Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 289: Nam nhân không thể mất đi đỉnh đầu mao (length: 7901)

Tuệ Tử tạm thời chưa nghĩ tới thế giới nội tâm phong phú của cái tên này.
Chỉ cảm thấy nàng tham lam làm hắn sợ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu vặn vẹo góc áo.
"Nếu ngươi thấy việc chia hoa hồng cho Đỗ Trọng không tốt, ta có thể——"
"Muốn ít đi một chút?"
"Thuyết phục ngươi." Tuệ Tử ngượng ngùng nhưng vẫn kiên định ngẩng đầu, "Chúng ta về nhà, nghiên cứu nhạc thiếu nhi đi?"
Việc nàng kiếm ít tiền là không thể nào.
Đời này cũng không thể.
Nhưng có lẽ nàng có thể dùng đường vòng cứu quốc, thuyết phục Vu Kính Đình.
"..." Hạnh phúc tới đột ngột như vậy.
Vu Kính Đình không nghĩ tới, lại có chuyện tốt như vậy.
Bánh từ trên trời rơi xuống, không, là trên trời rơi nấm!
"Thật ra, ta cũng không phải loại người nhất định phải dựa vào chuyện chăn gối mới có thể thuyết phục được đàn ông."
Câu này nói quá có hàm ý, khiến Tuệ Tử thật sự bị mắc mưu.
Ánh mắt cô nhìn hắn đã khác, không hề che giấu sự yêu thích.
Vu Kính Đình vừa thấy ánh mắt này của nàng liền biết, buổi tối tắt đèn nhất định không thể thiếu phần của hắn— hắn là người "sống" học "sống" dùng.
Tuệ Tử vừa nói với Đỗ Trọng rằng không tranh giành đôi khi ngược lại lại là người chiến thắng lớn nhất.
Hắn lập tức dùng ngay, hiệu quả lập tức thấy rõ luôn ~ Cái loại sinh vật đàn ông này, sự dối trá đã khắc vào xương cốt, trong đầu rõ ràng nghĩ đến các chiêu trò để "tư thế" với vợ sau khi tắt đèn, nhưng ngoài miệng lại thể hiện ra sự đại nghĩa lẫm liệt.
"Chỉ cần em vui vẻ, anh không có vấn đề gì."
"Thật ra, em cũng không chán ghét…" Tuệ Tử làm bộ ho khan hai tiếng, ngại ngùng không nói tiếp, vội vàng kéo đề tài sang người Đỗ Trọng.
"Em đoán bây giờ chắc hắn đang uống rượu giải sầu, dựa vào tốc độ phản ứng của hắn, có lẽ ngày kia sẽ chủ động tìm đến cửa, hỏi ý kiến của chúng ta về bước tiếp theo."
Tuệ Tử ít nhiều có chút áy náy, việc nàng đang làm không hẳn là thừa nước đục thả câu, nhưng ít nhiều cũng mang theo chút ý "bắt nạt" trẻ con.
Đỗ Trọng dù có giỏi giang đến mấy trong tương lai thì cũng là chuyện mười mấy hai mươi năm sau.
Hiện tại hắn chỉ là một thanh niên mới ra đời được mấy năm, một mình Tuệ Tử đối phó hắn cũng dư sức.
Huống chi, bên cạnh nàng còn có một Vu Kính Đình sát phạt quyết đoán.
Cảm giác này có hơi giống hai đại lão max cấp lẫn vào thôn tân thủ, cầm tân binh ra luyện tập.
"Chỉ cần hắn mở miệng, chúng ta sẽ có thể cùng hắn bàn điều kiện, em xem đấy, ở bữa tiệc em nói với hắn là bạn bè, nhưng thực chất miệng nói thì là bạn bè nhưng trong lòng lại nghĩ tới chuyện làm ăn."
Tuệ Tử tự giễu.
"Đều nói thương nhân trọng lợi nhẹ biệt ly, em cũng không thể ngoại lệ, nhưng khi đã nói tới chuyện làm ăn thì hãy cứ nói chuyện làm ăn, chỉ nói nghĩa khí anh em thì đi không xa."
"Thôi đi, em nói câu này để cho ai nghe vậy? Yên tâm, anh hiểu rõ mà."
Tim Tuệ Tử hoảng hốt, cô cúi đầu che giấu.
Quả nhiên hắn đã nhìn ra.
Cô làm nền nhiều như vậy cũng là biến tướng nhắc nhở Vu Kính Đình.
"Em cũng đâu có tính toán gì hắn, Đỗ Trọng tuổi trẻ khinh cuồng, ông già nhà hắn lẽ nào lại là người ngu hai trăm năm sao? Ngay cả má em, một bà lão nông thôn cũng có thể luôn để mắt tới từng hành động lời nói của mấy đứa mình, ba của Đỗ Trọng lẽ nào còn kém hơn bà lão nông thôn?"
"Em nói cho má em biết là anh nói bà ấy là bà lão."
"... Giảo Giảo con quỷ nhỏ này, sau này đừng hòng chia chác với ta năm đồng tiền!" Vu Kính Đình nghiến răng nghiến lợi.
Đều tại Giảo Giảo thích mách lẻo cái đồ con nít này, khiến cho vợ hắn cũng biết mách, không trừ tiền của nó thì trừ của ai?
"Ba của Đỗ Trọng đâu phải kẻ ngốc, ai là người tốt cho con trai ông ta, ông ta sẽ nghĩ rõ thôi, đến lúc đó tự nhiên sẽ chủ động tìm chúng ta, vậy thì không khác gì mua bán trao tay."
"Sao không phải Đỗ Trọng tìm chúng ta?" Tuệ Tử hỏi.
Vu Kính Đình bĩu môi.
Hắn thực sự không phải là coi thường Đỗ Trọng, tên nhóc này nhìn như chưa dứt sữa, khi nói chuyện với hắn về việc xây xưởng thì cứ nửa tiếng lại nhắc đến ba mình những tám lần.
Không hề giống một người có thể tự quyết định.
"Hay là, cá cược với anh không? Anh cá rằng ông già nhà hắn không quá một tuần sẽ tới tìm mình."
"Em không muốn cá cược với anh."
Gió đêm thổi tới, Vu Kính Đình đưa tay vuốt hai cái lên tóc, kiểu đầu ngắn cũn cỡn lại dài ra rồi.
"Về nhà cắt tóc đi, mọc nhanh quá."
"Để dài ra đi, để kiểu đầu chia ngôi giữa, giống như Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải lúc ban đầu."
"Bộ hắn đẹp trai bằng anh chắc?"
Tuệ Tử lơ lời tự luyến của gã, nhìn người đàn ông đứng thẳng dưới ánh đèn đường.
Vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi vẻ ngây ngô, mang tinh thần phấn chấn đặc trưng của tuổi đôi mươi, đẹp trai thì có thừa mà uy vọng lại không đủ.
Cổ phần của Đỗ Trọng trong hai năm nay thì đừng trông chờ, chỉ có đợi đến khi xí nghiệp nhà nước cải tổ, cô và Vu Kính Đình mới có thể góp vốn.
Mấy năm này, xí nghiệp nhà nước đang thăm dò việc ủy quyền làm lợi, thăm dò tách rời hai quyền, vừa hay cho Vu Kính Đình thời gian để rèn luyện.
Tuệ Tử không cam tâm việc người đàn ông của mình chỉ có thể làm trợ thủ cho Đỗ Trọng, tài năng của hắn vượt xa Đỗ Trọng.
Cô muốn hắn vào tầng quản lý để rèn luyện bản lĩnh lãnh đạo, tương lai hắn tự mình gây dựng sự nghiệp, mới có thể làm việc trôi chảy được.
Làm lãnh đạo, thì kiểu tóc không thể để kiểu đầu "mào gà" như hiện tại được...
Tuệ Tử sờ cằm, híp mắt đánh giá hắn, tay nhỏ còn đang múa may trên đầu hắn.
Để tóc chia ngôi, hoặc để tóc chải ngược ra sau như những ông chủ phát ca, nhưng như vậy lại có chút bóng nhẫy.
"Em lại đang nghĩ ra ý đồ xấu gì hả?" Vu Kính Đình cảm thấy vợ mình lại đang lén lút mưu đồ chuyện yêu nghiệt gì.
Cô khi tính kế ai đó thường sẽ có dáng vẻ này.
"Em nói xem, nếu em cạo trọc đầu của anh, có phải trông sẽ trưởng thành hơn không?"
"Em dám! ! ! ! !" Vu Kính Đình che đỉnh đầu, cảnh giác lùi ra sau mấy bước.
"Em vẽ lên trán anh một con quỷ não người anh còn chưa tính sổ với em đây, em còn dám đánh chủ ý lên tóc anh? !"
Nếu bắt hắn cạo đầu giống ông hiệu trưởng Địa Trung Hải kia thì hắn thà c.h.ế.t còn hơn.
"Em chỉ cảm thấy như vậy trông anh sẽ trưởng thành hơn, em không thấy sao, nhiều lãnh đạo đều bị hói đỉnh đầu à?"
"Nói tiếng người đi!"
"Nhà máy của Đỗ Trọng mặc dù chưa chắc đã mở được, nhưng công việc của Phàn Hoa đang trục trặc, cơ hội của anh cũng sẽ tới, như tóc của anh bây giờ vậy đó, muốn chặn cũng không nổi."
"Chuyện không liên quan một chút nào, em cũng kéo nó vào được à?"
"Người quyền quý không lo hói đầu, anh thật không cân nhắc kiểu Địa Trung Hải à?"
"Đồ của anh thứ đáng tiền nhất có phải em không hả? Hay là để anh về nhà cạo trọc đầu em trước nhé?"
Mấu chốt để làm một cặp vợ chồng tốt, phải bắt đầu từ việc "tổn thương" nhau.
Hai vợ chồng trẻ nhìn nhau một hồi, Tuệ Tử chịu thua.
Thôi được, đàn ông không thể mất đi cái "mái" trên đầu, như phía Tây không thể mất đi Jerusalem.
Vu Kính Đình đoán quả nhiên không sai.
Không cần đến một tuần, vào buổi tối ngày kế, Đỗ Trọng đã dẫn ba của mình đến gõ cửa nhà Vu gia.
Lúc đó Vương Thúy Hoa đã chuẩn bị đi ngủ, còn Vu Kính Đình thì đang ngâm chân.
Tuệ Tử ra mở cửa.
Khác với Đỗ Trọng ăn mặc thời thượng, Đỗ phụ đặc biệt giản dị.
"Tôi theo ông nhà mang cho cháu một túi đậu đen."
Đỗ phụ cười rất hiền từ, khiêm tốn và dễ gần, nếu không để ý đến ánh mắt lanh lợi thì thoạt nhìn cứ tưởng một người nông dân vừa vào thành.
Đỗ Trọng đứng bên cạnh ba, ủ rũ cụp đuôi, trên vai vác một bao mì sợi.
Hôm qua hắn đắc ý bao nhiêu, hôm nay lại thất thần bấy nhiêu.
"Ngài khách sáo quá, cháu với Đỗ Trọng chỉ là đùa nhau thôi mà, vậy mà ngài cất công mang tới, khách sáo quá đi ạ." Tuệ Tử hàn huyên.
Vương Thúy Hoa mặc đồ chỉnh tề đi ra, đứng cạnh Tuệ Tử rất tự nhiên đón lấy bao đồ, miệng khách khí.
"Đúng đấy, xa xôi thế mà, khách khí vậy làm gì?"
Đậu đen đấy, cầm về đi!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận