Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 291: Cùng Thiết Căn làm một ngày đánh ba trận (length: 8143)

Tuệ Tử ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Không khí bên trong tràn ngập mùi thức ăn thơm phức, mắt còn chưa mở, mũi đã giật giật.
Chắc là cháo ngô, Tuệ Tử nghĩ đến mùi thơm nồng của cháo, bụng liền bắt đầu kêu ọc ọc, trong nháy mắt tỉnh táo.
Hôm nay hai mẹ con nhà họ Vu đặc biệt khác thường.
Tuệ Tử vừa liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.
"Có chuyện gì vui sao?"
Tại sao bà bà và Kính Đình đều cười rạng rỡ như vậy?
Nhưng nhìn kỹ, cách cười cũng không giống nhau lắm.
Nụ cười của bà bà Tuệ Tử đã quen thuộc, chính là biểu tình tham tiền phát tài khi bà ngồi trên giường đất đếm tiền.
Còn biểu tình của Vu Kính Đình, thì vô cùng... vi diệu.
Loại vừa trêu tức vừa châm chọc, trong châm chọc lại lộ ra đắc ý, thậm chí còn có chút tà khí kia, biểu tình này quá phức tạp, Tuệ Tử cũng khó hình dung.
"Anh, anh làm sao vậy, cười đểu thế làm gì?" Giảo Giảo khái quát rất chính xác.
Đúng, chính là đểu!
Hôm nay Vu Kính Đình không hề tức giận, cũng không cãi nhau với em gái, chỉ vừa cười gian xảo với Tuệ Tử, vừa lấy một đồng xu từ trong túi ra.
Tay bắn ra, ném trúng trán Giảo Giảo.
Giảo Giảo đang định xù lông, nhặt đồng xu lên xem, trời ạ! Một đồng! ! ! !
"Anh, anh là người anh kính yêu nhất của em, em không ngại anh dùng tiền đập em!" Giảo Giảo hóa thân thành chó săn, chạy đến bên cạnh Vu Kính Đình xoa bóp vai cho anh.
Vu Kính Đình lại lấy ra một đồng, ném xuống đất, Giảo Giảo vội vàng chạy đi nhặt.
Tuệ Tử tức giận đẩy anh ta ra.
"Anh làm gì vậy?"
"Ha ha, ông đây có tiền!" Hôm nay hắn tâm tình tốt, dùng tiền đập chết lũ trẻ con.
"Giảo Giảo, đừng thèm tiền bẩn của hắn! Chị dâu cho em!"
Tuệ Tử không nhịn được nữa, cái tên chuột nhắt này, lại có người lấy đồng tiền mà đập người à?
"Anh đúng là bắt nạt Giảo Giảo còn nhỏ." Tuệ Tử lấy một xấp tiền từ trong túi ra, Giảo Giảo càng cười tươi hơn.
Ném hai đồng xu trong tay vào người anh trai, còn làm mặt quỷ.
"Ta là một tay hai dao ưu tú, sao để tên mọt sách như ngươi mua chuộc được?"
Tuệ Tử rút hai tờ một hào trong xấp tiền.
Giảo Giảo không cười nổi nữa.
"Giảo Giảo, cất tiền kỹ đừng tiêu lung tung." Hai hào cho Giảo Giảo, còn lại thì sao đây.
Khóe miệng Giảo Giảo trễ xuống, tội nghiệp nhìn tin tức ở trong tay anh trai chỉ là hai đồng xu, tạp sớm rồi...
"Tay hai dao ưu tú?" Vu Kính Đình cầm hai đồng xu đắc ý trước mặt Giảo Giảo, "Ta thích nhất sỉ nhục tay hai dao, kêu như vịt đi, tiền này là của mày - ngoạc!"
Con bé chết tiệt! Cắn người! ! !
Giảo Giảo cắn tay hắn, nhân lúc Vu Kính Đình nhe răng, nhanh chóng đoạt lại tiền, chớp nhoáng núp sau lưng Tuệ Tử, làm mặt quỷ với Kính Đình.
Ngẩng đầu lên đổi thành khuôn mặt xin công với Tuệ Tử.
"Chị dâu, em không bán rẻ lòng tự trọng, bằng chính bản lĩnh của mình mà có được thành quả chiến đấu, em có thể nhận không?"
Tuệ Tử hài lòng gật đầu, xoa mặt nhỏ của nàng.
"Lòng tự trọng của con gái rất quý giá, dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được, tự kiếm tiền bằng thực lực mới đáng."
"Dựa! Thực lực là cắn người à? ! Cô nhìn xem, còn hằn dấu răng đây này!" Vu Kính Đình giơ bàn tay lên trước mặt Tuệ Tử, hắn cảm thấy mình trở thành công cụ dạy dỗ cho Tuệ Tử rồi.
"Anh đáng." Tuệ Tử không hề đồng tình anh ta.
"Kẻ nào muốn dùng tiền sỉ nhục người khác, cuối cùng sẽ bị người đời vứt bỏ!"
"Đúng, vứt bỏ!" Giảo Giảo lặp lại hai chữ cuối cùng của Tuệ Tử, Vu Kính Đình giơ nắm đấm với nàng, nàng lại núp sau lưng Tuệ Tử.
"Lớn đầu rồi, còn ngày ngày trêu em gái - Giảo Giảo, con tích lũy được bao nhiêu tiền rồi?" Vương Thúy Hoa bưng dưa muối đi qua, tiện chân đạp con trai thích gây chuyện.
"Hắc hắc hắc!" Giảo Giảo giơ ba ngón tay, con bé là một chuyên gia tiết kiệm tiền đấy.
"Giao một nửa đây, mẹ giúp con giữ."
"Ha ha ha ha!" Vu Kính Đình cười vui sướng, đắc ý hả, rụng lông chưa?
"Mẹ! Tiền đó con có việc dùng! ! !" Giảo Giảo nghe câu "giúp con giữ" quen thuộc mà suýt ngất đi.
Theo ký ức của nàng đến bây giờ, chỉ cần mẹ nói "giúp con giữ", thì chính là đi không trở lại!
"Bánh bao thịt đánh Vu Thiết Căn, một đi không trở lại a! ! !"
Giảo Giảo đắc ý xong, liền cảm thấy ánh mắt quá mức từ ái của chị dâu bắn tới, hỏng bét, lại là cảm giác quen thuộc khi bị ban chủ nhiệm để ý rồi!
Nha đầu vội bịt miệng lại, muộn rồi.
"Mời dùng một câu thơ cổ mà ta đã dạy, để diễn tả ý mà con vừa mới nói bâng quơ bỏ lửng đó." Tuệ Tử dịu dàng hỏi.
Giảo Giảo cúi đầu, bàn chân nhỏ ra sức cọ dép lê.
Mặc dù bây giờ nàng đã là học sinh giỏi trong lớp, nhưng việc kiểm tra bất ngờ của chị dâu vẫn luôn là đề vượt quá khả năng.
Học sinh giỏi cũng không chịu nổi.
"Con phải nói, giao cho mẹ giữ, đó chính là "Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ", chép bài thơ này cùng chú thích ba lần, buổi tối trước khi ngủ chị còn phải kiểm tra."
Giảo Giảo mặt mày ủ rũ, cái miệng nhỏ mím chặt.
"Chị dâu, em chỉ là chọc anh em vui thôi mà, sao chị bao che cho con bé thế?"
Phong thủy luân chuyển, lần này đổi thành Vu Kính Đình vui sướng, hắn thích xem mấy màn đại chiến.
"Vợ tôi không bênh tôi thì bênh ai?"
"Anh, dùng tiếng Anh để hình dung mẹ tôi đi." Tuệ Tử kiểm tra xong Giảo Giảo lại hiền từ hỏi Vu Kính Đình, thấy anh ta đắc ý không nhịn được muốn lật đài của hắn.
"Cái này có gì khó? Nhưng tiếng Anh bà già này nghe không hiểu, tôi sẽ dịch lại cho."
Vu Kính Đình hắng giọng, dùng giọng đọc phát thanh chuẩn chỉnh chỉ vào Vương Thúy Hoa nói.
"Ôi lão bà ơi, xin hãy dừng ngay cái hành vi ngốc nghếch của chuột đồng đi, cướp tiền của trẻ con, Chúa ơi cô nhìn này ~ không ~"
Vương Thúy Hoa đứng im ba giây.
Tuệ Tử vẫn chưa kịp phản ứng.
Giảo Giảo nhanh trí, nhanh như chớp kéo Tuệ Tử lui ra một chỗ an toàn, còn không quên xách theo mấy quả trứng gà luộc trên bàn.
Trứng gà luộc đập vào tường, phát ra tiếng vỡ vụn.
Giống y như tiếng thần kinh của Vương Thúy Hoa bị tức vỡ vụn.
Một giây sau, Vương Thúy Hoa đã cầm dép lê lên, đuổi theo Vu Kính Đình đánh khắp phòng.
"Ha ha ha, anh ta đúng là đáng đời." Giảo Giảo vừa ăn trứng gà vừa xem trò vui.
Tuệ Tử cũng cười đau cả bụng, hai đứa con nhỏ trong bụng cũng có ý hoạt động.
Một ngày tươi đẹp bắt đầu, cùng với gà bay chó chạy đánh Vu Thiết Căn.
"Nhưng mà mẹ em quá không có phúc hậu, trên giường mẹ rõ ràng có hai xấp tiền, làm gì còn cướp mấy đồng ba xu hai hào của em? Em tiết kiệm tiền khó khăn lắm đấy."
"Mẹ không có ý lấy tiền tiết kiệm của con đâu, mẹ chỉ trêu con thôi, à khoan đã, tiền trên giường?"
Giảo Giảo gật đầu, dẫn Tuệ Tử đi qua cái gốc cây đang bị đánh ngơ ngẩn kia, vào phòng của Vương Thúy Hoa.
Trên giường, hai chồng tiền mặt, xếp ngay ngắn trên giường.
"Cái này ở đâu ra?" Tuệ Tử liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Mười đồng tiền đại đoàn kết hoàn toàn mới, một bó chắc là một nghìn, hai bó là hai nghìn.
Tương đương với gần 4 năm tiền lương của Tuệ Tử.
"Lật ra ở trong đống đậu đen, ông già nhà Tiểu Đỗ mang đến, mẹ đang định bàn với con xem nên xử lý số tiền này thế nào?"
Vương Thúy Hoa đi tới nói.
Tuệ Tử hiểu rõ, nụ cười vui vẻ buổi sáng sớm của bà chính là đến từ niềm vui khi đếm tiền.
"Ông ấy đưa thì mình cứ nhận đi, bỏ vào túi đậu, đây là sự ngầm hiểu giữa hai bên, chúng ta giúp nhà ông ấy thu hồi tổn thất không chỉ có chừng này."
Tuệ Tử không ngoài dự đoán, loại lão giang hồ như Đỗ phụ mà không tặng quà mới là chuyện lạ, nàng hiện tại hiếu kỳ là - Bà bà cười vì tiền, còn Vu Kính Đình thì sao?
Hắn không có lý gì mà nhìn thấy có chút tiền lẻ này là đã cười như vậy.
Vu Kính Đình nhìn ra Tuệ Tử đang hoang mang, ghé vào tai nàng nói nhỏ một câu, Tuệ Tử mặt đỏ bừng.
"Không phải! Ta không có! Anh nói bậy!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận