Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 337: Đình ca theo nam hổ đến bắc (length: 8438)

Vu Kính Đình dò hỏi Tuệ Tử cấp một ngàn khối tiền, đi sờ soạng đổ thạch.
Nghề đổ thạch này, nước rất sâu.
Lão làng có kinh nghiệm phong phú cũng thường nhìn nhầm, huống chi Vu Kính Đình loại người ôm chân Phật, chỉ mới học được kỹ xảo đổ thạch qua một đêm.
Vu Kính Đình vừa vào đã thua ba lần, ba khối đều hỏng bét, đến khối thứ tư thì xảy ra mâu thuẫn.
Vu Kính Đình chỉ biết là cắt ra phỉ thúy, chứ không biết phẩm chất thế nào.
Người bán bảo hắn là hàng tăng mạnh.
Tăng mạnh là chuyện tốt, nhưng vấn đề là, hắn nhìn ra được đối phương đang giở trò.
Nơi này từ cuối đời Thanh đầu dân quốc đã bắt đầu chơi phỉ thúy, trong ngành có một bộ thuật ngữ riêng, từ đó hình thành những thủ thế chỉ người trong ngành mới hiểu.
Đừng thấy Vu Kính Đình mới chơi phỉ thúy, nhưng vì là một dân chơi lão luyện, các ngành các nghề đều không qua mắt hắn.
Giống như Tuệ Tử dạy hắn ngoại ngữ, hắn học nguyên lý chửi người trước, Tuệ Tử dạy hắn đổ thạch, hắn cũng đặc biệt hỏi có thuật ngữ hay tiếng lóng trong nghề hay không.
Tuệ Tử nghĩ một hồi, đúng là có thật.
Người trong nghề khi giao tiếp thường không nói giá mà dùng thủ thế để ra chữ số, ví dụ, bàn tay xòe ngang, giấu ngón cái, tay kia nắm ngón trỏ, có nghĩa là số một.
Các chữ số khác cũng dùng các thủ thế khác nhau để biểu diễn, càng về sau càng trừu tượng, người ngoài nhìn không hiểu cứ tưởng đang làm pháp ấn.
Ông chủ coi hắn là người mới đang đùa nghịch, thấy hắn dùng giọng địa phương khác, chơi không thạo nên bảo khối này là hàng tăng mạnh, chúc mừng đã "bị thương".
"Bị thương" tức là đòi tiền mừng, đều là khi cắt ra được nguyên liệu tăng mạnh, người bán sẽ đòi tiền mừng.
Vu Kính Đình nhập gia tùy tục, đang chuẩn bị móc tiền thì thấy đối phương giấu tay vào ống áo, ra hiệu với một người khác trong quầy.
Hắn hiểu được thủ thế đó, rõ ràng khối này không đáng bao nhiêu tiền, đối phương đòi "bị thương" chẳng qua là sỉ nhục Vu Kính Đình.
Tuệ Tử từng nói với hắn, khi mua phải phỉ thúy không tốt, việc người bán đòi "bị thương" chính là sỉ nhục người mua, có ý là ngươi không biết gì cả.
Đình ca cái gì cũng chịu được, há có thể nhẫn nhục như vậy?
Vì thế, người bán không những không lấy được "bị thương", mà còn bị Vu Kính Đình đánh đến thật "bị thương".
"Ta đạp nát quán của hắn, còn đánh hắn một trận, dám lừa lão tử, đáng đời!"
"Ấy, cho nên, mấy ngày nay ngươi về muộn, là vì chu toàn với hắn?" Tuệ Tử và mọi người nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Hắn quả thật là một con hổ Đông Bắc, theo hổ Bắc đến Nam, đi đến đâu là gây chuyện đến đó!
"Hắn chỉ là một tên lâu la, ta xử lý xong thì hắn chạy tới chỗ Hồ Tứ Gia cáo trạng, lão già kia không có đạo đức giang hồ, bày một đám người mai phục ta."
"Hồ Tứ Gia?"
"Là người cai quản mấy sạp hàng ở đây, mấy chỗ bày bán đổ thạch lớn nhỏ đều thuộc quyền quản của lão, đáng tiếc ta phải về gấp, nếu không đã bắt được lão già đó đánh cho một trận béo bở!"
Vu Kính Đình từ đầu đến cuối không gặp mặt Tứ Gia trong truyền thuyết, hắn chỉ nghe đám lâu la mai phục hắn nhắc đến cái tên này.
Lúc đó có một đám người bao vây hắn, bô bô nói tiếng địa phương, hắn nghe không hiểu gì cả, chỉ láng máng nghe được câu "Tứ Gia bảo ngươi sống ba canh giờ, không ai sống được năm canh giờ".
Sau đó, đám người đó liền bị Vu Kính Đình phản sát.
Không những không đánh được, mà còn bị Vu Kính Đình đánh một trận tơi bời, trói lại treo trên cây.
"Cái gì Hồ Tứ Gia! Phì! Dám sai người đánh con trai ta? Lão nương nguyền rủa hắn bằng một trăm con hình nhân, cho thần giữ nhà ta chơi chết lão rùa dê đó!"
Vương Thúy Hoa mắng như tát nước vào mặt, nếu không phải Tuệ Tử đang đau đớn dữ dội, có lẽ bà đã chửi đến tận tổ tông mười chín đời của đối phương.
Vu Kính Đình gặp nguy hiểm đương nhiên không chỉ có chút đó, đằng sau còn phát sinh mấy chuyện quan trọng hơn, nhưng lúc này hắn không bận tâm tới, chỉ mải xem Tuệ Tử sinh con.
Cơn đau lần này của Tuệ Tử càng dữ dội, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi cả lên, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dạng mình lúc này chật vật đến thế nào.
"Kính Đình, anh ra ngoài đi, đừng nhìn..."
"Đến lúc nào rồi còn nói nhảm! Ngoan ngoãn sinh con đi!"
Vu Kính Đình sợ đến chết lặng, hắn không ngờ phụ nữ sinh con lại thống khổ đến vậy.
Ngoài cửa, Giảo Giảo đi tới đi lui, còn nhỏ nên chẳng biết phải làm gì, lúc thì ngó cửa sổ, lúc thì nhỏ giọng cổ vũ, buồn bã thì chỉ biết ngước nhìn trời.
"Nhóc con, con nhìn gì thế?" Viên cảnh sát duy nhất đang được nghỉ phép trong viện tò mò hỏi.
"Con nhớ lúc anh con nghe kể chuyện, mỗi khi có đế vương hay dũng tướng nào ra đời, thiên tượng sẽ khác thường. Con nhìn xem."
Viên cảnh sát bật cười, cô bé ngây thơ trong sáng, rất tốt, sau khi chào Giảo Giảo thì ra về, chỉ còn Giảo Giảo đứng đợi một mình ở bên ngoài.
Giảo Giảo nhìn trời, không có sấm chớp, cũng không có cuồng phong gào thét, bĩu môi.
"Trong chuyện kể đều là lừa người, làm gì có dị tượng nào như vậy... A?"
Trên bầu trời xuất hiện rất nhiều tầng mây, sáng rực rỡ, ánh nắng xuyên qua những kẽ mây lộ ra, trông vô cùng thần thánh.
Một đàn chim xinh đẹp bay đến, đậu trên mái nhà, ríu rít hót những tiếng ca dễ nghe.
Sau này Giảo Giảo kể lại với Tuệ Tử, nàng chưa từng thấy ánh sáng nào đẹp và kỳ lạ như vậy, cũng chưa từng nghe thấy tiếng ca nào dễ nghe đến thế.
Những con chim đó như là sứ giả thần thánh, ánh sáng phản chiếu những hạt bụi trong không khí thành màu đỏ và màu lam, như thể thiên thần giáng thế.
Tuệ Tử nghĩ một hồi thì đã hiểu.
Chỉ cười nói với Giảo Giảo, ánh sáng đẹp như thế kia, trong thiên văn học gọi là ánh sáng xuyên qua khe mây, cũng không khoa trương như Giảo Giảo miêu tả.
Nhưng Giảo Giảo vẫn đinh ninh cho rằng, cháu gái lớn của mình là một người con gái được trời chọn, khoác thần quang, giáng sinh trong tiếng ca kỳ lạ của loài chim.
Lúc này, Tuệ Tử trong phòng đã bước vào giai đoạn thứ hai của quá trình sinh nở, nàng cảm thấy bụng như tụt xuống một chút, cơn đau vẫn còn nhưng không kịch liệt như ban đầu.
Tay nàng nắm chặt tay Vu Kính Đình, cả đời này nàng chưa bao giờ có một sức lực lớn như thế.
Vu Kính Đình bị nàng nắm đến nỗi khớp hổ khẩu trắng bệch, nhưng lúc này trong lòng anh chỉ lo lắng cho Tuệ Tử, nào còn để ý đến chuyện đó.
"Kính Đình, anh xem mấy giờ rồi?" Tuệ Tử hỏi.
Vu Kính Đình không có đồng hồ, bác sĩ liền xem giúp.
"Tám giờ năm mươi phút đúng, giai đoạn một và giai đoạn hai của chị cách nhau không bao lâu, nhanh thôi là vào giai đoạn thứ ba và sinh ngay."
Thời gian này, cách con số chín phẩy chín mà Vương lão sư nói, chỉ thiếu một chút.
Trong chốc lát, ý thức của Tuệ Tử trở nên tự do, nàng dường như nhìn thấy bánh răng số mệnh, đang nhanh chóng lao về phía mình.
"Sinh tử đã định trước..." Tuệ Tử thì thầm.
Vận mệnh, thì ra là một điều thần kỳ như vậy.
Dù nàng có muốn hay không, đứa bé này cuối cùng cũng chọn đúng thời khắc này mà ra đời.
Cũng giống như bánh xe của thời đại, luôn chuyển động về phía trước, không ngừng thay đổi.
"Em nói gì thế?" Vu Kính Đình ghé tai lại, muốn nghe Tuệ Tử nói gì.
Một người phụ nữ luôn ngăn nắp xinh đẹp, chỉ giờ phút này là chật vật đến vậy, người phụ nữ mặt không chút máu, đầu đầy mồ hôi, trong mắt anh mang đầy ánh sáng thần thánh, đó là sức mạnh của sự sống, là ánh hào quang của tình yêu.
"Vợ à, em ngoan ngoãn sinh đi, sinh xong anh sẽ cho em một bất ngờ, ngoan nhé." Anh ghé vào tai nàng, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy được để nói.
Tuệ Tử bị giọng nói của anh khơi dậy vô vàn động lực.
"Sinh tử đã định trước, nhân duyên một sợi dây tơ." Nàng nắm chặt tay anh, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, dùng hết sức mà rặn.
Chỉ cảm thấy bụng trầm xuống, có thứ gì đó trượt ra.
"Sinh rồi!" Bác sĩ lên tiếng, giơ cổ tay nhìn đồng hồ.
"Chín giờ chín phút chín giây buổi sáng - thời gian đứa bé ra đời, thật thú vị."
Tuệ Tử nhắm mắt, khóe miệng mang một nụ cười mãn nguyện, quả nhiên, là thời điểm đó.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận