Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 713: Đóng cửa ăn một mình (length: 7915)

Nghe Tuệ Tử nói muốn dùng sân trượt patin làm mồi nhử, Vu Kính Đình liền nhếch môi cười lười biếng.
"Ngươi cô nương nhỏ này, lại lén lút tính toán cái gì đấy?"
"Đâu có..." Nàng đây là công khai tính toán mà.
Hai người ghé đầu vào nhau nói nhỏ, cái tổ long phượng bằng đất cát bị bỏ lại bơ vơ bên cạnh.
Ba Ba thở dài một tiếng, quay người, đưa lưng về phía đôi phụ mẫu vô lương đang ân ái, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Lạc Lạc thì chạy tới, ngồi xổm trước mặt cha mẹ, nghiêng đầu, có chút hăng hái quan sát.
Tuệ Tử đẩy đầu Vu Kính Đình đang ghé lại gần ra, trước mặt con trẻ, nàng vẫn luôn rất chú ý hình tượng.
Lạc Lạc không đợi được cẩu lương tiếp theo, chán nản hừ một tiếng, quay người chạy đi chơi cùng em trai.
Trần Hạc lái xe tới.
"Tôi đi thành phố bên cạnh công tác, tiện đường mang một thùng cua sống tới cho các người ăn cho tươi." Trần Hạc từ cốp sau chuyển ra mấy cái thùng xốp.
"Nhà ta chỉ có mấy người, anh mang nhiều vậy làm gì?" Vu Kính Đình khoác tay lên vai Tuệ Tử, tùy tiện nói.
Tóc của hắn dạo gần đây hơi dài, Tuệ Tử tiện tay gỡ sợi dây thun trên cổ tay xuống, buộc túm qua loa lên đầu cho hắn, đỉnh đầu lập tức nhô lên một túm tóc nhỏ, đúng chất du côn.
Vu Kính Đình ở nhà ăn mặc đều rất tùy ý, áo phông cổ tròn tay ngắn đơn giản, một chiếc quần cộc hàng chợ, đi đôi dép lê, khóe miệng lúc nào cũng treo nụ cười không để ý, vốn dĩ hắn không có hay cười như vậy, từ sau khi ở gần nhà bố vợ thì lại càng thích cười hơn.
Nhưng là cười thật hay cười giả, cũng chỉ có Tuệ Tử có thể nhận ra được.
Vương Thúy Hoa từng nói đùa, nói trước kia khi còn ở thôn, hắn nghênh ngang mũi hếch lên trời, bây giờ vào thành rồi, lại thành một kẻ khẩu phật tâm xà.
Tuệ Tử đối với loại biến hóa vi diệu này lại phi thường hài lòng.
Kẻ cuồng bá khốc huyễn trong truyền thuyết kia, chỉ hữu dụng trong sách thôi, trên thực tế thì người càng có năng lực càng lễ phép, càng khiêm tốn thân thiện, ví dụ như cha của nàng vậy, đương nhiên, đây là bên ngoài, còn trong lòng suy nghĩ những gì, chỉ có mình ông ấy biết.
Trần Hạc thấy Vu Kính Đình giống như con mèo lớn bị Tuệ Tử tùy ý đùa nghịch, trong một thoáng, có một loại ảo giác "Hắn rất dễ gần", nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ đến những chiến tích vang dội của Vu Kính Đình, giật mình, ngữ khí không tự giác mang theo mấy phần cung kính.
"Ăn không hết thì chia ra thôi, bên kia đồ biển rất tiện mua, cũng không biết các người thích gì, mỗi thứ tôi đều mang một ít."
Tuệ Tử quyết định lát nữa sẽ hấp mấy con cua, đưa ra trước mặt mẹ chồng mà ăn, cho bà thèm chết, mang thai kỳ đầu không thể ăn cua, bố chắc chắn sẽ ngăn lại, vừa nghĩ tới bà Trần Lệ Quân thèm thuồng, Tuệ Tử lại vô cùng sung sướng.
Trần Hạc giỏi quan sát sắc mặt, thấy Tuệ Tử tâm tình không tệ, lại xách từ ghế điều khiển ra một chiếc túi giấy.
"Đây là sản phẩm mới của nhà máy bạn tôi, nói là dưỡng da mặt đặc biệt tốt, còn chưa lên kệ đâu, cô thử xem."
Tuệ Tử cười ha hả nhận lấy, liếc nhìn rồi lại liếc nhìn Trần Hạc.
"Hào phóng vậy, có việc gì sao?"
"Hiếu kính mọi người chẳng phải là việc tôi nên làm sao, cũng không nhất định là có chuyện."
"Được thôi, đồ thì tôi nhận, cảm ơn nhé, Kính Đình bê đồ vào nhà, không có việc gì thì anh về đi." Tuệ Tử cố ý nói như vậy, Trần Hạc vẻ mặt lúng túng.
"Thật ra, cũng không thể nói là không có chút chuyện nào..."
Lần này Trần Hạc đến, là vì nghe thấy mùi tiền.
Anh ta muốn tự mình đào một bộ phận tiền, góp vốn vào sân trượt patin của Vu Kính Đình.
Mặc dù hiện tại sân patin còn chưa khai trương, nhưng với sự nhạy bén thương nghiệp của Trần Hạc, đã sớm ngửi được cơ hội buôn bán khổng lồ ở đây, chuyện này nếu người khác làm thì có lẽ anh ta vẫn giữ thái độ quan sát, nhưng nếu là vợ chồng Tuệ Tử dẫn đầu thì chuyện này nhất định là có hy vọng.
"Một nhà máy giấy thôi, không đủ anh kiếm à?" Vu Kính Đình vừa cười vừa hỏi.
Trần Hạc cười lấy thuốc lá trong túi ra, Vu Kính Đình khoát tay, dùng cằm hất về phía hai đứa trẻ.
Trần Hạc vỗ trán một cái.
"Xem tôi trí nhớ này, tôi cũng có mang quà cho bọn trẻ, chờ tôi một chút."
Vừa nói vừa chạy nhanh ra xe, mang theo một thùng đồ chơi về.
Tuệ Tử khẽ nói: "Anh ta đúng là chuẩn bị rất đầy đủ."
Trên dưới cả nhà đều đã được lấy lòng một lượt, nhìn vào là biết có chuẩn bị trước.
"Cũng tốt, lúc nãy em chẳng phải muốn dùng sân patin làm mồi nhử đấy sao, dù gì cũng cần có người bắt đầu, để Trần Hạc đi thông đồng với bọn họ đi." Vu Kính Đình ôm lấy vai Tuệ Tử, một tay khác nhẹ nhàng nâng cằm nhỏ của cô lên, "Em xem mặt em dễ mến nhu thuận vậy, sao lại nghịch ngợm tâm địa độc ác thế này?"
Cô đây là muốn một lần đá đổ toàn bộ nhà mẹ của Phàn mẫu, sống chết ra sao, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của cô.
Trạch đấu của người khác nhiều lắm cũng chỉ đấu võ mồm, giành người đàn ông hãm hại con cái thôi.
Cô đây lại trực tiếp nắm lấy mạch máu kinh tế của người ta, không ngoan thì sẽ luôn bị bóp chặt, bóp đến khi nào không ngóc đầu lên nổi mới thôi.
"Chê em lắm mưu kế à? Vậy thì em đi ăn chay niệm phật làm ni cô đấy." Tuệ Tử lườm hắn một cái, làm bộ muốn đi.
Vu Kính Đình kéo cô về, nhanh như chớp hôn chụt một cái lên má cô.
"Đừng mà, anh thích em như vậy đấy, nếu em làm ni cô, thì anh làm hòa thượng, nửa đêm leo tường tìm ni cô—— này, bà xã, khoan đã, em cũng biết cách chơi đấy, nghĩ một chút thôi cũng làm anh kích động."
" ...Anh thật không biết xấu hổ."
Trần Hạc bưng thùng đồ tới, nhìn thấy một màn này, tay khẽ run rẩy, thùng đồ tạp vào chân, đau đến hét lên một tiếng.
"Cậu ơi, cậu không sao chứ?" Lạc Lạc chạy đến quan tâm Trần Hạc.
"Không sao..." Trần Hạc vừa định khen Lạc Lạc, đã thấy Lạc Lạc lắc đầu giống như một người lớn.
"Cậu quen là được." Cô bé và em trai đã quen rồi, bố luôn hay lén hôn mẹ.
" . ." Hai đứa trẻ này bình thường đã trải qua cái gì! Trần Hạc ở trong lòng gào thét.
"Anh trai, anh qua đây chút." Vu Kính Đình thân thiết với vợ xong, quay qua ôm lấy vai Trần Hạc, hai người đi đến một bên, Vu Kính Đình thì thầm nói mấy câu.
Trần Hạc nghe xong chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy may mắn người đắc tội Vu Kính Đình không phải mình.
"Chuyện này làm cho tốt, không thể thiếu chỗ tốt của anh đâu." Vu Kính Đình vỗ vỗ Trần Hạc, hắn đã thuần thục nắm vững "thuật vẽ bánh nướng" của Tuệ Tử.
Trần Hạc rùng mình một cái, nghe ra ẩn ý trong lời Vu Kính Đình.
"Ý anh là ——?"
"Góp vốn thì có gì hay? Không bằng tự mình mở một cái cho thoải mái, luật cũ, anh coi quản bãi, bọn tôi lấy phần trăm là được."
Trong lòng Trần Hạc cười khổ, đây chẳng phải là đang bắt anh ta làm công cho bọn họ à?
Nhưng dù là làm công cho vợ chồng Vu Kính Đình, anh ta cũng vẫn nguyện ý, đại lão ăn thịt thì anh ta cũng có thể húp miếng canh, vẫn hơn là đắc tội đại lão rồi thành bia đỡ đạn.
Tiễn Trần Hạc đi, Tuệ Tử vốn định xách cua qua nhà mẹ đẻ ôm cây đợi thỏ, chờ người mang thai về thì sẽ tha hồ mà thèm.
Nhưng Vu Kính Đình lo lắng mẹ vợ vì không được ăn cua sẽ nổi đóa, thèm muốn đến đỏ cả mắt, giận quá mà muốn cào Tuệ Tử, còn mong chờ cha vợ người vốn là nô thê ra mặt ngăn cản thì là không thể nào.
Thế là đến khi Trần Lệ Quân trở về, chỉ thấy một bàn đầy thức ăn ngon, Trần Lệ Quân còn cảm thấy cô con gái của mình đặc biệt hiểu chuyện.
Ăn cơm tối xong ai về nhà nấy, Trần Lệ Quân đột nhiên nhớ ra vẫn còn chuyện chưa làm, xách hộp giấy tờ bất động sản đi tìm Tuệ Tử.
Đẩy cửa sân, giật mình.
Cả nhà bốn người của Tuệ Tử, đang cùng nhau ngồi xổm trong sân gặm cua.
Trần Lệ Quân nhận lấy một đòn trí mạng, thảo nào lúc ăn cơm con gái không ăn mấy miếng, thì ra là đóng cửa, ăn một mình!
Ôm cái hộp nhỏ, bà đột nhiên không muốn cho căn nhà này nữa, phải làm sao bây giờ!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận