Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 430: Mạo ý nghĩ xấu (length: 8148)

"Chủ nhiệm, ngươi là thần tượng của ta, là thần của ta đó! Ngươi làm thế nào mà mời được hắn tới vậy? !"
Trong phòng họp lớp học buổi tối, Trương Nguyệt Nga, Tiểu Lý và những người khác vây quanh Tuệ Tử, không hề tiếc lời bày tỏ sự sùng bái không ngớt đối với Tuệ Tử.
Tô Triết đến trường dạy toán học.
Khi chiếc xe lăn của hắn xuất hiện ở cổng trường, hiệu trưởng còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Đối với sự kinh ngạc của đồng nghiệp, Tuệ Tử chỉ đáp lại hai chữ, chân thành.
Chỉ là hiệu trưởng đối với Tô Triết đầy tranh cãi này, không quá muốn chấp nhận.
Tô Triết gần như đắc tội hết giới học thuật trong tỉnh vài lần, trường trung học nào cũng không dám nhận hắn.
Nếu để hắn tới dạy học, nhỡ đâu đắc tội người thì sao. . .
Tuệ Tử một câu khiến ông nghẹn họng.
"Nếu như cấp trên vì chuyện Tô Triết mà gây khó dễ, có chuyện gì thì cứ đổ lên đầu tôi, còn về phần ông ——"
Tuệ Tử đang nghĩ làm sao để lựa lời cho không tổn thương người, thì phía sau lưng cô truyền đến một giọng nói của một t·h·iếu t·h·iếu nhi.
"Hiệu trưởng đại huynh đệ có gì mà phải lo lắng vậy?"
Hiệu trưởng vừa thấy Vu Kính Đình tới, đầu đã muốn nổ tung.
Nỗi lo lớn nhất của ông, chính là nhìn thấy tên này. . .
"Hiệu trưởng là thế này, ừm —— tâm không lo lắng, vì không lo lắng cho nên không có k·h·ủ·n·g· b·ố, rời xa đ·i·ê·n rồ mộng tưởng." Tuệ Tử lựa một câu trong tâm kinh để hình dung hiệu trưởng lúc này.
Hiệu trưởng tiếp nhận ý tốt của Tuệ Tử, đang định cảm động, thì Vu Kính Đình lại nổi cơn thích dịch lời.
"Vợ ta nói, ông đã không còn không gian thăng tiến, cũng đã sắp về hưu, cũng không cần lo người khác trả đũa, đừng lo chuyện bao đồng nữa, đúng không vợ?"
Hiệu trưởng nuốt ngược cảm xúc vào trong, liếc Vu Kính Đình một cái ánh mắt giận mà không dám nói, nghẹn uất ức ra cửa.
"Ngươi có làm người khác bị tổn thương không vậy?" Tuệ Tử oán trách hắn.
"Ta chỉ nói sự thật thôi." Vu Kính Đình ngồi trên bàn làm việc của Tuệ Tử, hai chân lắc lư.
Cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa, hắn tới để đón Tuệ Tử về nhà ăn cơm.
Vương Manh Manh và Trương Nguyệt Nga đang múc nước, đi ngang qua cửa văn phòng của Tuệ Tử.
"Chủ nhiệm thật hạnh phúc, chỉ cách có mấy bước chân, muội phu ngày nào cũng đến đón."
"A, có người ấy mà, không có cái gì liền thích khoe khoang, càng là dính lấy nhau, càng chột dạ—— ai nha, ta đang nói ta xem sách thôi, không có ý gì khác đâu nha."
Vương Manh Manh cố ý lớn tiếng, để người trong văn phòng nghe thấy.
Lời vừa dứt, từ khe cửa đang mở rộng bay ra một vật, không chệch một ly nào trúng ngay trán Vương Manh Manh, khiến Vương Manh Manh đau đến kêu á lên một tiếng.
Nhìn kỹ lại thì thấy là một quả lê đông lạnh.
"Ui da, trượt tay rồi, nhưng không có ý gì khác nha." Giọng nói vô sỉ của Vu Kính Đình từ trong phòng truyền ra, trong vẻ lười biếng lộ ra một tia s·á·t khí.
Trương Nguyệt Nga thấy Vương Manh Manh ôm đầu nhanh như chớp chạy về văn phòng, liền giơ ngón tay cái lên với Vu Kính Đình trong phòng.
Đây mới đúng là sự thật, thực sự có thể đó nha.
Vương Manh Manh trở lại văn phòng, làm rơi đồ đạc làm việc với tiếng động rất lớn, miệng lẩm bẩm không thôi.
"Đình ca tới!" Tiểu Lý gọi một tiếng.
Vương Manh Manh rụt người lại, chui xuống dưới bàn làm việc.
Nghe thấy tiếng cười của mọi người xung quanh mới biết mình bị trêu đùa.
Tức giận, Vương Manh Manh bò ra từ dưới bàn, đập bàn hô lớn:
"Ta căn bản không sợ mấy cái thứ vớ vẩn đó, ta không làm gì trái lương tâm, ta sợ cái gì chứ!"
Rầm, lại một quả lê đông lạnh bay tới, trúng ngay trán.
"Hay lắm, ném ra cả một đôi sừng rồng rồi kìa?" Tiểu Lý và Trương Nguyệt Nga cùng nhau vỗ tay, Vu Kính Đình dắt Tuệ Tử đi ngang qua cửa, ném Vương Manh Manh, vẫn là quả lê đông lạnh vừa nãy.
Bị nhặt lên, lần thứ hai trúng.
"Lại trượt tay rồi, chậc." Vu Kính Đình giả vờ giận, phất phất tay, rồi lẩm bẩm: "Kia một bên đầu đỉnh hai cục ngu ngốc, ngươi vẫn khỏe chứ ~"
Vương Manh Manh lại lần nữa chui xuống gầm bàn, mặc kệ tiếng cười ha hả của đồng nghiệp.
"Ngươi so đo với cô ta làm gì?" Ra khỏi trường, Tuệ Tử nghĩ đến hai "Sừng rồng" trên đầu Vương Manh Manh, quả là đối xứng thật.
"Xem cô ta chướng mắt."
Bây giờ thân phận của Vu Kính Đình không giống trước, nhưng tính tình vẫn như ban đầu.
Thấy ai không vừa mắt, thì một chút cũng không nể nang.
"Ngươi đúng là. . ." Tuệ Tử không biết phải hình dung hắn như thế nào.
"Có mứt quả kìa!" Vu Kính Đình chỉ về phía trước.
"Ngươi đừng có mua cho ta, mua cho mẹ và Giảo Giảo là được rồi."
Cân nặng tháng này của cô không giảm xuống, vẫn dừng lại ở 118 cân, bước vào giai đoạn chững cân rồi.
Tuệ Tử định tăng cường độ vận động và thay đổi chế độ ăn uống.
Dù rất thích ăn mứt quả, nhưng cô vẫn phải kiềm chế cái miệng của mình lại.
Vu Kính Đình phất tay, cũng không biết là hắn có nghe lọt tai hay không.
Tuệ Tử cúi đầu nhìn chân mình, theo chiều cao hiện tại của cô mà giữ cân nặng này thì tỉ lệ cơ thể cũng tạm ổn.
Bình thường nhìn thì cũng không tệ lắm, nhưng Tuệ Tử vẫn không hài lòng, vì khi chụp ảnh cả nhà ai cũng đẹp, mình cô cân nặng này thì không được lên ảnh.
Đặc biệt là tên Vu Kính Đình kia, góc chụp hình luôn rất kỳ quái.
Toàn chụp những góc đặc biệt khiến chân cô ngắn mặt cô to và không cân đối, còn tự xưng là chân thật cuộc sống.
Tuệ Tử vừa nghĩ đến những tấm ảnh quái dị khó coi đó thì huyết áp cũng muốn tăng lên.
Cô nghĩ, giảm thêm mười cân nữa, có lẽ Vu Kính Đình sẽ chụp cho cô những bức ảnh đẹp.
"Trần Hàm Tuệ!"
Tuệ Tử quay người lại, một người phụ nữ đầu quấn băng gạc đứng ở sau lưng cô, chính là Liễu Tịch Mai.
"Đầu cô sao vậy?"
"Còn không phải tại cô sao? !"
"Tôi? ? ?" Tuệ Tử dùng ngón tay chỉ vào mũi, cô mấy ngày nay có đến nhà họ Tô đâu?
"Đều tại cô hết, đưa tiền cho Tô Triết, làm hại tôi, cô đúng là sao chổi, có cô ở đâu là tôi không có chuyện tốt gì hết!"
"? ? ?"
Theo lời oán hận trách móc cùng mắng chửi của Liễu Tịch Mai, cuối cùng thì Tuệ Tử cũng nắm được mấu chốt, sắp xếp được toàn bộ sự việc.
Vu Kính Đình thưởng cho Tô Triết một nghìn tệ, Liễu Tịch Mai ghi hận trong lòng.
Trước đó cô ta dùng lời ngon ngọt lừa gạt cha mẹ Tô gia, khiến họ đưa tiền cho cô ta thu mua dược thảo.
Kết quả sau khi vợ chồng Tuệ Tử xuất hiện, cha mẹ Tô gia không còn tin tưởng cô ta nữa, cũng từ chối đưa tiền cho cô ta.
Liễu Tịch Mai không biết công ty dược phẩm của Đỗ Trọng là bạn tốt của hai vợ chồng Tuệ Tử, cũng không biết Đỗ Trọng và Tô Triết còn có chút quan hệ—— đều là cha nuôi của cặp long phượng thai.
Cũng vì có tầng quan hệ này, công ty dược phẩm kia thu dược liệu của cô ta, nhưng lại cứ khất nợ tiền, Liễu Tịch Mai không có tiền.
Cô ta nóng lòng muốn có tiền, nên đã xảy ra tranh chấp với mẹ Tô.
Cô ta cho rằng nếu cô ta và Tô Triết là vợ chồng, thì một nghìn tệ kia là do Tô Triết kiếm, lẽ ra phải để cho cô ta giữ.
Liễu Tịch Mai còn đưa ra cách quản lý tài chính ở nhà Tuệ Tử ra làm ví dụ.
Tuệ Tử ở cùng với mẹ chồng, nhưng Vương Thúy Hoa từ trước tới giờ chưa bao giờ quản sổ sách của cô, tiền do hai vợ chồng cô kiếm.
Mỗi tháng Tuệ Tử đều sẽ đưa cho Vương Thúy Hoa một khoản tiền để mua đồ ăn sinh hoạt, còn đưa thêm cho bà một khoản để tiêu riêng, nhưng kể từ sau khi Vu Thủy Sinh về nhà, thì việc này đều miễn đi.
Vu Thủy Sinh nhiều tiền tiêu không hết, hận không thể khắc dòng chữ bố đây có tiền lên mặt, sao có thể thèm chút tiền này chứ.
Mẹ Tô thấy Liễu Tịch Mai hung hăng càn quấy, tức giận đến mức cãi nhau ẩu đả với cô ta, Liễu Tịch Mai bị mẹ Tô dùng ống n·h·ổ đập vào đầu bị rách, sau khi khâu hai mũi thì càng nghĩ càng giận.
Liễu Tịch Mai không hiểu rằng, những điều bất hạnh của cô ta đều có bàn tay Tuệ Tử khống chế, nhưng cô ta phát hiện, may mắn của cô ta, chính là kết thúc kể từ khi Tuệ Tử xuất hiện.
Cho nên cô ta đến đây, là muốn tiếp tục "sự nghiệp" bị Vu Kính Đình gián đoạn lần trước: làm Tuệ Tử buồn n·ô·n (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận