Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 935: Ngươi cha hai bức gương mặt (length: 8055)

"Đều tại ngươi cả! Không dạy dỗ con cho tốt! Cái kiểu chủ nghĩa anh hùng cá nhân!" Tuệ Tử trách mắng Vu Kính Đình, vừa nói một câu lại véo hắn một cái.
Vu Kính Đình cảm thấy mình có chút oan uổng, mà vẫn không dám hoàn thủ.
Tuệ Tử duỗi tay ra bóp lấy cổ hắn, uy h·i·ế·p Mã Đông đang đơ người trên g·i·ư·ờ·n·g: "Sau này ngươi còn dám làm bậy, ta bóp c·h·ế·t hắn!"
"Vì sao?" Vu Kính Đình phối hợp làm ra giọng vịt đực, giả bộ bị Tuệ Tử bóp nghẹt thở.
"Con không dạy là lỗi của cha, hắn còn dám khoe khoang, ta đ·á·n·h không được hắn, ta đ·á·n·h ngươi!" Tuệ Tử hung hăng uy h·i·ế·p.
Vu Kính Đình phối hợp nghiêng cổ, lè lưỡi, a, hắn xong rồi.
Mã Đông bị dọa co rúm người lại, nhỏ giọng phản bác:
"Con không phải muốn làm anh hùng, con chỉ là muốn biết hắn định làm gì."
"Ngươi bớt nói đi, con cũng là vì chúng ta mà nghĩ, chuyện này không phải lập được c·ô·ng lớn sao? Nếu không có nó dũng cảm như vậy, chúng ta còn không biết đến bao giờ mới tra được."
Vợ chồng Tuệ Tử vẫn luôn điều tra về Lý Thiết Quang, tiến triển rất chậm, hành vi của Mã Đông đúng là giúp được nhà rất nhiều việc.
Góc độ giáo dục con cái của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, Vu Kính Đình rất t·h·í·c·h loại con vừa dũng cảm vừa có đầu óc như thế này, nhưng Tuệ Tử thì lại cảm thấy quá nguy hiểm, nhất quyết không được.
"Trừ của con một tháng tiền tiêu vặt! Con còn dám nói, ta trừ của con nửa năm!"
Vu Kính Đình làm động tác kéo khóa miệng, hắn giữ im lặng còn không được sao.
"Những chuyện này, con nên cùng chúng ta thương lượng một chút, con có biết nguy hiểm không hả?" Tuệ Tử hỏi.
"Biết ạ."
Mã Đông cúi đầu.
Ngay lúc Tuệ Tử ngăn cản không cho nó một mình tiếp xúc với Lý Thiết Quang, nó đã nghĩ đến, có khả năng sẽ nguy hiểm.
Vu Kính Đình đứng sau lưng Tuệ Tử, im lặng làm khẩu hình với Mã Đông: Mau xin lỗi.
"Thật xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng." Mã Đông cúi đầu, nó thật sự muốn giúp nhà một chút việc.
Tuệ Tử cũng mềm lòng, có một đứa con như vậy, sao nàng có thể không yêu t·h·í·c·h, chỉ là lo lắng nó lại như hôm nay một mình xông vào hang ổ của giặc.
"Biết sai là tốt, lần này thì——" Tuệ Tử vừa muốn nói lần này cho qua, thì nghe thấy Mã Đông đang cúi đầu bằng một tư thái nhu nhược nói một câu vô cùng kiên cường.
"Nhưng mà con không hối h·ậ·n, nếu bắt con làm lại, con vẫn sẽ đi."
". . ." Tuệ Tử hoàn toàn bất lực.
"Phụt." Vu Kính Đình ở bên cạnh không nhịn được, dường như nhìn thấy bản thân mình hồi bé, thằng nhóc này nhìn thì hiền lành nho nhã, thật ra là vô cùng cứng đầu.
Trước khi Tuệ Tử trừng mình, Vu Kính Đình vội thu lại ý cười "Vợ à, em đi tìm đại phu hỏi xem ở lại bao lâu, anh đến giáo huấn nó."
Tuệ Tử nheo mắt, đưa tay chỉ vào mũi hắn: "Không cho phép anh nhân cơ hội nhồi nhét mấy thứ linh tinh vào đầu nó!"
Vu Kính Đình cam đoan, Tuệ Tử đi ra ngoài, vẫn không yên lòng, dán tai lên cửa nghe một lúc.
"Mẹ con quá lo lắng cho con thôi, lúc con bất tỉnh, mẹ con cuống lên như phát đ·i·ê·n vậy, con nhìn quần áo của ba đi, đều bị mẹ con kh·ó·c ướt hết cả rồi. May mà con không sao đấy, nếu con mà sứt tay mẻ chân, chắc mẹ con kh·ó·c sập cả Vạn Lý Trường Thành mất, đến lúc đó nhà ta cũng bị bắt đi."
"Vì sao ạ?"
"p·h·á hoại văn vật, để bảo vệ Vạn Lý Trường Thành không đổ, con phải nghe lời mẹ con! Chuyện lớn cỡ nào, cũng không bằng sự an toàn của các con quan trọng."
Ừm, mấy câu này xem ra vẫn giống một người cha tốt.
Tuệ Tử xoay người rời đi, Vu Kính Đình giật giật tai, nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang đi xa dần, mới vỗ vỗ vai Mã Đông.
"Thằng nhóc tốt, làm được lắm, mau chóng khỏe lại, ta dẫn con đi trượt patin, việc này chắc Giảo Giảo và Tiểu Bàn cũng tham gia đi? Gọi cả hai đứa nó, chúng ta mở tiệc ăn mừng công lớn!"
"Ba, sao ba biết?!" Mã Đông ngơ ngác, cảm thấy ba thật là lợi h·ạ·i.
Nó có đ·á·n·h c·h·ế·t cũng không khai đồng minh "chiến hữu", ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra, mà ba đoán được!!!
"Ba dậy sớm thấy ba đứa tụ tập với nhau, cứ nhấm nha nhấm nhẳng, hơn nữa con không phải kiểu người tùy tiện lục đồ, nhà mình cất chỗ nào, chỉ có Giảo Giảo biết. Còn Tiểu Bàn à, ba không tin nó không tham gia."
Tiểu Bàn chính là chó săn trung thành của em gái nó.
Mã Đông dù thông minh, nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ.
Hôm nay nếu không phải lúc rút lui sơ hở một chút, thì quả thực là bố cục hoàn mỹ.
Cái chiêu nhử mồi câu cá này, chẳng phải là chiêu hay dùng khi Tiểu Bàn chơi cờ hay sao.
Vòng vòng đan xen, Lý Thiết Quang có một vạn tâm nhãn cũng vô dụng, đều bị mấy đứa choai choai này tính kế.
"Ba, ba đừng nói chuyện cô và Béo Thúc cho mẹ con biết, được không?" Mã Đông vẫn rất có trách nhiệm.
Nó sợ Tuệ Tử phạt hai người kia.
Mã Đông sở dĩ tìm Giảo Giảo liên minh, cũng là do nó quan sát rất lâu mới quyết định.
Nó biết Tuệ Tử quá quan tâm đến nó, không muốn để nó nguy hiểm, nhưng nó lớn lên bằng những cuốn sách mà Tuệ Tử đưa, nói chuyện lâu với những tâm hồn vĩ đại, hiểu ra một đạo lý: Không nỡ để con cái khổ sao bắt được sói.
Người lớn nói chuyện phiếm, nó và cô cũng nghe lỏm được một ít, dù không hiểu hết nhưng cũng chắp vá được vài chuyện.
Lý Thiết Quang này rõ ràng là không an toàn, gây nguy h·ạ·i cho cả gia đình.
Muốn biết chân tướng, biện pháp tốt nhất là để Mã Đông làm mồi, Mã Đông có ý tưởng đó.
Giảo Giảo và Tiểu Bàn cũng âm thầm nghiên cứu, và cũng đưa ra kết luận như vậy.
Hai bên thử thăm dò nhau, phát hiện là người cùng chí hướng, rồi cùng nhau quyết tâm làm tới.
"Trời, thật không hổ là con của lão Vu ta, đúng là trâu da." Vu Kính Đình đắc ý hư, xem xem con do vợ hắn nuôi dạy, một đứa lại một đứa xuất sắc.
"Ba không mắng con à?" Mã Đông cảm giác ba mình chắc là có hai khuôn mặt.
"Xưa nay có ai mắng c·ô·ng thần bao giờ, hơn nữa thiên tài bước đầu, thường hay là phản nghịch, con xem mẹ con hay mắng con vậy thôi, nhưng nàng ấy không phản nghịch chắc? Nàng ấy mà không phản nghịch thì có lấy được tay chơi nhất làng không hả? Người khác có cái kiểu bá đạo đó của nàng à?"
"Ờ" Mã Đông nghe Vu Kính Đình tự nhận là tay chơi nhất làng, có chút mờ mịt.
"Lần này nhớ cho con công đầu, nhưng sau này có kiểu hành động đó thì con phải gọi ba, ba bảo đảm cho con không bị t·h·ư·ơ·n·g còn được chơi kiểu k·í·c·h t·h·í·c·h, con trai nên xông pha một chút, chỉ cần ba không b·ị· t·h·ư·ơ·n·g là được, nếu con b·ị· t·h·ư·ơ·n·g thì đám người nhát gan ở nhà chắc sẽ khóc sướt mướt——"
Tuệ Tử đẩy cửa bước vào, Vu Kính Đình lập tức đổi thành mặt nghiêm phụ.
"Còn dám làm loạn, có tin cha đ·á·n·h gãy chân không hả!"
"Đừng có quá nghiêm khắc với con, nó còn đang b·ệ·n·h đấy." Tuệ Tử xót con.
Vu Kính Đình làm ra vẻ rất tức giận lùi sau lưng Tuệ Tử, nháy mắt ra hiệu liên hồi với Mã Đông.
Mã Đông lại lần nữa bị thuật lật mặt của Vu Kính Đình làm cho hãi hùng. Có lẽ đàn ông đều vậy sao?
Vu Kính Đình mang đến cho con trai sự ảnh hưởng mạnh mẽ, mấy đứa bé trai đang trong thời kỳ trưởng thành sẽ xem cha là thần tượng, Vu Kính Đình thông qua chuyện này càng yêu t·h·í·c·h thằng bé, cũng có ý bồi dưỡng nó, dạy nó những thứ thật sự có ích.
Những phẩm chất tốt đẹp của Vu Kính Đình, Mã Đông đều thừa hưởng một cách hoàn hảo, mà tác dụng phụ thì cũng có.
Tuy rằng dưới sự giáo dục của Tuệ Tử, mấy đứa trẻ trong nhà đều không thừa hưởng khả năng nói lời hay của Vu Kính Đình, nhưng hai thằng con trai thì đã học theo thói sợ vợ của hắn.
Đại phu bảo vợ chồng họ mang con về nhà quan sát, không cần nhập viện, vợ chồng liền dẫn Mã Đông trở về, trên xe Mã Đông kể lại cuộc đối thoại nó nghe được.
- Con trai lớn nhà ta hôm nay hẹn bạn đến nhà, ta nghe hai đứa ở phòng khách mưu đồ bí m·ậ·t. Bạn của nó bảo, mẹ cậu thật dịu dàng, con trai lớn nhà ta bảo, toàn là giả tạo, lúc nổi hung lên thì dọa người lắm, xem ta có nghe không vậy!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận