Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 471: Nội ứng ngoại hợp kiếm chuyện (length: 8119)

"Trong nhà máy có người cấu kết với nhà máy kem, muốn trộm công thức mà tay chúng ta đang nắm giữ, còn chưa tung ra thị trường." Vu Kính Đình giữ chặt bả vai Tuệ Tử, cảm xúc có hơi kích động.
"Chụt" một tiếng, dùng sức hôn lên mặt Tuệ Tử một cái.
"Ngươi đúng là thần tài của ta, là ngôi sao may mắn của ta."
"Ách, cái kia, hay là anh nên cẩn thận một chút? Nhỡ đâu em nghĩ sai thì sao?" Tuệ Tử có chút bất an.
Nàng vừa nãy chỉ muốn đổ thêm dầu vào lửa, khiến Thẩm Lương Ngâm càng thêm bị Vu Kính Đình xa lánh.
Sao may mắn gì chứ, là dấm chua thì có.
"Không, em nghe anh nói đã." Vu Kính Đình chia sẻ những gì hắn phát hiện cho Tuệ Tử.
Tuệ Tử không chỉ là vợ hắn, mà còn là đối tác quan trọng, có thể tham gia vào mọi quyết định thương nghiệp của hắn, đây là thói quen từ khi cả hai còn gian truân, vẫn luôn kéo dài cho đến giờ.
"Cái giọng nam vừa nói chuyện đó, anh nghe được rồi, là nhân viên kiểm tra chất lượng của nhà máy, tên là Ngô Cương."
"Anh chỉ dựa vào một câu đối thoại mà đã khẳng định người đó là nội gián?"
"Nơi này là nơi lãnh đạo nhà máy hay lui tới, người bình thường sẽ không lên đây, thấy người bên ngoài nhà máy đi vào, phản ứng bình thường, chẳng lẽ không phải nên đặt câu hỏi sao?"
Tuệ Tử giật mình, đúng thật.
Vừa nãy Ngô Cương lên, chỉ hỏi một tiếng, thấy là bí thư nhà máy kem xong, thế mà không nói thêm một lời nào.
Chuyện này vốn đã rất không hợp lý rồi.
"Có thể hay không là Ngô Cương phản ứng chậm, hoặc là là người nhát gan sợ phiền phức, anh ta phát hiện có người lạ đi vào, không muốn đánh rắn động cỏ, nên tìm cơ hội nói với anh thì sao?" Tuệ Tử hỏi.
Vu Kính Đình lắc đầu.
"Theo những gì anh biết về hắn, tuyệt đối không có khả năng như vậy -- Em cho rằng một người khi xếp hàng lấy đồ ăn ở nhà ăn mà hận không thể hỏi đi hỏi lại mọi người một lượt, giống như phóng viên xem ai nhiều thịt trong đĩa hơn, là người có thể kìm nén được chắc?"
Thời gian Vu Kính Đình làm việc ở nhà máy bia không dài, nhưng hắn ít nhiều gì cũng biết được tính tình của từng người trong nhà máy.
Tuệ Tử ngạc nhiên, không ngờ là nàng cùng Vu Kính Đình nhập vai diễn, lại diễn ra vụ án lớn về thương nghiệp.
"Nhìn không ra Thẩm Lương Ngâm là người như vậy, rõ ràng là --"
Rõ ràng là thích Vu Kính Đình, vậy mà âm thầm sắp xếp nội gián để trộm công thức của Vu Kính Đình, Tuệ Tử không biết nên hình dung loại hành vi này như thế nào.
Cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Trước đó, nàng còn phân tích, Thẩm Lương Ngâm đối với Vu Kính Đình có chút yêu đương não, nhưng chuyện trộm công thức này, tuyệt đối không phải là kiểu yêu đương não sẽ làm, chẳng lẽ nàng đã đánh giá thấp đối phương?
"Trong tay chúng ta còn mấy loại kem chưa tung ra, một khi công thức bị bọn họ lấy đi, sau này cho dù có bán ra cũng không vượt qua được người ta, con đàn bà này ngược lại là lắm mưu nhiều kế, công khai tổ chức trận đấu bóng rổ, sau lưng lại làm mấy trò mèo này, a."
Tuệ Tử cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được.
"Vậy giờ chúng ta làm sao bây giờ? Có nên tung sản phẩm ra thị trường trước không?"
Theo kế hoạch, thì mấy ngày này sẽ tung sản phẩm ra, nhưng vì một số nguyên liệu then chốt không còn nhiều, nên chỉ có thể sản xuất ra một lô hàng để bán thử.
"Chuyện này về nhà chúng ta lại bàn sau, thời gian cũng sắp tới rồi, anh phải xuống dưới, sau hiệp đấu mà anh vắng mặt, Thẩm Lương Ngâm sẽ sinh nghi mất, tạm thời đừng để bọn họ biết là mình đã phát hiện kế hoạch của bọn họ."
Tuệ Tử gật đầu.
Sau hiệp đấu, vì có Vu Kính Đình tham gia, nhà máy bia đã gắng sức đuổi kịp điểm số.
Mắt thấy là sắp đuổi kịp đối phương.
Tuệ Tử ngồi ở bên sân, chụp hình cũng thất thần.
Nàng đang nghĩ về chuyện trộm công thức.
Ống kính không tự chủ hướng về phía Thẩm Lương Ngâm.
Thẩm Lương Ngâm không biết Tuệ Tử đang dò xét nàng thông qua ống kính, tầm mắt của cô ta chuyên chú vào một mình Vu Kính Đình.
Tuệ Tử cảm thấy trong mắt nàng khi nhìn Vu Kính Đình có ánh sáng, khoảng cách gần, liền bấm máy chụp lại khuôn mặt của Thẩm Lương Ngâm.
Vu Kính Đình dáng người cao, dù trước đây không tham gia nhiều trận bóng rổ, nhưng khí thế chiều cao của anh ta tại đây, cũng không ai dám cản đường, cứ thế dẫn bóng.
Trong khi chơi bóng còn không quên liếc mắt về phía Tuệ Tử, thấy Tuệ Tử từ đầu đến cuối cầm máy ảnh, cứ ngỡ là nàng đang chụp ảnh mình.
Vì để cho vợ mình có được những bức ảnh lưu giữ lại tư thái siêu phàm thoát tục của anh ta, Vu Kính Đình còn cố tạo dáng thật đẹp trai, trong lòng cứ ngây ngô cười.
Để ống kính, giữ lại khuôn mặt đẹp trai vĩnh hằng của anh ta, làm vợ anh ta mê mẩn đi ~ Đợi ảnh rửa ra, anh muốn chọn ra tấm đẹp trai nhất, để lên trên bàn làm việc của Tuệ Tử.
Để con lợn rừng nhỏ của anh ta, trong khi làm việc vừa ngước mắt lên đã thấy ảnh anh ta, làm một chàng trai anh tuấn cùng con lợn rừng nhỏ ngày đêm bên nhau!
Tham vọng này vẫn luôn kéo dài đến khi Tuệ Tử rửa ảnh ra mới tan vỡ.
Vội vàng muốn trêu chọc Vu Kính Đình cố tình bảo người ta rửa ảnh gấp, đem về đến nhà, mở túi giấy da trâu ra đổ hết ảnh, xem qua một lượt mặt đều xanh lè.
"Sao em lại chụp Thẩm Lương Ngâm làm gì? ! Còn anh đâu! ?"
Nói là, để anh tuấn của anh ta ngày đêm bên nàng mà?
Tuệ Tử đã chụp được mấy bức chân dung lớn của Thẩm Lương Ngâm, thậm chí còn có cả ảnh của thư ký Thẩm Lương Ngâm.
Nhưng lại không có bóng dáng một anh chàng đẹp trai như Vu Kính Đình cảm nhận được về chính mình!
"Ách, chẳng phải là có anh ở đây sao, còn cái này... .."
Tuệ Tử theo một đống ảnh lôi ra hai tấm.
Vu Kính Đình vừa thấy, suýt chút nữa thì tức chết.
Một tấm là nửa bóng lưng của anh ta, một tấm là khoảnh khắc sau khi anh ta nhảy lên ném rổ, người đều nhòe nhoẹt! Mặt cũng không nhìn rõ!
"Trần Hàm Tuệ! Em đây là thái độ làm vợ sao? ! Để em ngồi đó lâu như vậy, mà em chỉ chụp cho anh ra như này? !"
Không chỉ không có chụp được khuôn mặt đẹp trai chính diện của anh, mà hai tấm có anh cũng đều bị dính vào người khác, một tấm thậm chí cơ thể còn có một nửa, đều bị ra khỏi khung hình, chỉ chiếu được nửa mông!
Mông, mà còn chỉ có một nửa cái mông!
Như vậy thì sao chịu cho nổi? !
"Em cứ đưa linh tinh ra làm gì, ngày thường chẳng phải em đã chụp anh nhiều rồi sao? Với lại, chẳng phải em cũng là vì tốt cho anh thôi sao."
"Chụp nửa cái mông, thì có gì tốt với anh chứ?" Vu Kính Đình sa sầm mặt.
Vương Thúy Hoa tản bộ tới, nghển cổ xem một mắt.
"Ơi da, ăn nhiều nên mập ra à? Sao mông nhìn lớn thế kia?"
Quả không hổ là mẹ ruột, chỉ dựa vào nửa cái mông cũng nhận ra đó là con trai.
"Chẳng phải tại mặc quần bông hả? ! Cả hai mẹ con kết phường chê quần bông, mới già mập như thế!"
Lúc này Vu Kính Đình xem gì cũng muốn nói móc, mẹ ruột anh cũng không tha.
Đây là một người đàn ông không thực hiện được ý đồ sau khi tức quá mà thành giận.
Vương Thúy Hoa thấy anh như vậy, kéo cổ họng kêu:
"Ông nó ơi! Con trai ông nó phiêu rồi! Mình ăn nhiều mập lên rồi còn gân cổ cãi với tôi!"
"Tối nay tôi ăn sườn làm cho hắn gặm xương cốt."
Giọng Vu Thủy Sinh từ phía đông phòng vọng ra.
"Kính Đình, anh xem hai tấm này." Tuệ Tử giơ ảnh Thẩm Lương Ngâm và thư ký lên.
Vu Kính Đình xem một mắt, nhanh chóng quay mặt đi.
"Hai ả đàn bà xấu xí, có gì đáng để nhìn?"
"Anh đừng để ý đến tướng mạo, anh để ý ánh mắt của họ đi."
Tầm mắt của Thẩm Lương Ngâm là đang nhìn sân, Tuệ Tử cố ý không để Vu Kính Đình lọt vào trong ống kính, là không muốn để anh ta phát hiện Thẩm Lương Ngâm đang nhìn anh ta.
Ánh mắt của người phụ nữ khi thích một người đàn ông, đó là điều không giấu được.
"Nhưng anh xem thư ký của cô ta kìa, cô ta vẫn luôn nhìn về phía chúng ta." Tuệ Tử chỉ vào thư ký của Thẩm Lương Ngâm.
Nàng vừa nói vậy, Vu Kính Đình cũng nhìn ra được.
"Hướng mà thư ký của cô ta nhìn kia, là ai vậy?"
"Ngô Cương, em đã xác nhận nhiều lần, góc độ ở trên cao, chỉ có mình anh ta ngồi đó."
Thư ký và Ngô Cương rõ ràng quen biết nhau, vậy mà lại giả bộ như không quen trước mặt người khác.
Cũng coi như chứng minh cho những gì Vu Kính Đình đã suy đoán, Ngô Cương và nhà máy kem đã cấu kết với nhau.
( hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận