Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 245: Cỡ lớn lật xe hiện trường (length: 8088)

Bắt gian.
Hai chữ này theo miệng Vương Giai Lan nói ra, giống như một quả bom giữa trời nắng nổ tung, trực tiếp phát nổ trong đầu Tuệ Tử.
Nhưng dù sao Tuệ Tử cũng là người từng trải.
Mặc dù trong lòng chịu đả kích lớn, nhưng mặt ngoài vẫn không hề dao động, chỉ hơi nhíu mày.
"Nói xong chưa?"
"Ngươi không quan tâm sao? Hắn đang cùng người phụ nữ khác làm trò xấu đó, ngươi mau đi xem cùng ta đi!" Vương Giai Lan không thấy Tuệ Tử nổi giận lôi đình, có chút cuống cuồng.
Tuệ Tử cười không đáp, mà là cười khẩy.
"Ngươi mắng ca ca ta?" Giảo Giảo không vui, nhặt một hòn đá dưới đất lên, ném về phía Vương Giai Lan.
"Thôi Giảo Giảo, không được động tay động chân." Tuệ Tử ngăn Giảo Giảo lại, lạnh giọng nói với Vương Giai Lan: "Ta và Vu Kính Đình chỉ có thể là chết đừng, không có chuyện sống ly, cô giở trò ly gián với tôi thì không có tác dụng gì đâu."
Vương Giai Lan chưa từng thấy người phụ nữ nào có tính cách như thế này, đã vượt quá nhận thức của nàng về phụ nữ nông thôn.
"Cô không quan tâm hắn bên ngoài có người phụ nữ khác à?"
"Quan tâm hay không là chuyện của hai vợ chồng tôi, không tới phiên cô người ngoài nhúng tay vào."
Giảo Giảo hung dữ nói với Vương Giai Lan: "Cô còn dám giở trò ly gián anh trai và chị dâu tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
Con bé tuy nhỏ, nhưng nói lời hung ác thì lại rất được chân truyền của anh trai nó.
Tuệ Tử dẫn Giảo Giảo rời đi.
"Hắn đang ở quán cơm quốc doanh Đông Quan trong thành phố, cùng con hồ ly ăn thịt dê nướng đấy! Không tin cô cứ đi xem thử đi!" Vương Giai Lan gọi với theo bóng lưng của Tuệ Tử.
"Hắn lừa cô đi ăn cơm cùng anh em, thực chất chỉ có một con đàn bà, chính tai tôi nghe được hắn nói với ả, không cho cô biết."
Tuệ Tử dừng lại, chậm rãi xoay người.
Vương Giai Lan cho rằng mình đã thành công, tiếp tục không ngừng mời chào.
"Cô đi với tôi ngay bây giờ, tôi sẽ dẫn cô tận mắt chứng kiến! Hắn đã như vậy, cô còn ở chung với hắn làm gì?"
"Có ai nói với cô chưa, lúc cô ghen ghét người khác trông thật xấu xí?" Tuệ Tử đánh giá nàng mấy giây, chậm rãi nhếch môi cười chế nhạo: "Cô không cần về nhà, đi nấu cơm cho chủ nhà à?"
"Đừng có tốn công vô ích tính toán những thứ không thuộc về cô, trước đây Vu Kính Đình đã không chọn cô, về sau cũng sẽ không, cho dù tôi và hắn có ở cùng nhau hay không, hắn đều không thèm để mắt tới cô."
"Tại sao chứ!" Vương Giai Lan bị Tuệ Tử điều khiển cảm xúc, hoàn toàn quên mất mục đích muốn làm Tuệ Tử thêm đau khổ, mà lại bị Tuệ Tử chọc tức.
"Cô không nhìn ra sao, Vu Kính Đình là cái đồ háo sắc đấy? Hắn không thích gái xấu."
"Nhưng cô chẳng phải cũng béo sao?" Vương Giai Lan không phục.
"Béo thì có thể giảm, xấu xí thì phải làm sao? Đầu thai lại à?"
Răng rắc.
Vương Giai Lan vỡ tan tành cõi lòng.
Tuệ Tử toàn thắng, thắng trên mặt, còn trong lòng có bị đả kích hay không, thì chỉ có mình nàng biết.
Trên đường đi, Tuệ Tử vẫn tỏ ra như bình thường, hỏi bài vở của Giảo Giảo, nói chuyện phiếm về những việc ở trường của trẻ con.
Tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện Vương Giai Lan vừa nói.
Giảo Giảo thì lại thấp thỏm không yên.
Mấy lần cô bé muốn hỏi Tuệ Tử chuyện liên quan tới anh trai cô bé, nhưng đều bị Tuệ Tử gạt đi.
Giảo Giảo thật sự cho rằng Tuệ Tử không quan tâm, nếu không phải lúc về nhà Tuệ Tử đi nhầm cửa, thì Giảo Giảo đã thực sự tin.
Giảo Giảo chợt hoài nghi, chị dâu của cô bé cả cái thư viện trong đầu, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, mà một người thông minh như vậy, lại vào hôm nay, lại coi nhà thầy Vương sát vách là nhà mình.
Nếu không có Giảo Giảo kéo nàng lại, thì nàng đã đẩy cửa xông vào rồi.
"Chị dâu, hay là, em đi xem thử nhé?" Giảo Giảo nhỏ giọng nói.
Thấy Tuệ Tử trầm mặc, Giảo Giảo lại nói thêm một câu.
"Coi như là em muốn ăn thịt dê nướng, anh em nếu dám ở bên ngoài dây dưa với gái, em sẽ úp nồi thịt dê lên đầu hắn."
"Giảo Giảo."
"Hả?"
"Cám ơn, còn nữa, em nên vào nhà làm bài tập."
"... "
Giảo Giảo bị Tuệ Tử đưa về nhà, Tuệ Tử quay người đi, Giảo Giảo lo lắng muốn nhảy dựng.
Đánh nhau sao có thể không mang theo cô bé? Trừng trị kẻ phản bội thì ai ai cũng có trách nhiệm, cô bé cũng muốn đi cào ca ca mình mà.
"Mẹ! Không xong rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! " Giảo Giảo chạy vội về phòng, muốn tìm mẹ để đòi lại công bằng.
Đẩy cửa ra, kéo cổ họng gọi.
"Chị dâu con đi bắt gian, mẹ ơi! Mau mang dao phay cho chị dâu con thêm dũng khí -- à, mẹ đâu rồi?"
Trong phòng chẳng có ai, Vương Thúy Hoa không có trong phòng.
Giảo Giảo một mình lẻ loi đứng giữa phòng, cái miệng nhỏ mếu máo.
"Trẻ vị thành niên thì không được xem sao, con cũng muốn đi... Bao giờ con mới lớn được đây..."
Trên đường đi, Tuệ Tử trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Nàng và Vương Giai Lan trông có vẻ rất tỉnh táo, tất cả đều là giả vờ.
Vừa nghe câu đầu tiên, chân nàng đã có chút đứng không vững, dù nàng muốn tin tưởng Vu Kính Đình, nhưng lời Vương Giai Lan nói lại có cả đầu đuôi rõ ràng, ngay cả địa điểm cũng có thể nói chính xác như thế.
Có vẻ không giống nói dối.
Tình cảm mách bảo nàng, không muốn đi qua đó, vợ chồng nên tin tưởng lẫn nhau.
Nhưng lý trí của nàng lại đang kêu gào, tin tưởng là phải được xây dựng trên nền tảng thẳng thắn với nhau.
Hắn rõ ràng nói là mời anh em đi ăn cơm, sao lại biến thành ăn với một mình phụ nữ.
Phụ nữ nào, có thể khiến hắn phải mời đơn lẻ vậy chứ?
Nàng muốn xem thử xem.
Quán cơm quốc doanh Đông Quan là một nơi lâu đời, trong thành phố D này tính là khá có quy mô, đồ ăn cũng không rẻ, rất ít người dân thường lai vãng nơi đây nếu không có hóa đơn.
Có thể mời ở đây, thì chắc chắn không phải quan hệ bình thường.
Lúc này, trong đầu Tuệ Tử toàn là những kỷ niệm từ lúc hai người kết hôn đến giờ.
Những ký ức tốt đẹp bên nhau, giống như đèn kéo quân, tuần hoàn qua lại trong đầu nàng.
Vừa mở cửa ra, tay Tuệ Tử đã run lên.
Nàng sợ hình ảnh bên trong sẽ là cảnh Vu Kính Đình cùng cô gái trẻ đang nói cười vui vẻ.
Thậm chí không dám nghĩ, nếu sự thật hắn ở cùng người phụ nữ khác, nàng sẽ phải đối mặt như thế nào.
Trong quán cơm không có nhiều khách, chỉ có ba bốn bàn, ánh mắt Tuệ Tử lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở một góc.
Nàng nhìn thấy.
Người đàn ông từng làm trò cười để làm nàng vui vẻ, giờ đang cười, đứng lên cúi người, ân cần châm thuốc cho người phụ nữ đang quay lưng về phía nàng.
Nụ cười kia vừa quen thuộc vừa xa lạ với Tuệ Tử.
Nó rất giống cái cách anh trêu đùa làm nàng vui, nhưng lại có thêm chút cung kính -- nói chính xác hơn, là vẻ chó săn.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn có ý lấy lòng ai như vậy.
Người phụ nữ kia quay lưng về phía Tuệ Tử, Tuệ Tử không nhìn thấy rõ mặt, nhưng chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng cảm thấy đây là một người đẹp.
Mái tóc được búi cẩn thận tỉ mỉ, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc tinh xảo.
Áo len đen phác họa lên một thân hình hoàn mỹ, áo khoác dạ tùy ý khoác trên ghế, không hề có một nếp gấp.
Bộ đồ này chắc chắn không phải người bình thường có thể mua được, là một phú bà.
Chồng mình đang cười nói nịnh bợ một cách thảm hại, châm thuốc cho phú bà, hai người đang lưng quay về phía mình mà ăn lẩu...
Trong đầu Tuệ Tử như bị sấm sét đánh liên hồi.
Toàn bộ lý trí của nàng lúc này đã sụp đổ, chỉ số thông minh không còn tác dụng, chỉ còn lại bản năng thúc đẩy nàng đi về phía cái bàn kia.
"Đồng chí, các cô đi cùng nhau à?" Người phục vụ tiến lên hỏi.
"Tránh ra."
Người phục vụ bị sát khí của nàng dọa sợ không dám lên tiếng.
Vu Kính Đình đang châm thuốc, nghe thấy tiếng nói này, vô thức quay về hướng Tuệ Tử, mắt mở lớn, tay khựng lại.
Phú bà được hắn phục vụ chu đáo cũng chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt gần như giống hệt Tuệ Tử nhìn thẳng vào nàng.
( hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận