Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 946: Này tên đĩnh hảo nhưng ta không thể dùng (length: 8109)

Tuệ Tử còn chưa về đến chỗ Trần Đông, chợt nghe bên ngoài có tiếng bọn trẻ con gọi mẹ.
Mã Đông mang thương trở về, hai cây cải đỏ ngồi không yên, nhất định đòi tìm mẹ.
"Về rồi hãy nói." Tuệ Tử bỏ lại một câu rồi ra cửa, hai đứa trẻ chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
"Mẹ không sao." Tuệ Tử sờ đầu hai đứa, hai đứa này bướng bỉnh là thật, mà hiểu chuyện cũng thật.
Trần Đông thấy Tuệ Tử đối con nhỏ nhẹ nhàng nói chuyện, nghĩ đến lúc nãy nàng bắt hắn quỳ xuống, khóe miệng liền trễ xuống.
Kiếp trước của nàng có lẽ chỉ tốt với mỗi hắn.
Bây giờ không chỉ thêm hai đứa tiểu tranh sủng, còn có một đứa con nuôi chẳng hề có chút quan hệ huyết thống.
Nàng thương nhiều người như vậy, chỉ liếc hắn một cái đã thấy phiền.
"Trần Đông, sao con lại ở đây? Ta vừa rồi lơ mơ thấy con, không biết có phải là mơ không." Trần đại cữu từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cháu ngoại có hơi mơ hồ.
Hai cây cải đỏ thấy ông, lại trốn sau lưng Tuệ Tử, vẫn còn rất sợ sệt.
Tuệ Tử hạ giọng nói nhỏ: "Không sao rồi."
Hai cây cải đỏ cùng nhau lắc đầu, mím chặt môi, dùng biểu tình nói cho Tuệ Tử, chuyện chưa xong.
Tuệ Tử lúc này tâm trí đều đặt trên người Trần Đông, không hiểu ý con, không đọc được ám hiệu của con.
Hiện giờ gió vẫn còn rất lớn, Tuệ Tử dẫn người già trẻ nhỏ cũng không thể ra rạp hát, chỉ có thể tạm thời đợi vậy.
Trần Đông đứng tại chỗ, nhìn nàng dẫn hai đứa nhỏ đi xa, trong lòng khó chịu không nói ra được.
Nàng cứ như vậy không thèm ngoái lại mà đi.
"Còn đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây." Tuệ Tử quay người, lên tiếng với hắn.
"Ngươi quen?" Đại cữu hỏi Trần Đông.
"Nàng là Trần Hàm Tuệ." Trần Đông giới thiệu.
Tuệ Tử trừng hắn.
"Đồ không quy củ, ta là mẹ —— tỷ của con." Quan hệ này quá lạ miệng, Tuệ Tử suýt chút nữa buột miệng nói thẳng.
Mắt Trần Đông sáng lên, chạy về phía Tuệ Tử, sau lưng nàng cánh cửa hé mở, đổ xuống ánh đèn từ sân khấu, hắn ra sức chạy về phía ánh sáng.
"Con vẫn nên ở cùng ông chú kia đi." Lạc Lạc muốn nói lại thôi, nghĩ tới nghĩ lui, mới nhẹ giọng đề nghị.
"Con không!" Trần Đông chạy đến.
"Chấp nhặt với trẻ con, con đúng là càng sống càng có tiền đồ."
Tuệ Tử tuy rằng nói chuyện vẫn cộc lốc với hắn, nhưng Trần Đông nghe ra sự thân mật trong giọng nàng, đây là đãi ngộ của người một nhà mới có.
"Ta sẽ yêu thương các con, chỉ cần các con nghe lời." Trần Đông nói với hai tiểu gia hỏa.
"Không cần."
Hai anh em long phượng đồng thanh, cuộc "Gặp mặt đầu tiên" này hiển nhiên không được hữu hảo cho lắm.
"Các con phải chung sống hòa bình với ca ca, ca ca không phải là ca ca trước đây." Tuệ Tử biết hai anh em long phượng có ấn tượng không tốt với Trần Đông.
Trần Đông trước kia không do nàng nuôi nấng, cũng không được tính là có quan hệ với nàng.
Bây giờ người này là con trai nàng nuôi lớn, sau này tiếp xúc nhiều, mấy đứa trẻ tự nhiên phải sống hòa bình.
"Ta không phải ca ca của chúng nó!" Trần Đông phản đối, hắn không muốn làm con cháu nàng.
"Cậu ấy không phải cậu sao?" Hai anh em long phượng cũng rối rắm.
"Khụ khụ, thôi, xem kịch trước đã." Tuệ Tử cũng không biết giải thích sao.
Trước khi cửa rạp đóng lại, Lạc Lạc liếc nhìn đại cữu đứng ở cửa ra vào, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trần Đông, con không đi cùng ông, nhất định sẽ hối hận."
"Dạ." Ba Ba gật đầu, tán thành lời tỷ nói.
Chờ tan kịch, gió cũng nhỏ hơn, Tuệ Tử nhanh chóng dẫn hai con về nhà, Trần Đông cũng muốn cùng về, nhưng đại cữu của hắn phải đi bệnh viện kiểm tra lại, hắn phải ở cùng.
Tuệ Tử lái xe đưa đại cữu và Trần Đông đến bệnh viện trước, xử lý vết thương trên trán của Mã Đông xong, mới quay lại rạp hát đón con.
Trước khi chia tay với Trần Đông, Tuệ Tử dặn dò hắn không được chạy lung tung, đợi bão hoàn toàn qua đi, nàng sẽ đi đón hắn về nhà nói chuyện.
Khi chia tay, Trần Đông đặc biệt vui vẻ.
Nàng để hắn về nhà, có nghĩa là nàng còn nhận hắn, còn nguyện ý gặp hắn.
Đây là niềm vui không gì sánh bằng.
Tuệ Tử vốn nghĩ rằng đây chỉ là một trận gió bình thường, đến tối xem tin tức mới biết, trận gió này khiến 2 người t·ử vong 3 người b·ị thương, đã được xem là thiên tai.
Vương Thúy Hoa vừa xem tin tức vừa sợ hãi, cũng may là Tuệ Tử mạng lớn phúc lớn, nếu không nhờ Mã Đông đẩy nàng một cái, Tuệ Tử có lẽ đã lên bản tin rồi.
Mã Đông lại lập c·ô·ng lớn trong nhà, nhưng cũng phải trả giá không nhỏ.
Chỗ đầu hắn bị thương, Tuệ Tử vốn nghĩ không cần khâu, cuối cùng vẫn phải khâu mấy mũi.
"Không biết có xóa được vết sẹo hay không nữa." Vương Thúy Hoa tiếc nuối không thôi, nếu xóa không được thì một đứa nhỏ tuấn tú như vậy chẳng phải sẽ bị phá tướng?
Mã Đông có tướng mạo đó, đặt vào nhà họ Vu có dàn trai xinh gái đẹp đều không xếp hạng cuối, lớn lên chắc chắn sẽ là một soái ca.
"Không sao đâu, tóc có thể che được, ta là đàn ông, không quan tâm bề ngoài." Ngược lại Mã Đông không để ý lắm.
Tuệ Tử thở dài.
"Kem trị sẹo có thể làm mờ đi một chút, nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo."
Bà nội Mã và cháu trai đều không để ý, ngược lại cảm thấy có thể giúp được Tuệ Tử thật vui, đều là những người biết báo ơn.
Chỉ là nhà Tuệ Tử thì khó mà không để ý, nhất là Tuệ Tử.
Nếu lúc đó bức tường sập xuống thêm một chút nữa, thì đứa nhỏ này đã không còn.
Đây là tình cảm đổi bằng mạng sống.
"Mạng phú quý, mắt thường để lại chút sẹo, tránh cho ông trời nhòm ngó mà lấy đi, được rồi, sau này sẽ thuận lợi thôi."
Vương Thúy Hoa chỉ có thể tự an ủi bằng cách nghĩ theo hướng tốt.
"Nhưng mà phải nói đi cũng phải nói lại, chuyện đổi tên cho con cũng phải nhanh lên, ta với bà đã bàn rồi, sửa tên sao cho hợp mệnh một chút —" Vương Thúy Hoa hạ giọng chỉ đủ cho Tuệ Tử nghe, nói nhỏ, "Chờ dời hộ khẩu thì vừa vặn đổi luôn, đỡ rắc rối về sau đi học."
Tuệ Tử gật đầu, nàng cũng thấy vậy.
Tuy trong lòng Tuệ Tử đã nghĩ sẵn tên cho con, nhưng vẫn lễ phép hỏi mẹ chồng một câu:
"Mẹ, mẹ có cái tên nào hay không? Nếu mẹ không nghĩ ra thì con—"
"Ta đã nghĩ sẵn rồi, mấy hôm nay ta đã tính đi tính lại, cuối cùng tính ra được chữ này, rất tốt."
"Ờm —" Tuệ Tử hơi hối hận, làm khách sáo làm gì a, nhỡ đâu bà nghĩ ra chữ gì kỳ quái thì sao, mình bác bỏ thì cũng thương tình cảm lắm chứ, chi bằng cứ làm theo ý mình.
"Con xem này."
Vương Thúy Hoa dùng tay, trong lòng bàn tay Tuệ Tử, viết chữ từng nét một.
"Con thấy chữ này thế nào? Rõ ràng dễ đọc, lại cực tốt trong mệnh cách, rộng lớn trạch thế, phồn vinh phú quý."
". . . Vân?"
"Đúng thế, trời đất hiện điềm lành, hưởng phúc trời ban, khắp nơi tràn ngập điềm lành, vất vả lắm mới tính ra được chữ hợp mệnh cách của nó, sau này nhất định không thiếu tiền."
". . . Thì chắc không thiếu tiền, còn có thể thành đại gia, nhưng con không thể dùng tên này."
Bởi vì, quá quen tai.
Cuối cùng vẫn dùng tên "Tử Thịnh" mà Tuệ Tử đã nghĩ.
Tuệ Tử cảm thấy con trai từ nhỏ đã có phẩm chất quân tử, làm việc quang minh lỗi lạc, cái tên này rất thích hợp, lại hàm ý tương lai tươi sáng, hy vọng sau này cả đời của con trong sinh mệnh sẽ không thiếu ánh sáng soi chiếu, và mình cũng như ánh quang ấm áp thế gian.
Vương Thúy Hoa xoay qua xoay lại tên đó, miễn cưỡng hài lòng, kỳ thực nàng thích cái chữ "Vân" kia hơn.
Hôm sau, thời tiết bình thường.
Lúc Tuệ Tử đi học, trên đường còn có cây bị gãy đổ, từ đường về trường lại hoàn toàn bình thường, nàng định đến nhà Trần Đông đón Trần Đông về, hôm qua luống cuống quá, còn nhiều chuyện chưa nói với hắn.
Kết quả đến nhà Trần Đông lại nhận được tin dữ.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận