Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 222: Có gan ngươi liền đến (length: 8016)

Tuệ Tử nằm xuống mơ mơ màng màng ngủ một hồi, nàng cảm thấy mình ngủ được rất lâu, mở mắt ra xem thì mới qua hai mươi phút đồng hồ.
Trong nhà xảy ra chuyện, một ngày dài bằng cả năm.
Tuệ Tử cảm giác thân thể khôi phục một ít, pha cốc sữa bột, còn chưa kịp uống thì đại gia đại nương đã đến.
Vương Thúy Hoa chân đi lại không được thuận tiện, Tuệ Tử ra ngoài đón.
Nhìn thấy hai người này, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó chịu.
Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Thấy người thân kỳ quái của lão Vu gia, dùng ngón chân nghĩ cũng biết chẳng có chuyện tốt lành gì.
"Ối dào, ngươi còn có tâm trạng uống sữa bột đấy à?"
Đại nương vừa vào cửa đã vênh váo đắc ý, chắp tay sau lưng, giống như cán bộ kỳ cựu xuống kiểm tra vậy.
Bà ta đi đến trước bàn, nhìn cốc sữa bột còn đang bốc hơi nóng, liền đưa tay phải ra định chộp lấy.
"Sao ta lại không có tâm trạng uống?" Tuệ Tử nhanh hơn bà ta một bước đoạt lấy cái ly, trước ánh mắt căm ghét của đại nương, nàng uống một hơi cạn sạch.
Đại nương liếm liếm khóe miệng, nhếch mép, đồ hồ ly tinh, thật không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Đại gia cũng giống vậy, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Vương Thúy Hoa, nhìn thấy mặt mày ủ dột của bà ấy thì suýt nữa bật cười.
Vương Thúy Hoa mấy lần vào thành, suýt nữa làm đại gia tức đến nghiến răng.
Lão tứ còn chưa thấy đâu, Vương Thúy Hoa một bà già kéo theo hai đứa không nên thân, mà ngày tháng lại trôi qua còn sung sướng hơn cả đại gia, đi đâu cũng vênh váo!
Nhìn nhà ai có cuộc sống khá giả cũng thèm thuồng, nhà Vương Thúy Hoa mà khá giả thì chỉ có thể càng thêm "ngứa mắt".
Vu Thủy Cẩu càng nghĩ càng tức, cứ đến ngày mùng một, ngày rằm lại phải thắp hương cầu gia tiên phù hộ cho nhà mình, đều phải đọc một câu, cho cả nhà Vu Kính Đình gặp xui xẻo, cho chúng nó lăn lộn ở thành thị không ngóc đầu lên được.
Hiện giờ thấy mặt mày tiều tụy của Vương Thúy Hoa, Vu Thủy Cẩu vui mừng khôn xiết.
"Gia tiên nhà ta hiển linh thật đấy, ta cứ nghĩ các ngươi ở thành phố sẽ gặp họa mà."
Tuệ Tử nghe ông ta nói vậy, trong đầu tức giận đến trống rỗng.
Trong những câu đốp chát kinh điển, kiểu tình huống này thì phải phản hồi như thế nào cô nàng không buồn nghĩ đến nữa, tức giận sôi máu lên rồi.
Tuệ Tử hít sâu một hơi, cô phải tỉnh táo, mang thai mà tức giận sẽ không tốt cho con.
Với loại người này, không thể lãng phí nước bọt.
Tuệ Tử nhìn xung quanh, bắt đầu tìm thứ gì đó thuận tay, chổi lông gà —— không được, quá nhỏ, quất vài cái là gãy, lãng phí.
"Nhà ngươi Thiết Căn, từ bé đã không phải đứa tốt, đừng tưởng rằng cưới được vợ có học thức, mà nhà ngươi có thể đổi đời."
Ánh mắt Tuệ Tử dừng lại ở thanh kéo trên đầu giường, vừa mài xong, rất sắc —— không được, hiện giờ Vu Kính Đình còn đang ở cục cảnh sát tiếp nhận điều tra, nàng mà đâm người thì không tiện.
"Còn nhỏ đã trêu mèo ghẹo chó, lớn lên cũng chỉ có giết người phóng hỏa thôi! Các ngươi đó, chính là cái mệnh như vậy." Đại gia nói một tràng dài, vô cùng đắc ý.
"Rốt cuộc ông tới đây làm gì? Thừa nước đục thả câu à? Tỉnh lại cái tâm nhỏ như hạt vừng của ông đi, nhà ta Thiết Căn không hề phạm tội, hắn chỉ là đến phối hợp điều tra thôi, chứ không phải như lời ông nói!" Vương Thúy Hoa trả lời, bà cũng bị bộ mặt tiểu nhân của đại gia chọc giận đến phát điên.
Nếu không phải chân bị gãy, thì bà đã sớm nhảy vào cào mặt người ta rồi.
Trong nhà hiện tại chỉ có mỗi bà cùng người con dâu đang mang thai, Vương Thúy Hoa không sợ mình thiệt thòi, chỉ sợ tranh chấp sẽ làm Tuệ Tử động thai, nên chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận, muốn đuổi bọn họ đi.
"Hôm nay nhà ta không tiếp đãi các ngươi, mau đi đi!"
Vu Thủy Cẩu liền ngồi xuống cái ghế cao nhất, bắt chéo chân lên.
"Ta thật sự là không đi đó, ta cho ngươi biết Vương Thúy Hoa, nhà ngươi xưa nay không khá lên được! Tốt nhất nên thức thời, mau đưa tiền ra đây, bằng không thì các ngươi chịu không nổi đâu!"
"Tiền gì?" Ánh mắt Tuệ Tử dừng ở cây gậy chống của bà, mắt liền sáng lên.
Thật đúng là dưới chân đèn thì tối, một món đồ tốt như vậy, sao bây giờ nàng mới để ý thấy chứ.
Thô như vậy, đầu gỗ nặng trĩu, dùng để đánh người thì quá hợp rồi, có thể đánh đau, nhưng lại không đánh chết.
"Là do nhà các ngươi gây chia rẽ, làm ta với lão nhị hơn hai năm nay không nhìn mặt nhau, cái khoản đền bù này phải do nhà các ngươi chi trả, cái khoản tổn thất này dùng cái máy kéo nhà ngươi làm thế chấp."
Tuệ Tử đi tới, thuận tay nhấc cái gậy chống của bà lên thử, vừa tay thật.
"Trời chưa tối mà đã nằm mơ à?" Tuệ Tử hỏi.
Vương Thúy Hoa cũng tỏ vẻ mặt như gặp quỷ.
"Sao các người không trực tiếp đi cướp luôn đi? Ta đi cha mẹ tổ tông các người!" Tỉnh lược 100 chữ không thể viết, Vương Thúy Hoa muốn chửi hết các loại nội tạng.
Vu đại gia thấy Vương Thúy Hoa tức giận, trong lòng cũng hơi sợ.
Vương Thúy Hoa khi còn là con gái ở nhà họ Vương, thì mắng người không ai trong thôn lại là đối thủ của bà.
Nhưng thấy chân Vương Thúy Hoa vẫn còn đang bó bột, nỗi sợ hãi trong lòng rất nhanh đã bị sự dụ dỗ của tiền tài làm cho tan biến.
"Mày có chửi cũng vô ích thôi, tao cho mày biết, cái máy kéo này nhất định phải đưa cho tụi tao, bằng không thì bọn tao sẽ làm cho Vu Thiết Căn không bao giờ ra được!"
Tuệ Tử đã chuẩn bị giơ gậy, nghe vậy thì khựng lại.
"Vì sao ông lại nói như vậy?"
"Ha ha, chỉ cần tụi tao đến cục, đem những chuyện Vu Thiết Căn làm ở thôn mà kể ra hết, thì hắn có khá được không?"
Vu Thủy Cẩu nói ra những lời mà ông ta cho là đòn sát thủ.
Tuệ Tử cạn lời.
"Ông có phải. . . có gì đó hiểu lầm về tư pháp nước ta không?"
Cho dù là những năm 80, cũng không có chuyện chỉ dựa vào mấy câu nói mà kết tội người khác được chứ?
Ông đại gia này bị mấy chuyện cổ tích trên TV làm cho ngớ ngẩn rồi à, tưởng là điều tra án thời hiện đại cũng giống như thời cổ đại, tùy tiện nói mấy câu là có thể kết tội người ta.
"Vu Thiết Căn ở thôn chẳng phải thứ tốt lành gì, cả ngày lêu lổng, tao thấy từ hồi nó lên ba tuổi rồi, cái loại này lớn lên thể nào cũng ngồi tù thôi, đó thấy chưa, đi vào rồi đấy —— á!"
Lời của đại gia còn chưa dứt, Tuệ Tử thay phiên cầm gậy quật mạnh vào người ông ta.
Bất ngờ không kịp phòng bị, lưng ông ta bị quật trúng.
Đại nương thấy thế thì ngớ người.
Nàng ta không ngờ Tuệ Tử đang bụng mang dạ chửa, lại còn dám động tay động chân!
"Ngươi điên rồi? Ngươi không sợ chúng ta đi tố cáo à?" Đại nương muốn can ngăn.
Đánh đến phát điên rồi, Tuệ Tử tiện tay quất cả bà ta.
"Muốn tố cáo thì cứ đi đi, ta không cản! Nhưng lời ta nói ở đây, bằng chứng làm giả khai man các người làm, ta vẫn đang nắm trong tay, các người mà dám đi thì ta sẽ cho các người mấy chục năm sau này sống không bằng chết!"
Tuệ Tử vung vẩy cây gậy, đại gia đại nương đánh không lại nàng, bị nàng một đường đánh đuổi ra khỏi sân.
Rầm.
Cánh cửa sắt lớn đóng sập lại sau lưng họ, đại gia tức giận nhảy dựng bên ngoài.
"Vương Thúy Hoa! Mày xem con dâu mày kìa! Đanh đá như vậy, sau này làm sao mà nuôi mày về già được!"
Tuệ Tử xách xô nước trong sân lên, dùng gậy đập vỡ lớp băng mỏng trên mặt, hất nguyên một xô nước vào người ông ta.
Đại gia bị hất cho một thân.
Mùa đông phương Bắc, bị dội nước lạnh lên người đâu phải chuyện đùa, nếu không mau đi thay quần áo thì sẽ chết cóng mất.
Đại gia đại nương không dám ở lại nữa, vội vàng hấp tấp tìm chỗ thay đồ.
"Đừng có mà đắc ý! Tụi tao sẽ không tha cho mày đâu!" Đại gia để lại lời hung ác, rõ ràng là vẫn còn muốn quay lại.
Tuệ Tử chống nạnh, gương mặt từ trước đến nay hiền lành giờ đầy vẻ tức giận.
"Có giỏi thì ông cứ đến đây!"
Đối với một người phụ nữ có tính cách như cô mà nói, thì đây đã là giới hạn cao nhất của những lời mà cô nói ra rồi.
Tuệ Tử mặt mày ảm đạm đi vào nhà.
Vương Thúy Hoa thấy con dâu như vậy thì giật mình.
Con trai bây giờ còn chưa rõ tình hình, nếu như Tuệ Tử tức giận làm ảnh hưởng đến thai nhi thì phiền phức, bà đang định an ủi Tuệ Tử mấy câu, thì liền nghe Tuệ Tử lạnh lùng nói.
"Trời lạnh rồi, thời gian Vu Thủy Cẩu có thể sống, không còn nhiều lắm."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận