Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 866: Đối lớn tuổi độc thân lão trưởng bối cơ bản tôn trọng (length: 8103)

Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên, hương thơm lan tỏa khắp nơi, thịt dê hảo hạng thái mỏng như cánh ve.
Đồ ăn đủ màu sắc bày kín cả bàn, nhưng quanh bàn chỉ có ba người ngồi, tâm tư đều không đặt vào đồ ăn ngon.
Hồ lão thái gia bị Tuệ Tử lừa đến đây, trong lòng ông chỉ muốn giải đáp những bí ẩn, nhưng mỗi lần ông vừa mở miệng, Tuệ Tử liền chặn lời.
"Nếm thử món thịt dê này đi, đây là một trong những món đặc sắc của chúng ta đấy."
"... " Hồ lão thái gia im lặng nhìn Tuệ Tử gắp thịt xiên đưa vào bát Vu Kính Đình.
Nàng giới thiệu món ngon, có cần phải gắp đồ ăn cho người khác như vậy không?
"Đậu phụ lá xiên lên cũng phải canh thời gian, đúng 2 phút là vừa, cuộn lại thì chín mềm, không bị dai."
Vẫn là gắp cho Vu Kính Đình.
Hồ lão thái gia thấy Vu Kính Đình ăn mà mồ hôi đầy đầu, thằng nhóc này, không sợ bị nghẹn sao?
"Ngươi làm sao mà biết là ——"
"Huyết heo chuyển màu là có thể ăn được, Kính Đình ăn nhiều chút đi, mới đi mấy ngày mà người đã gầy rồi."
Hồ lão thái gia cạn lời.
"Nó ở chỗ ta ăn ngon uống ngon, còn làm chỗ ta rối tung cả lên, nó gầy đi chỗ nào?"
Hồ lão thái gia cho rằng, người gầy đi thật sự phải là ông mới đúng. Ông bày mưu tính kế cả một ván cờ, lại bị đám trẻ này làm xáo trộn hết.
Ngay cả con bài mà ông cho là nắm chắc phần thắng, cũng thua sạch.
Nghĩ đến đây, cơn nóng nảy của Hồ lão thái gia lại nổi lên, ông quăng đũa xuống, đang định bùng nổ thì nghe người đàn ông đang cắm cúi ăn thản nhiên nói một câu:
"Ngươi không muốn biết chân tướng sao? Vợ ta là người ghét lãng phí thức ăn nhất, ngươi dám lật bàn thì cả đời này nàng sẽ không nói cho ngươi biết chân tướng đâu."
Hồ lão thái gia lại uất ức ngồi xuống, tức giận nhìn đôi vợ chồng vô lương kia.
"Vợ à, em đừng có gắp cho anh mãi thế, em cũng ăn đi chứ." Vu Kính Đình còn đang dính đầy mỡ mồm, trước mặt lão gia tử mà cũng làm ra vẻ, chu mỏ, dùng khóe miệng đầy mùi mè, hôn lên má Tuệ Tử một cái.
Hồ lão thái gia chợt cảm thấy bàn đồ ăn này, bởi vì đôi nam nữ ghê tởm này, mà trở nên đầy dầu mỡ.
Ông cảm thấy cả đời này mình có lẽ sẽ không ăn lẩu nữa.
Tuệ Tử đút cho Vu Kính Đình gần no bụng rồi, mình cũng ăn thỏa thuê, thậm chí còn uống hai chai nước ngọt có ga, định uống thêm chai thứ ba thì Vu Kính Đình ngăn lại.
"Uống ít đồ lạnh thôi, rót ấm trà hoa cúc đi."
Hồ lão thái gia lại bị tú ân ái cho một mặt, nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa ai dám phách lối như vậy trước mặt ông.
"Ngài ăn nhiều mướp đắng một chút đi, giải nhiệt đấy." Cuối cùng Tuệ Tử cũng chủ động gắp đồ ăn cho Hồ lão thái gia, tổn thương không lớn nhưng vũ nhục thì cực mạnh.
Gắp thịt cho chồng, đến ông thì chỉ xứng ăn mướp đắng thôi sao? Hồ lão thái gia là triệt để no, no khí.
"Phục vụ, cho chúng tôi thêm một ấm khổ đinh trà đậm đặc." Tuệ Tử gọi.
Phục vụ viên vẻ mặt khó xử, cái này, thật sự không có.
Thứ đồ chơi đó mà cho khách uống, chẳng khác nào muốn đóng cửa tiệm sao?
"Không sao, tôi có mang theo." Tuệ Tử lấy từ trong túi đồ cá nhân ra một gói trà, "Nhất định phải pha đậm cho lão gia tử nhé, ông ấy là người Hoa, phải để ông ấy cảm nhận được sự nhiệt tình của tổ quốc, tuyệt đối đừng thêm đường, thêm đường là coi thường người ta đó."
"Ngươi muốn hạ độc giết ta hả?" Hồ lão gia tử nhìn ấm nước trong veo, xem kiểu gì cũng không giống thứ đồ tốt.
"Mấy ngày Kính Đình không ở nhà, ta và cha chồng đều sống nhờ vào thứ này đấy." Tuệ Tử nhìn Vu Kính Đình, Vu Kính Đình lập tức ngồi thẳng lên.
"Vợ à, mấy ngày tới quần lót của em anh đều giặt, anh giặt tay!" Vợ anh thật quá khó!
"... " Mặt Tuệ Tử đỏ lên, dùng sức đá cho hắn một cái.
Chuyện giặt khổ trà tử này, không thể về nhà nói hay sao?
Nhưng thấy vẻ mặt khó ở của Hồ lão thái gia, trong lòng Tuệ Tử lại thoải mái hơn.
"Làm người lớn tuổi phải chú ý một chút."
"Hừ, coi như các ngươi biết phép tắc, đừng nói hai đứa ngươi, ngay cả cha chồng ngươi ở trước mặt ta, ông ấy cũng không dám tùy tiện như vậy."
"Chắc chắn là ba ta đang không có mẹ ở bên cạnh, ông ấy đơn độc gặp mặt ngài đấy, ngài không tin cứ đem mẹ ta đặt trước mặt ông ấy, ngài còn dám nói câu này không?" Vu Kính Đình rất hiểu cha mình.
"Vậy lần sau phải dặn dò cha một tiếng, phải có chút kính trọng với người lớn tuổi độc thân."
Hồ lão thái gia lại bị đâm trúng tim đen, người lớn tuổi thì là người lớn tuổi, trước mặt tại sao cứ phải thêm ba chữ độc thân già, mấy chữ đó vào làm gì?
"Ta đã nói với ngươi rồi, đánh cược không phải là không được, nhưng ngươi phải chịu thua được, vợ ta bình thường rất hào phóng, nhưng không thể liên quan đến sự an toàn của ta, tên lần trước chọc ta, bị nàng trói lại chụp không biết bao nhiêu ảnh xấu xí rồi?"
Hồ lão thái gia xem thường.
Tuy ông có hơi tán thành chỉ số thông minh của Tuệ Tử, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn không tin một cô nhóc có thể trả thù đến mình, căn bản không hề để "cảnh cáo thiện ý" của Vu Kính Đình vào trong lòng.
Tuệ Tử đứng lên, tự tay rót cho Hồ lão thái gia một chén trà khổ đinh mà cô mang theo.
"Tôi mời ngài một ly."
Hồ lão thái gia không nhúc nhích, ha ha, cái thứ này xem là đồ tốt, ông không bị lừa đâu.
"Vợ à tính đi, ông ấy gan nhỏ, sợ cả người vợ bé nhỏ như em rồi, đừng phí của ngon như vậy, cho anh uống đi." Vu Kính Đình làm bộ muốn đón lấy.
Đối với Hồ lão thái gia mà nói, đó là vô cùng nhục nhã, ông đoạt lấy uống một hơi cạn sạch, uống xong thì cảm thấy vị giác đều tê rần, muốn nôn ra nhưng phải cố nhịn.
Ha ha, chết ngươi chưa! Tuệ Tử trong lòng tiểu nhân chống nạnh cười ngặt nghẽo.
Trong trà này, cô đã cho thêm gấp ba lượng khổ đinh, còn bỏ một chút lá tả.
Cô đoán được tất cả mọi chuyện đều do Hồ lão thái gia sắp xếp ra, liền bắt đầu sắp xếp các thủ đoạn trả thù.
Dù sao cũng là người quan trọng của cha chồng, cô cũng không nên làm "quá" phận, nên đùa chút cho hả giận thôi.
Hồ lão thái gia uống trà do Tuệ Tử pha xong, cuối cùng Tuệ Tử cũng không còn treo khẩu vị của ông nữa.
"Tôi đoán, nội dung ván cược của ngài và Kính Đình là, cược xem tôi có phải là một bà nội trợ bình thường hay không, lý do là, ngài không tin tôi là người nhìn thấu mưu kế của ngài, ngài cũng không muốn tin ba cái cẩm nang là do tôi viết, nên ngài ép buộc chồng tôi, bắt anh ấy phối hợp với ngài."
Lão đầu này cùng cha của Cẩm Nam có điểm chung, trong xương đều xem thường phụ nữ, bọn họ có thể chấp nhận thua, nhưng không thể thua trước mặt phụ nữ.
Để chứng minh Tuệ Tử không có bản lĩnh, nên mới làm ra một màn này, khiến Vu Kính Đình và người phụ nữ khác tỏ ra thân mật, nếu như Tuệ Tử cãi lộn, Hồ lão thái gia thắng, nhưng nếu Tuệ Tử có thể nhìn ra đây là một cái bẫy, thì Vu Kính Đình thắng.
Ván cược ghê tởm này, Vu Kính Đình vốn không muốn tham gia, nhưng Hồ lão thái gia ra giá quá cao, nếu không đồng ý thì công sức bố trí của hai vợ chồng trước đó sẽ đổ sông đổ biển.
Vu Kính Đình có 1% tự tin vào chỉ số thông minh của Tuệ Tử, nên mới đồng ý.
"Thật ra ván cược này, ngài không phải thua dưới tay tôi, mà là thua dưới sự tự phụ của mình. Nếu như ngài đổi địa điểm khác, có lẽ tôi thật sẽ như ngài mong muốn, coi anh ấy và bàn thịt dê này giống nhau."
"Ý gì?"
"Thịt dê nướng ở kinh thành đều là thịt dê đực bị thiến, ý của tiểu nương môn kia là, tôi dám ở bên ngoài làm bậy thì sẽ bị thiến."
"Ngươi là một người đàn ông, thế mà không cảm thấy xấu hổ một chút nào sao?" Hồ lão thái gia chấn kinh trước da mặt của Vu Kính Đình.
"Ta có gì phải xấu hổ? Chuyện đó cả đời này cũng sẽ không xảy ra, uy hiếp của cô ấy căn bản không dùng đến, coi như là không có, với lại, vợ tôi yêu tôi đến sống đi chết lại, tôi mừng còn không kịp, tôi xấu hổ cái gì, cái này, chó độc thân già như ông không hiểu đâu."
"Vậy tại sao ngươi nói, đổi địa điểm khác ngươi sẽ tin?" Hồ lão thái gia lúc này đầu óc mơ màng, cảm giác những lời cô nhóc đối diện nói, từng chữ ông đều hiểu, ghép lại thì không biết ý gì.
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận