Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 253: Trước tiên chúc mừng (length: 7955)

Cả căn phòng đều bị Vu Kính Đình thu hút sự chú ý.
Ngón tay thon dài của Vu Kính Đình nhẹ nhàng gõ gõ lên huyệt thái dương, ngón tay dừng lại, hắn nghĩ ngợi.
"Vì sao cả phòng chúng ta, lại bị toàn gia kia dùng mấy trò mê tín bàng môn tả đạo dắt mũi dẫn đi?"
Từ trước đến giờ chỉ có Vu Kính Đình hắn k·h·i· ·d·ễ người khác.
Chưa từng có chuyện bị người đè ép đến mức này.
"Vợ ta cứ như con nòng nọc ấy, suốt ngày nhao nhao tìm mẹ ——"
"Đồ thối! Ngươi mới là nòng nọc! Ta không phải! Ta không có! Đừng có nói bậy! ! !" Mặt Tuệ Tử nghẹn đến đỏ bừng.
lén lút nhìn Trần Lệ Quân, lại không thấy nửa điểm khinh thị trên mặt bà, nhìn vào mắt Tuệ Tử, mơ hồ thấy chút ánh nước.
Tim Tuệ Tử bị liếc nhìn này làm dấy lên gợn sóng, vội vàng rũ mắt xuống che giấu sự xao động trong lòng.
"Lẽ ra chuyện giữa các người phụ nữ này, ta không nên xen vào, nhưng ta không thể nhìn các ngươi lãng phí thời gian vào việc hao tổn vô nghĩa."
Vu Kính Đình thu lại vẻ cười cợt, gương mặt xưa nay vô lại là vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
"Vì sao chúng ta không thể dùng sức lực để nhất trí đối ngoại? Bọn họ muốn mượn tuổi thọ của vợ ta, cũng phải có cái phúc phần hưởng thụ mới được."
Vu Kính Đình chộp lấy bình rượu uống cạn một hơi, lúc bình rượu hạ xuống, trong lòng đã tràn đầy hào hùng.
"Sau khi không ai có thể động đến người nhà của ta mà còn toàn thân trở ra, quản hắn thế lực lớn cỡ nào, lão t·ử chân trần còn sợ hắn đi giày?"
Cứ thế mà làm thôi.
Rượu vào trong ruột gan, vừa mở miệng chính là nửa giang hồ.
Hắn Vu Kính Đình tại Vương gia làm t·ử ăn dưa còn không trả tiền đấy!
Không có lý lẽ gì mà đến lượt mình lại bó tay bó chân làm người.
Vợ của hắn, dựa vào cái gì phải chịu ấm ức như vậy?
Đây là bảo bối mà hắn đã suy nghĩ bao nhiêu năm mới cưới về.
Đến chính hắn còn không nỡ k·h·i· ·d·ễ một chút... việc k·h·i· ·d·ễ trên g·i·ư·ờ·n·g đất không tính.
Vợ yêu được nâng trong tay sợ hóa này, dựa vào cái gì vì chút ý nghĩ bẩn thỉu của người khác, mà phải cụp đuôi xuống đối nhân xử thế?
Dòng máu thổ phỉ khắc sâu trong xương cốt không cho phép hắn chịu thiệt lớn như vậy!
"Có phải ngươi uống nhiều rồi không? Nói dọa ai thì được, nhưng cả nhà đó không dễ trêu, mẹ con ta mấy năm nay có sao đâu, rồi cũng có ngày chờ đến khi ông già đó—"
Lời Trần Lệ Quân còn chưa dứt, liền bị Vu Kính Đình cắt ngang.
"Mẹ, mẹ làm đủ rồi, còn lại giao cho hai chúng con."
"Các con?"
"Đúng, con, và con gái của mẹ nữa."
Hắn quay đầu nhìn Tuệ Tử, thuận thế nắm chặt tay Tuệ Tử.
"Tiểu nương môn này tâm cơ nhiều lắm đấy. Thường ngày ta làm việc đều là muốn xem ý của nàng, hai đứa mình hợp lại, thể nào cũng nghĩ ra cách không ấm ức."
Tay Tuệ Tử bị hắn nắm chặt, giống như những ngày hai người đã cùng nhau trải qua.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn phản chiếu một Tuệ Tử có chút mơ màng.
"Chúng ta...cùng nhau?" Tuệ Tử thì thầm nói nhỏ.
Những chuyện khác hoàn toàn so với kiếp trước đã qua này, làm cho tình cảm của nàng bị chấn động cực lớn.
Sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của hắn, sự chấn động này trong nháy mắt hóa thành động lực tràn đầy.
Người đàn ông này, là khẳng định năng lực của nàng.
"Được, cùng nhau."
Tuệ Tử nhẹ nhàng nắm chặt lại tay hắn, trong lòng bất an cùng mê mang được hắn dùng yêu và sự tin tưởng từng chút từng chút lấp đầy.
"Đến đây, ăn chút thịt bồi bổ, từ từ mà nghĩ, không nóng vội." Vu Kính Đình gắp thịt cho Tuệ Tử.
Trần Lệ Quân nhìn hai người này, không biết nên cảm thán giang sơn nào cũng có nhân tài xuất hiện, hay là phiền muộn nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Tiếp đó Vu Kính Đình chuyển đề tài, nói chuyện trời đất với Trần Lệ Quân, không nhắc lại chuyện này.
Tuệ Tử vẫn cúi đầu ăn, trầm mặc làm người ta suy nghĩ không ra tâm tư của nàng.
Trần Lệ Quân có chút thất vọng.
Sau khi biết chân tướng, sao Tuệ Tử lại có phản ứng như vậy?
Có phải nàng ấy đang tính toán xuất thân của bà, không chịu nhận người mẹ này không?
Trần Lệ Quân biết, những việc năm đó bà làm, kinh thế hãi tục, bị người đời không dung.
Nếu không phải sự việc phát triển đến bước này, bà muốn mang bí mật này xuống mồ.
Trần Lệ Quân tâm thần có chút không tập trung, Tuệ Tử thì im lặng không nói.
Trong phòng chỉ còn tiếng Vu Kính Đình thao thao bất tuyệt kéo chuyện nhà.
"Việc làm máy cày của ta với Tuệ Tử, gần xong rồi, đầu xuân ta mang người nhà đi hái nấm trên núi, đến lúc đó sẽ vào kinh xem mẹ..."
Vu Kính Đình nói nhảm một hồi lâu.
Tuệ Tử bưng chén nước uống một hơi cạn sạch, rồi lại ngẩng đầu, trong mắt thêm phần thong dong.
Vu Kính Đình vừa nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, khóe miệng hơi cong lên.
Biểu tình này hắn quá quen, mỗi lần nàng muốn hố người đều là cái ánh mắt này.
"Bây giờ người quản lý việc trong nhà Phàn gia là ai?"
"Lão già Phàn gia —— ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
"Một lão già nằm trên giường bệnh lâu rồi, gần đất xa trời mà còn nhiều lần muốn kéo dài tính mạng..." mắt Tuệ Tử nheo lại, "Ta không tin đám vãn bối của cái gia tộc này không có ý định tranh quyền."
"Bốn phòng của Phàn gia quả thật là tranh nhau không ngừng, thế lực ngang nhau, nhưng quyền lớn vẫn nằm trong tay lão già kia."
Trần Lệ Quân có chút kinh ngạc về sự tính toán sâu xa của con gái.
Đứa nhỏ này khi nào thì trở nên có tầm nhìn xa như vậy?
"Nếu trong bốn phòng đó có một người không chịu thua kém, lão bất t·ử kia cũng không nghĩ đến những chuyện bàng môn tả đạo để kéo dài tính m·ạ·n·g, giống như những cái đám bùn nhão không trát nổi tường của nhà họ Vu chúng ta vậy."
Vu Kính Đình thuận theo suy nghĩ của Tuệ Tử mà nói.
"Phàn Hoa là người của phòng thứ mấy?"
"Con trai thứ của phòng thứ ba, cả gia tộc bất tài nhất, ăn chơi trác táng——hai con hỏi chuyện này để làm gì?"
"Vợ ta là muốn cho bọn chúng c·h·ó cắn c·h·ó."
Trần Lệ Quân có chút bị đả kích——con gái bà mới chỉ nói nửa câu, Vu Kính Đình đã hiểu ý là gì?
Mà bà còn chưa kịp phản ứng lại!
Tuệ Tử tán thưởng nhìn hắn.
"Kính Đình nói không sai, chúng ta ở trong bóng tối, bọn họ ở ngoài ánh sáng, tin tức nắm giữ không ngang nhau."
"Chúng ta dùng ưu thế áp đảo, lật đổ bọn chúng!" Vu Kính Đình khí thế như chẻ tre.
Trần Lệ Quân đưa tay lên trán.
"Hai đứa có tự tin là tốt, nhưng chúng ta chỉ có ba người, đối phó với một gia tộc bốn phòng có mấy chục người?"
Rốt cuộc ai cho hai đứa con nít này tự tin?
Còn ưu thế áp đảo——áp đảo trên g·i·ư·ờ·n·g thì được!
"Phàn gia cũng không phải kiểu nhà thôn như nhà họ Vu, không dễ l·ừ·a gạt như vậy đâu."
"Cũng chẳng khác gì nhiều, chỉ cần nhìn bọn chúng ngu muội tin vào những cái bàng môn tả đạo kia, thì biết khí số của chúng đã hết, ta đã len được vào bên cạnh Phàn Hoa, cứ theo hắn mà ra tay."
Vu Kính Đình giơ chai rượu lên, Tuệ Tử cầm nước sôi để nguội, Trần Lệ Quân cảm thấy đầu càng đau hơn.
Hai đứa nhóc này sao mà làm giống như mở tiệc ăn mừng vậy?
Cái gì cũng chưa làm, mà đã ăn mừng trước rồi?
Vừa định khuyên đôi câu, thì nghe giọng nói êm ái của Tuệ Tử:
"Mẹ, sao mẹ không nâng ly?"
Trần Lệ Quân run lên hai giây, một tiếng mẹ lâu rồi mới nghe được, trực tiếp làm rơi mất một nửa lý trí của bà.
Đến khi bà lấy lại tinh thần thì đã nâng chén rượu lên.
Tiếng chạm cốc trong trẻo tượng trưng cho việc hai mẹ con bắt tay giảng hòa, Tuệ Tử đợi giây phút này đã hai đời rồi.
Trần Lệ Quân thấy hai đứa nhóc có chút mù quáng tự tin, nhưng Tuệ Tử không tức giận với bà mà lại bằng lòng nhận bà, bà lại thấy bồi hai đứa nhỏ vui vẻ một chút cũng không sao.
Trần Lệ Quân cho rằng niềm vui là ngắn ngủi, chớp mắt sẽ qua, đợi sau khi cơm nước xong, người vui hết người đi, chờ đợi bà và Tuệ Tử, vẫn lại là sự chia cách máu mủ kéo dài.
Sau khi Tuệ Tử nói thẳng ra kế hoạch của mình, Trần Lệ Quân tỉnh rượu hẳn, con bé này, gan lớn quá đi?
"Mẹ cứ theo lời con mà làm, con đảm bảo, bọn chúng không có cách nào bắt được chúng ta đâu."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận