sự quý giá của cái "Long thai" của mẹ nàng, tất cả mọi người sẽ biết.
Phàn mẫu bị nghẹn lời, còn không thể lộ ra, chỉ có thể tiếp tục đóng vai "Bà mẹ chồng tốt" mà Tuệ Tử gán cho.
Không cần biết bà muốn hay không muốn, đều phải đứng chung thuyền với Tuệ Tử, bởi vì tối nay qua đi, người nhà họ Mai sẽ triệt để căm hận Phàn mẫu, bà đã không còn ai để dựa vào nữa.
Tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của Tuệ Tử, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng đi đến bước này, một lần giải quyết xong bà lão.
Nhưng chỉ số thông minh của Phàn mẫu vẫn chưa nghĩ đến điều này, giờ phút này bà còn đang tiêu hóa tin tức Trần Lệ Quân mang thai.
"Xem bà nội ta vui chưa kìa, đến không nói nên lời luôn." Vu Kính Đình lại thêm dầu vào lửa trêu chọc bà lão.
Phàn mẫu thất thần nhìn Vu Kính Đình, bà có vui vẻ gì chứ, bà đang kinh hãi đó.
Vợ chồng Vương thúc cũng chỉ nghĩ bà lão mừng đến nỗi lẫn lộn, cũng không nhìn ra mối quan hệ trong gia đình có chút kỳ lạ.
Tiết đại phu thì có chút góc nhìn của người ngoài, bà biết ý đồ của Phàn mẫu, cũng biết kế hoạch của nhà Tuệ Tử, với vai trò là bác sĩ chăm sóc Trần Lệ Quân trong suốt quá trình mang thai, bà đã sớm nhìn rõ tất cả mưu đồ của nhà hào môn này.
Tiết đại phu nhìn ánh mắt của Phàn mẫu, có chút đồng cảm.
Bà lão này không biết cặp vợ chồng trẻ này lợi hại cỡ nào, nếu đổi lại là bà, tuyệt đối không muốn gây thù chuốc oán với vợ chồng Tuệ Tử.
Những người giàu có trong giới mà bà đã tiếp xúc nhiều, nhưng chưa từng có cặp đôi nào vừa sâu sắc lại vừa đồng lòng như vợ chồng Tuệ Tử.
Ra khỏi nhà Vương gia, Phàn mẫu thậm chí không biết mình đi như thế nào, eo trở xuống như mất cảm giác, vươn tay sờ thử chân, lạnh băng.
Tuệ Tử tự mình đưa Tiết đại phu lên xe, cười tươi chân thành.
"Làm phiền ngài đi một chuyến, thật là vất vả quá."
Tiết đại phu trong lòng hiểu rõ, ý là nhắc nhở bà, ra ngoài không nên nói lung tung, dù sao đây là chuyện nhà người ta.
"Đều là người một nhà cả, cũng không có gì vất vả, chỉ là tôi tuổi cũng hơi cao, trí nhớ không tốt lắm, làm các cô thêm phiền phức."
Tuệ Tử cười càng thêm chân thành, ba của cô chọn bác sĩ thật là giỏi, thảo nào nổi tiếng trong giới như vậy.
"Tiết dì, trong lòng con thật ra có chút nghi hoặc, mấy hôm nay con và chồng con muốn tặng quà cho bé, nói là sách tham khảo thì đùa thôi, chỉ là về màu sắc của đồ dùng trong nhà, dì nói màu xanh lam hợp hơn, hay là màu hồng hợp hơn? Màu vàng nhạt cũng được ạ."
Tiết đại phu hiểu rõ, đây là hỏi bà là bé trai hay bé gái.
"Trời nóng, chọn màu nào mát mẻ một chút sẽ thích hợp hơn."
Tuệ Tử giãn mày, lần này là thật sự thoải mái.
Xem ra xác suất là em trai cao hơn rồi.
Cô biết mấy vị đông y này trong lòng đều có chút kinh nghiệm, đoán con trai hay con gái cũng có tỉ lệ trúng nhất định, chỉ là những người này thường sẽ không nói quá chắc chắn, tương đối chừng mực.
"Thật sự vất vả cho dì, sau này sức khỏe của mẹ con còn phải nhờ dì." Tuệ Tử tự mình tiễn bác sĩ lên xe, trở lại xe nhà thì mặt mày hớn hở.
"Ôi chao, cô được như ý nguyện rồi hả?" Vu Kính Đình vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng đã đoán ra.
"Đúng vậy, đúng là một ngày tốt lành. Về sau cuối cùng ta cũng có thể thoải mái hơn nhiều."
Tuệ Tử không trọng nam khinh nữ, nhưng cô còn mong đợi mẹ cô sinh con trai hơn bất kỳ ai.
Trong gia tộc lớn chuyện trưởng nam không con này, chắc chắn sẽ gây áp lực lên mẹ cô, cho nên Tuệ Tử tình nguyện ích kỷ một chút, hy vọng mẹ cô có thể thoải mái hơn trong tương lai.
"Mẹ ngươi. Thật sự có thai?" Phàn mẫu nghe không hiểu lời lẽ bí hiểm của đôi vợ chồng trẻ, giọng run rẩy hỏi từ hàng ghế sau.
"Không phải bà đã nghe thấy rồi sao?" Tuệ Tử chắc chắn Phàn mẫu đang đoán mò.
"Nàng mang thai, sao nàng có thể mang thai? Vậy khi làm giấy chứng sinh——"
"Không sai, khi bà bắt mẹ tôi đi làm giấy chứng sinh, vừa vặn kiểm tra ra mẹ tôi có thai." Tuệ Tử nhìn bà lão tức đến khó thở, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Bà lão này ở trên nhảy dưới tránh làm trò như vậy lâu, xem như phải chịu báo ứng.
"Sao các ngươi có thể cấu kết lại gạt ta?! Thật là ồn ào! Có thai không nói cho ta! Đến khi đứa bé sắp sinh ra rồi, nàng lại có thai! Vậy con bên ta sinh ra rồi phải làm sao? Đứa bé kia còn không có giấy chứng sinh!"
Phàn mẫu vốn là tìm một người mang thai từ bên nhà mẹ đẻ của bà, định sau khi người đó sinh ra sẽ đem đứa bé ôm về cho Phàn Hoàng.
Bởi vì từ đầu đã tính toán "tráo đổi con", thêm nữa người kia là sinh con vượt quy định, căn bản không làm bất cứ thủ tục gì.
Để tránh sự chú ý, thai phụ đều đã chuyển đến vùng quê dưỡng thai, chỉ chờ đứa bé chào đời sẽ ôm về cho Trần Lệ Quân.
Kết quả hiện tại, chính Trần Lệ Quân lại có thai thật.
Phản ứng đầu tiên của Phàn mẫu là, đứa bé bên kia của bà sinh ra rồi phải làm sao? Hộ khẩu cũng không có!
Đó là một đứa bé, chứ đâu phải con mèo con chó, những người bên nhà mẹ đẻ của bà không ăn vạ bà sao?
Tuệ Tử cười lạnh.
"Con nhà người ta, liên quan gì đến chúng ta? Mà nó cũng không phải là giống của ba tôi, chúng tôi phải chịu trách nhiệm làm gì?"
"Các ngươi cố ý, giấu giếm ta, chính là muốn cho ta không thể nào thu dọn tàn cuộc?" Phàn mẫu cuối cùng cũng hiểu ra.
Bà giống như con tôm tép nhỏ, bị những người này đùa giỡn trong lòng bàn tay!
"Chúng ta ngược lại là muốn chia sẻ tin vui mang thai của mẹ tôi cho bà, nhưng bà có cho chúng tôi cơ hội không? Có cần tôi giúp bà hồi tưởng lại tình huống lúc đầu không, bà dẫn mẹ tôi đi trêu chọc mẹ tôi, chỉ thiếu chút nữa là nói ra cái câu 'Không biết đẻ trứng gà', bây giờ lại chạy tới làm bộ bị hại? Kính Đình, hành vi này của bà nội nên hình dung như thế nào?"
Vu Kính Đình huýt sáo: "Bà tự tin như vậy, thuần túy là ngu xuẩn."
Tuệ Tử bất mãn bĩu môi, quá lịch sự rồi.
Vu Kính Đình nhún vai, kính trọng người lớn tuổi thôi mà.
"Dù gì cũng là trưởng bối, em cũng không thể bảo anh nói bà ấy là em gái của Mona Lisa, Jenny Martha cũng vậy đúng không? Cũng không thể nói chỉ số thông minh của bà ta, chỉ số thông minh của bà ta, mẹ khóc ngất trong toilet mà chỉ số thông minh chết trôi đi? Càng không thể nói bà ta là than đá giơ cao miệng còn nhem nhuốc, tâm địa thì thâm độc mà ruột gan lại mục nát đi? Những lời đại nghịch bất đạo đó, anh nói được sao?"
"Phụt!" Tuệ Tử cười đến không chịu nổi, anh đúng là không thiếu một chữ nào mà!
"Ngươi cũng dám mắng ta!" Phàn mẫu đã bị một tràng những lời này đánh đến đầu óc choáng váng, Tuệ Tử nhìn thấy bộ dạng ăn nói vụng về của bà ta liền nhớ lại cái bộ dạng trước kia mỗi khi cãi nhau là liền không biết nói gì của bà ta.
"Chê tôi mắng người? Với người già không thông minh đều phải dùng loại phương thức giao tiếp này, tôi ngược lại là muốn nói tiếng người với bà, bà cũng phải nghe hiểu được chứ, bà nhìn xem những việc trước đây bà làm đều là cái gì ba ba vậy! Sao sắc mặt bà khó coi vậy? Nếu bà cảm thấy tôi làm không đúng thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không sửa, chủ yếu là sợ bà nhịn sẽ sinh bệnh."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận