Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 188: Hảo hài tử tuyệt đối không nên bắt chước (length: 8031)

Đêm đến.
Tại nhà Vu Thủy Ngưu.
"Sao con cú mèo cứ kêu gần nhà mình thế? Nghe sợ quá, bà hai, ra ngoài xem sao lại vậy đi?"
Bà Vu nói với con dâu thứ hai.
Người con dâu thứ hai vẫn đang cắn hạt dưa, mắt cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, lầm bầm:
"Cú mèo vào nhà thì không có chuyện lành, trong nhà lại có bà cô xui xẻo, nên mới chiêu những thứ điềm xấu này đến."
Cú mèo ở thôn quê là biểu tượng của điềm xấu.
Bà Vu tức giận mắng:
"Cô nói ai là bà cô xui xẻo hả?!"
Ngày thường, bà Vu còn được coi là có chút uy quyền của bà mẹ chồng, bà hai tuy bất đồng quan điểm nhưng chưa từng dám cãi lại bà như bây giờ.
Mấy ngày nay, nhà bà hai đúng là gà bay chó chạy.
Từ khi chia gia sản không xong, cả nhà đều không thoải mái.
Hết chuyện xui xẻo này đến chuyện xui xẻo khác, lại còn bị nhà Vu Kính Đình nắm thóp, không dám làm loạn, chỉ còn cách nội chiến.
Bà hai đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt bà Vu tức giận:
"Bà già chết tiệt, tôi nói bà đấy! Nếu không phải tại bà ăn uống ở nhà chúng tôi, mang bao nhiêu chuyện xui xẻo tới, sao nhà tôi lại chỉ được chia đất cát hả?"
Hơn một tháng nữa là tới vụ cày bừa mùa xuân, nhìn nhà người ta được ruộng tốt mà nhìn lại đất cát nhà mình, trong lòng uất ức vô cùng.
Hai ngày nay bà hai chờ có cơ hội là lại cãi nhau với bà chồng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Bà hai! Ông có quản vợ không hả? Con dâu dám mắng cả mẹ chồng!" Bà Vu khản giọng, vỗ đùi kêu la.
Ông hai uống say bí tỉ, nằm trên giường sát lò sưởi, mắt lim dim, đang chìm đắm trong men say cùng nỗi ưu phiền, mấy chuyện đàn bà cãi nhau, ông không muốn dính vào.
"Đồ bà già chết tiệt, tôi nói cho bà biết! Trước cuối tháng mà bà không đổi lại được cho tôi mảnh đất nhất đẳng của nhà Vương Thúy Hoa thì bà về nhà bà cả mà ở, đừng có ăn không ở chùa nhà tôi nữa!"
Trong phòng long trời lở đất, gà bay chó chạy.
Ngoài phòng, hai bóng người lén lút tiến lại gần.
Chó nhà bà hai sủa inh ỏi, người trong phòng đang bận cãi nhau, chẳng ai thèm ra xem.
Tuệ Tử đứng trước ngõ nhà bà hai, nghe tiếng chửi bới trong nhà, mặt nhỏ căng thẳng.
Nàng đã về thăm bà rồi.
Người bà hoạt bát ngày xưa, giờ thì tội nghiệp nằm trên giường đất, giường còn lạnh ngắt, Tuệ Tử tức giận đến bốc hỏa.
Nghe một hồi ầm ĩ của nhà bà hai, mấy câu cãi vã của hai mẹ con, Tuệ Tử đã rõ bà Vu vì sao lại ra tay với bà.
Đều là vì tiền cả.
Nhà bà hai không dám tìm bà, nên mới sai bà Vu sang gây sự.
Vương Thúy Hoa mà cứng rắn đáp trả bà Vu thì sẽ mang tiếng bất hiếu với trưởng bối.
Vu Kính Đình thấy mặt nàng đen sì, sát khí đằng đằng thì không khỏi nhếch mép trêu:
"Ta thấy ngươi mang thai xong thì lại càng hung dữ?"
Ai có thể ngờ được, cái cô bé mới gả tới, nói to tiếng một chút đã sợ khóc nhè, giờ đã thành một cô nương đông bắc "hổ" dám đến tận cửa cãi nhau thế này?
"Đều là tại ngươi cái đồ hung dữ lây đó, hiệu trưởng nói, ngươi là đồ hung dữ, ta ngày nào cũng đi theo ngươi, làm sao tốt lên được."
"Ta thấy là cái đồ thủy tinh nhà ông ta lại muốn bị đập thôi." Vu Kính Đình chẳng nhớ gì, chỉ nhớ mỗi chuyện bị hiệu trưởng mắng.
Tuệ Tử lấy ra chiếc chuông tan học, Vu Kính Đình giật lấy rồi gõ liên hồi.
Đêm yên tĩnh, tiếng chuông vang vọng trong khu nhà nhỏ xô bồ, vọng lại.
Nhà bà hai ở bìa làng, chiếm một chỗ.
Gõ chuông xong, cả hai vòng ra sau nhà.
Hai phút sau, bà hai hùng hổ đi từ trong phòng ra, cầm đèn pin chiếu tới chiếu lui.
"Nửa đêm nửa hôm, ai giở trò này thế hả?!"
Đen kịt một màu, chẳng nhìn thấy gì cả.
Trên cành cây, con cú mèo thấy hết thảy cất tiếng kêu cô cô.
Gió lạnh thổi qua, rượu của bà hai hoàn toàn tỉnh.
"Ông, ông ơi, sao tôi thấy ghê quá vậy?" Bà hai đi ra mà chẳng thấy ai, sợ đến toát mồ hôi.
Nghe tiếng chuông thì có vẻ là từ cổng trước vọng lại, nhưng trước cổng thì nào có ai?
"Có lẽ nhà nào có trẻ con nghịch thôi, không sao, vào nhà đi." Bà hai cố nén sợ hãi.
Hai người vào nhà, Tuệ Tử lại vòng ra phía sau nhà bà hai, bắt chước y chang, gõ thêm một hồi chuông nữa.
Mùa đông phương bắc để giữ ấm, nhà ai cũng che chắn kín cổng sau, muốn xem cổng sau có gì phải vòng từ trước ra.
Chờ khi bà hai vòng ra xem thì Tuệ Tử lại chạy ra trước nhà.
Vu Kính Đình thấy nàng làm trò thì khoái chí cười:
"Ta thấy ngươi còn hư hơn ta nhiều đấy."
Hắn ngày thường chỉ ném đá vào đồ thủy tinh hay đốt pháo trong nhà vệ sinh thôi.
Nàng nửa đêm mò mẫm mấy trò này, người nhát gan chắc phải sợ chết khiếp.
"Nỗi sợ của con người, tất cả đều xuất phát từ những điều không biết. Mấy thứ như pháo, nghe thì giật mình nhưng khi đã biết rõ là cái gì thì không còn thấy sợ nữa."
"ĐM nhà ngươi! Ai nửa đêm không ngủ làm trò quỷ hả? Bước ra đây!" Bà hai đứng phía sau nhà chửi đổng.
Tuệ Tử lại chạy ra trước sân rung chuông.
Bà hai hộc tốc chạy ra, mệt không khác gì con chó dại.
Trong lòng vừa sợ vừa hoang mang, đứng trước cửa chửi đổng.
"Ông ơi, thế này cũng không ổn, hay là hai ta cùng nhau chặn hai đầu thì sao?" Bà hai đề nghị.
Bà hai thấy ý hay, hai người chia ra hợp tác.
Một người trước một người sau, tìm cái người làm ra chuyện hù dọa này.
Trước không có động tĩnh, sau cũng không thấy ai.
Đột nhiên, tiếng chuông quen thuộc vang lên, từ cạnh sân vọng lại.
Hai vợ chồng chạy về hướng có âm thanh, âm thanh thì lúc có lúc không, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng, thỉnh thoảng lại im bặt.
Chạy đến nơi thì thấy chiếc chuông tan học to tướng được treo lủng lẳng trên cây đại thụ ở góc sân.
Gió thổi thì chuông lại kêu.
Xung quanh yên tĩnh, chẳng có bóng người.
"Mẹ ơi! Gặp quỷ rồi!" Bà hai hoa mắt chóng mặt, sợ đến ngất xỉu.
Chân bà hai cũng run lên cầm cập, đỡ bà hai dậy, dùng giọng hống hách che giấu nỗi sợ trong lòng:
"Ai thất đức thế này, để tao mà tìm được, tao sẽ lột da xẻ thịt, đánh gãy chân nó."
"Ông muốn đánh gãy chân ai đấy?"
Âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau lưng bà hai, bà hai quay đầu lại thì thấy một cái đầu heo to tướng.
"Má ơi!" Đèn pin bà hai rơi xuống đất, mông bà ngồi phịch xuống đất hét, "Heo chết thành tinh rồi!"
Trong bóng tối, chỉ thấy một cái bóng người đầu heo, mình người, bà hai cũng ngất xỉu.
Vu Kính Đình nhặt đầu heo lên, đây là đầu heo mà nhà bà hai đông lạnh ở sân, tiện tay hắn lấy luôn.
"Yếu tim thế? Gan bé như cái kẹo." Vu Kính Đình dùng chân đá đá bà hai, vẫn còn thở, sống nhăn răng.
"Tiết Căn, hai vợ chồng ngươi đến đây làm gì thế?"
Mấy người hàng xóm ở gần đó nghe tiếng chạy sang xem, thấy hai vợ chồng Vu Thủy Ngưu ngồi co quắp dưới đất thì giật mình kinh hãi.
"Bà hai nhà ngươi bị làm sao thế?"
Vu Thủy Ngưu là kẻ xấu tính, tiếng xấu của ông ta lan cả cái thôn này, quan hệ với mấy nhà xung quanh không ra gì, nếu không nhờ hai vợ chồng Tuệ Tử phá phách nửa ngày thì làm sao mới có người sang xem cơ chứ.
"Chắc là làm nhiều chuyện xấu, nên mới bị quả báo." Tuệ Tử giải quyết xong vợ chồng bà hai thì chuyển mắt sang nhìn nhà chính.
Kế tiếp, đến lượt bà Vu!
Nàng mang theo thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, chẳng còn gì phải sợ! Ai ngất xỉu thì nàng cho uống!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận