Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 155: Ngươi cùng ta này tìm linh cảm đâu (length: 8030)

"Tuệ Tử, có phải đầu óc ngươi dùng quá sức rồi không?"
Vương Thúy Hoa ngồi cạnh Tuệ Tử, thương xót vỗ tay con dâu.
Nhìn xem này, khổ thân con trẻ, mặt nhỏ vàng như nến thế này!
Tuệ Tử cười ngượng ngùng, nhưng không hề mất lễ độ.
Nàng đích thực là dùng sức quá độ, nhưng không phải đầu.
Liên tục hai ngày, a.
Tuệ Tử tin chắc rằng, nếu không phải thôn y nói gì đó trước mặt Vu Kính Đình, thì tối qua hắn cũng sẽ không buông thả bản thân như vậy.
Trái ngược hẳn với sự kiềm chế ngày trước.
Căn nguyên của mọi chuyện, đều bắt nguồn từ cái bánh cuốn nhân t·h·ị·t muối đáng ghét kia.
Nếu nàng không đau bụng, thì hắn cũng đã không làm lớn chuyện mời đại phu đến.
Nếu như đại phu và Nhai Lưu Tử không nói gì đó, thì làm sao nàng lại lưu lạc đến tình cảnh không xuống nổi giường, bước đi khó khăn như vậy...
Chuyện này lại không thể nói ra miệng, chỉ có thể uể oải nằm trên giường, gần lò sưởi giả bệnh.
Giả bệnh trước mặt mẹ chồng, giống như việc cố tình im lặng trước Vu Kính Đình vậy, đều là những trải nghiệm vô cùng xấu hổ.
Khổ nỗi mẹ chồng lại là một người nhiệt tình, ngồi bên giường hỏi han ân cần.
Còn định lấy ra bí quyết gia truyền xoa bóp đầu cho Tuệ Tử, làm dịu cơn "đau đầu".
Cái giá phải trả cho sự khó xử này thật lớn.
Tuệ Tử dốc hết vốn liếng, vừa đánh trống lảng, vừa nói đông nói tây.
Vất vả lắm mới dẹp được ý định xoa bóp cho mình của mẹ chồng.
Vu Kính Đình vội vàng trở về trước bữa trưa.
Thấy mặt Tuệ Tử nhỏ nhắn ỉu xìu, bèn đến xoa đầu nàng.
"Sao thế này?"
"Đau đầu thôi, con về đúng lúc đấy, xoa bóp cho Tuệ Tử đi."
Vương Thúy Hoa thấy con trai lại nghĩ ra chuyện.
Tuệ Tử xoa trán, xoa bóp thì trốn không nổi.
Vu Kính Đình cau mày, biểu tình trong nháy mắt trở nên xấu xa.
Tuệ Tử thấy bộ dạng hư hỏng của hắn, liền đề cao cảnh giác, cảm thấy hắn không nói được lời hay ho gì đâu.
"Nàng nhõng nhẽo cái "bệnh mèo" này, xoa bóp chỗ nào mà có tác dụng chứ, phải châm đấy, lát nữa ta châm cho nàng hai nhát là khỏi."
Phải là kim châm trời sinh của hắn mới được, chứ kim khác đều không dùng được.
Quả nhiên!
Mặt Tuệ Tử lập tức đỏ bừng, nhân lúc mẹ chồng không để ý, véo mạnh vào eo hắn, cái tật ăn nói trơn tru này bao giờ mới sửa được vậy.
Vương Thúy Hoa vẫn còn thắc mắc.
"Thai phụ sao có thể tùy tiện tiêm được?"
"Cho nên, đây không phải là "châm" bình thường." Hắn nháy mắt tinh nghịch với nàng.
"Kính Đình, công việc của con thế nào rồi?"
Tuệ Tử chuyển chủ đề, mặt đã muốn bốc khói.
Nàng không có da mặt dày như hắn.
Cứ tiếp tục thảo luận chủ đề này, nàng thật sẽ nổi điên mất.
Vu Kính Đình thấy thế là được, liền chuyển chủ đề sang chuyện chính.
Lấy ra hai tờ giấy trong túi, mở ra, chính là hai tờ giấy vay nợ do hắn viết.
Bất quá hai bản này không phải bản gốc, mà là hắn dùng giấy than để in lại.
"Hai nhà hai trăm năm kia, nghe được món hời thì đã chẳng để ý ta làm bản giấy than rồi, ngoan ngoãn cắn câu."
Có hai bản sao này, hai đại gia chỉ cần manh động sửa đổi giấy vay nợ Vu Kính Đình đã viết, thì Vu Kính Đình có thể thừa cơ nắm được chuôi.
Giờ chỉ đợi ngày mùng tám bốc thăm chia đồ nữa thôi.
"Được rồi, hai vợ chồng con tự bàn bạc là được, mẹ đi nấu cơm đây — Thiết Căn này, con mặc kệ là tiêm hay xoa bóp, nhanh chóng làm cho Tuệ Tử đi, thấy con bé khổ chưa kìa."
Vương Thúy Hoa vừa nhắc vừa đi ra ngoài.
Tuệ Tử suy sụp, tại sao chủ đề lại quay về chuyện tiêm rồi!
"Kính Đình, ta chợt nghĩ đến một chuyện, liên quan đến việc chia ruộng bốc thăm." Nỗ lực kéo chủ đề về chuyện chính sự.
"Hả?"
Vu Kính Đình kéo nàng ngồi lên chân mình, Tuệ Tử giãy dụa, hắn không nhịn được mà vỗ vào mông nàng một cái.
"Ngoan ngoãn, heo rừng tinh hay thông đồng với người! Thích tiêm lắm đúng không? Vậy cũng phải chờ tối đấy!"
Hắn là người rất nguyên tắc đấy, có thể để cho heo rừng tinh ép khô hắn không kiêng nể gì được sao?
"?? " Muốn cắn hắn quá đi!
Vu Kính Đình lại đặt tay lên chỗ khác, bây giờ hắn đang "phụng chỉ" xoa bóp đấy, đường đường chính chính chiếm tiện nghi.
Tuệ Tử không đấu lại hắn, mặc kệ luôn, ngấm ngầm dùng sức, muốn dùng cân nặng làm tên bại hoại này biết khó mà lui.
"Còn thông đồng nữa!" Vu Kính Đình lại vỗ xuống, ngữ điệu có chút ý vị cảnh cáo.
"Có phải bất cứ việc gì ta làm, trong mắt ngươi đều, đều là —" Tuệ Tử ngại ngùng không dám nói hai chữ kia.
"Là!" Ngay lý mà nói cũng thấy mình thật hùng hồn.
Tuệ Tử liếc mắt, nhỏ giọng làu bàu:
"Ngươi không thấy ghê người thì ôm đi, ta... Ta lại béo lên đấy!"
Thật hung dữ liếc xéo hắn một cái.
Trong mắt Vu Kính Đình, đôi mắt nàng lại như đọng nước xuân, chắc là sợ mẹ chồng nghe thấy, nàng cố đè nén giọng, mang chút âm điệu trách móc, khiến hắn tê dại như bị điện giật, cổ họng á khẩu.
Vu Kính Đình điều chỉnh lại tư thế ngồi, ý thức được không thể để heo rừng tinh kia trêu chọc mình được nữa, bèn tiếp lời hỏi nàng.
"Chia ruộng bốc thăm thế nào?"
"Trong thôn có nhiều đất vậy, đâu thể nào mảnh nào cũng là ruộng tốt cả?"
"Đương nhiên rồi."
Đất đai căn cứ vào địa chất mà phân thành nhất đẳng, nhị đẳng, và đất cát.
Nhất đẳng là tốt nhất, năng suất cao, nhị đẳng có thể có mồ mả, đống cỏ làm giảm năng suất.
Đất cát là tệ nhất, chẳng ai muốn cả.
Ai cũng muốn chia đất nhất đẳng, nhưng người thì đông mà đất tốt lại ít.
Trong thôn để bù đắp chênh lệch, thì sẽ có sự khác biệt về diện tích, ruộng nhị đẳng và đất cát có thể sẽ có diện tích nhiều hơn.
Nhưng mọi người vẫn thích đất nhất đẳng, tốn ít công sức mà thu được nhiều, ai mà chẳng muốn.
Tuyệt đối c·ô·ng bằng thì không thể có được, không có cách nào khiến cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục được, thế nên người xưa mới có câu: Trí tuệ sinh ra để dùng vào những lúc như thế này.
Trí tuệ này, chính là bốc thăm.
Bắt được tốt, thì là tổ tiên phù hộ, bắt không được, thì trách số mình không may, có gì mà nói, an phận thôi.
"Đội sản xuất dùng hình thức rút thăm chia công cụ nông nghiệp, còn đất đai, tài sản lớn nhất, sẽ được dùng cuối cùng."
"Vậy có phải Nhị Đại Gia sẽ mua chuộc đội trưởng không? Bọn họ ngay đến rút trâu còn muốn giở trò, vụ chia ruộng lớn như thế, ta không tin họ không tính kế."
Vu Kính Đình chăm chú sờ bụng nàng, không biết có nghe không.
Tuệ Tử nói tiếp:
"Ta đoán họ có thể sẽ dùng phương pháp giống như rút trâu, đánh dấu đất nhất đẳng vào trong thùng phiếu."
Không những vậy, mà họ còn cố giành lượt bốc thăm đầu tiên.
Như thế sẽ không ai phát hiện ra âm mưu của họ.
Việc Nhị Đại Gia và Vu lão thái bà âm thầm tính kế động tay động chân vào lá phiếu, Tuệ Tử và Vu Kính Đình đã nghe được rõ ràng trong căn cứ bí mật của họ rồi.
Tuệ Tử những ngày này hễ rảnh là lại nghĩ về chuyện này.
Nghĩ ra được vài cách để đối phó với đám người Vu gia này.
Nhân dịp này muốn bàn bạc với Vu Kính Đình một chút.
"Ta cảm thấy làm người không nên tùy tiện ra tay, một khi đã ra tay thì tốt nhất là phải bảo vệ được lợi ích của mình lại không làm hại người khác, nếu như bất đắc dĩ phải xâm phạm lợi ích của người khác thì cũng phải ích kỷ một chút, tuyệt đối không thể để làm hại người mà không lợi gì cho mình, vô cớ xuất binh."
Nếu Vương Thúy Hoa có mặt ở đây, nghe thấy con dâu nói câu này thì nhất định sẽ thở dài một tiếng.
Ôi, con dâu nhà mình, thật sự là người quá thật thà mà, nhà kia đối xử với mình như vậy rồi, mà con bé còn không muốn đánh trả cơ.
Nghe Tuệ Tử mà xem, h·ạ·i người mà không có lợi cho mình, ta không làm a.
Còn ai có thể tốt bụng hơn cô bé này nữa không?
Đáng tiếc, Vu Kính Đình không phải là Vương Thúy Hoa, hắn nghe ra được những hàm ý trong lời nói của Tuệ Tử.
"Nương tử bé nhỏ, nàng đang tìm cảm hứng viết kịch bản đây sao?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận