Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 03: Một đóa hoa tươi cắm tại cái kia thượng (length: 8354)

Tuệ Tử là con gái của Vương gia, một người con gái hiếm thấy được đào tạo chuyên môn, nếu không phải mẹ kế nàng tham tiền, thì một người phụ nữ có tướng vượng phu ích tử, dễ nuôi và lại có văn hóa như nàng thì thế nào đến lượt Vu Kính Đình hắn.
Lý Hữu Tài và nhà Tuệ Tử chỉ cách nhau một vách tường, hai người cùng nhau lớn lên, lại là bạn học trung cấp, trai tài gái sắc.
Nếu không phải nhà Lý Hữu Tài quá nghèo, mẹ kế Tuệ Tử cũng không có khả năng bán gả Tuệ Tử cho Vu Kính Đình.
Người trong thôn đều cảm thấy Tuệ Tử gả cho Vu Kính Đình chẳng khác nào hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, bản thân Vu Kính Đình cũng cảm thấy như vậy.
Biết nàng muốn phá thai, phản ứng đầu tiên của hắn là nàng muốn cùng tên tiểu bạch kiểm Lý Hữu Tài kia bỏ trốn.
Cái tên Lý Hữu Tài giống như lời nguyền rủa của ác ma, khiến hai mắt Tuệ Tử bùng lên ánh hào quang hận thù.
Kiếp trước nàng đi làm ăn xa vài năm rồi gặp Lý Hữu Tài, hắn lừa Tuệ Tử lên núi, đẩy nàng xuống.
Không chỉ giết chết nàng lừa cả phiếu bảo hành mệnh giá lớn, còn đem thi thể nàng chôn trong tường nhà tổ trạch của Vu Kính Đình, sợ hồn nàng không tan, còn xây cả trận pháp bát quái tỏa hồn trong tường để nhốt vong hồn nàng.
Chính vì vậy, hồn phách Tuệ Tử mới có thể ngồi trên đầu tường nhiều năm.
Vu Kính Đình mỗi năm đều sẽ vào ngày sinh nhật nàng về nhà, ở lại nhà cũ một đêm, say mèm đợi nàng về nhà.
Không ngờ người trong lòng hắn lại ngồi trên tường nhìn hắn, âm dương cách biệt nhiều năm như vậy.
Tuệ Tử lập lời thề, nếu nàng có thể thoát khỏi trận pháp tỏa hồn, việc thứ nhất sẽ là đối xử tốt với hắn, việc thứ hai chính là tìm Lý Hữu Tài và những kẻ đã từng làm tổn thương nàng để báo thù.
Ngày đầu tiên trọng sinh đã nghe thấy tên cừu nhân, Tuệ Tử như rơi vào hầm băng, thân thể nàng run nhè nhẹ, răng cắn chặt, hận không thể lập tức đi tìm Lý Hữu Tài lấy mạng.
Vu Kính Đình thấy nàng không nói lời nào, cho là mình đoán đúng, giọng nói trầm đục như cát sỏi, hai tay giữ chặt vai nàng.
"Ngươi sớm dứt hy vọng với tên tiểu bạch kiểm Lý Hữu Tài kia đi, ta hôm trước còn thấy Lý Hữu Tài với chị ngươi ở chung một chỗ."
Cái tên Lý Hữu Tài đáng buồn nôn bị hắn nhắc đi nhắc lại, dạ dày Tuệ Tử buồn nôn trào lên.
"Không muốn nhắc tới người này." Hễ nhắc nàng liền muốn nôn!
"Vậy là còn lưu luyến Lý Hữu Tài sao?"
Cái đầu nhỏ cứng như dùi cui, chồm lên đập vào ngực hắn, đâm đến Vu Kính Đình lùi về sau một bước.
Mắt hắn trợn trừng, nàng ăn gan hùm mật báo rồi à, Tuệ Tử ôm eo hắn tiếp tục dùng đầu đụng vào người hắn.
Đây là chiêu thức gì. Vu Kính Đình bất động, chỉ sợ mình động cái là nàng vồ hụt — đây là ăn vạ hay là trút giận?
Hai người lúc này đã chạy tới trước rạp chiếu phim, bên cạnh là một ông chú bán khoai lang nướng, xem thấy đôi trẻ cãi nhau, có chút hứng thú vừa gặm hạt dưa vừa xem náo nhiệt.
Tuệ Tử dùng đầu đụng vào Vu Kính Đình, ông chú "phụt" một tiếng cười phá lên.
Vu Kính Đình mặc kệ vợ trút giận, vẫn phải phân tâm ngẩng đầu trừng mắt chú kia, dùng khẩu hình mắng thầm —— xem cái nhị đại gia nhà ngươi!
Bị người đàn ông hung tợn này trừng, chú bán khoai lang nướng cúi đầu, lén lút nghĩ: "Ngươi có giỏi thì với ta làm gì, giỏi thì đối với người trong ngực ngươi mà hung hãn á! Trước mặt vợ thì hèn như tam tôn tử!"
"Ngươi nhắc tới con rùa dê kia làm gì! Cứ nhắc tới hắn là ta lại buồn nôn, bảo ngươi không nhắc thì ngươi cứ nhắc mãi!"
Tên tra nam nghe nhiều quá, dẫn tới phản ứng thai nghén nghiêm trọng.
Tuệ Tử không ngừng được, "Oẹ" một tiếng phun lên người Vu Kính Đình, một ngụm này không những không làm hắn nổi giận mà còn có chút cao hứng—— "Ngươi thật sự không thích Lý Hữu Tài?"
"Ngươi còn nhắc hắn——oẹ!"
Lại một ngụm nữa, phun trúng phóc lên người hắn.
Trong dạ dày nàng chẳng có gì, nôn ra toàn là nước.
Sau khi nôn xong, mặt Tuệ Tử đỏ bừng, rút khăn tay trong túi ra định lau cho hắn.
Vu Kính Đình cầm lấy khăn tay ngửi, thơm thơm, là mùi của vợ, làm sao nỡ dùng chứ.
"Anh làm gì đó, mau lau đi!" Mặt Tuệ Tử càng đỏ hơn, đẩy hắn một cái.
Vu Kính Đình tiện tay nhét khăn tay vào túi.
Quay người lại chìa tay về phía chú bán khoai lang nướng.
"Cho tôi ít giấy."
Chú bán khoai lang nướng:???
"Khoai lang nướng của ông mùi nồng quá, làm vợ tôi nghe mùi mà nôn cả." Vu Kính Đình đem hết giận từ vợ trút lên người ngoài, vừa nãy hắn thấy thằng nhóc đó nhìn mình mà vui trong bụng thật khó chịu.
Chú bán khoai lang nướng dám giận không dám nói, rút cuộn giấy vệ sinh dưới lò nướng khoai lang chế từ thùng sơn, đang định xé một đoạn, Vu Kính Đình đã giật lấy, thô lỗ mà không tiếc thương dùng gần nửa cuộn.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc ông chú đã chết dưới ánh mắt của Vu Kính Đình rồi.
"Ông nhìn cái gì mà nhìn?! Nhìn nữa ta chẻ đầu ông ra thành khoai lang nướng!"
Vu Kính Đình ném phần giấy còn lại trả về, trong ánh mắt nghẹn khuất của chú bán khoai lang nướng, hắn lấy ra một củ khoai lang nướng kín đáo đưa cho Tuệ Tử.
Chú bán khoai lang:!!! Ăn rồi còn lấy? Không biết xấu hổ à?
Vu Kính Đình ngày thường ở trong thôn chính là cái dạng hoành hành bá đạo, chẳng thèm nói lý.
Tuệ Tử ngại ngùng sờ sờ mặt, so với mặt còn sạch sẽ hơn.
Bàn tay nhỏ bé thò vào túi hắn, sờ soạng được tờ tiền năm xu thép băng, dưới ánh mắt đau khổ của Vu Kính Đình, lấy ra đưa cho chú bán khoai lang.
"Chồng tôi hay đùa thôi, chú đừng để bụng —- có đủ không?"
Chú bán khoai lang đâu dám nói không đủ chứ, cô vợ trẻ này lớn lên ngọt ngào, nói chuyện cũng lịch sự, nhưng người đứng cạnh cô ta trông như hổ rình mồi, vừa thấy là biết không phải người hiền lành gì, chú mà nói không đủ, tên này chắc lật tung cả thùng khoai lang lên.
"Đủ đủ rồi, hai người đi thong thả nha!" Mau chóng đi đi, thật đáng sợ!
Vu Kính Đình tức đến nghẹn, hắn ăn đồ ở chỗ Vương gia Tử còn chẳng bao giờ phải trả tiền!
Đang nhức óc thì nghe vợ dịu dàng gọi mình là "chồng", trong phút chốc thấy tinh thần sảng khoái hẳn.
Cao hứng quá liền quên luôn chuyện vì sao mà cãi nhau ban nãy.
Chờ hai người đi rồi, ông chú mới thở phào một hơi, lẩm bẩm:
"Hù chết mất, cô vợ xinh đẹp thế mà lại đi theo tên hỗn độn đó, còn dám chê khoai lang nhà ta không thơm ngon - - không ngon mà còn lấy?"
Tay nghề làm khoai lang nướng gia truyền mà, làm sao không ngon được chứ, hừ!
Tuệ Tử cầm củ khoai lang nướng nóng hổi, cảm giác buồn nôn cũng dịu xuống được chút, cơn giận vì Lý Hữu Tài cũng nguôi ngoai bớt.
Nàng không thể cho Vu Kính Đình biết chuyện kiếp trước, chưa nói tới sẽ dọa đến hắn, chỉ nói với tính tình này của hắn mà biết nàng chịu nhiều uất ức như vậy, chẳng phải sẽ xách cả thùng xăng đốt nhà Lý Hữu Tài sao?
Lý Hữu Tài chết không đáng tiếc, nhưng nàng còn trông chờ vào chuyện cùng Vu Kính Đình sống ngày tháng chứ, hắn mà vào thì phải làm sao?
Nàng không buông tha cho Lý Hữu Tài, trước tiên nàng phải dọn dẹp con Liễu Tịch Mai đã mang nàng đi phá thai, rồi sẽ nghĩ cách thu thập cái đồ cặn bã Lý Hữu Tài đó sau.
"Không phải tên —— tiểu bạch kiểm kia xúi giục cô phá thai, vậy rốt cuộc là ai?"
Vu Kính Đình vì câu "chồng" kia mà sướng run cả người mấy phút, vui quá hóa ngơ, lại nhớ ra cái tên cặn bã kia.
"Anh phải đáp ứng em, để em xử lý chuyện này, anh chỉ có thể giúp em thôi, không được động tay!" Ra tay thì không nặng không nhẹ, chỉ cần hắn động tay là phải đánh người thành tàn phế.
"Đừng lề mề, mau nói!"
Không đánh thì hắn có thể đạp.
Còn có thể nện, dùng xẻng phang, dội cả chậu nước lạnh treo lên cây, mạt mật ong lên con sẻ rồi dính vào gạo kê cho gà mổ——trình độ tạo câu chữ của Vu Kính Đình lúc này đạt đến đỉnh cao.
Nếu hồi đi học hắn có lượng từ ngữ phong phú thế này thì làm sao lại học hết cấp hai được.
"Là Liễu Tịch Mai mà mẹ kế ta dẫn tới, chúng ta về tìm cô ta tính sổ." Tuệ Tử chẳng đoán được trong đầu Vu Kính Đình có bao nhiêu ý tưởng xấu xa, thật tình kể hết cho hắn chân tướng.
"À, mợ?" Vậy thì không thể mạt mật ong lên người được rồi —– đổi chỗ mạt thì sao?
- Tác giả tâm hồn thuần khiết: Anh muốn mạt vào chỗ nào?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận