Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 644: Đầy người kim quang hảo tâm người (length: 7904)

"Điều kiện gì?" Phàn Huy kích động hỏi.
"Sau này không được giả mạo ba ta nữa, ngươi không phải ba ta, mẹ ta và ngươi căn bản không có gì cả."
"Sao ngươi biết?!"
"Mẹ ta chính miệng nói cho ta." Tuệ Tử thấy hắn dễ dàng mắc câu như vậy, trong lòng mừng thầm, xem ra nàng đã thành công.
Vẻ mặt Phàn Huy trở nên vô cùng xấu hổ, hắn vốn nghĩ Tuệ Tử còn trẻ, dễ lừa gạt.
Không ngờ nàng chỉ vài ba câu đã vạch trần hắn, thật đáng hổ thẹn.
"Nếu ngươi biết, vì sao còn đáp ứng ta?"
Tuệ Tử lộ ra vẻ mặt từ bi, nhìn thoáng qua như Quan Âm hạ phàm, Vu Kính Đình mới nhận ra cái thùng nước tạt vừa rồi lại là đổ vào người Tuệ Tử.
Chà, cầm bình tịnh thủy thì càng giống, có điều cái "bình" này hơi bị lớn thôi.
"Vì lòng nhân từ của ta thôi, ta không đành lòng thấy một đại họa sĩ đang lên như ngài mà phải lụi tàn."
"Cũng tốt, dù sao xuất thân của cô có hơi kém, phụ thân chỉ là nông dân thôi, nhưng gien Lệ Quân tốt, đã dạy cô không tệ."
Phàn Huy đạt được mục đích liền vội vàng tung lời ngon tiếng ngọt, không khác gì ném tiền qua cửa sổ.
"Ý nghĩ thật sự trong lòng ông, có phải đang cười nhạo cha vợ tôi là "nông dân" nên bà ấy cũng chẳng có mắt nhìn người, dễ lừa gạt lắm không?"
Vu Kính Đình không hề có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.
Nhưng những tâm tư đó của Phàn Huy đã lộ hết ra mặt.
"Vậy ta về chờ tin tốt của ngươi." Phàn Huy sợ nói tiếp hai người sẽ đổi ý, vội vã phất tay cáo biệt.
Tuệ Tử nhìn bóng lưng hắn, nhớ đến lời hắn vừa nói, "gien tốt", thì phì cười khẩy.
"Gien nếu thật sự có tác dụng, vậy tại sao ba ta thì gầy như khỉ, còn hắn thì ngốc như nai? Gien tốt của nhà họ Phàn, dồn hết cho ba ta cả rồi?"
Tuệ Tử đã vào thành lâu như vậy, mà Phàn Huy vẫn cho rằng cha ruột của Tuệ Tử là Trần Khai Đức.
"Đi thôi, vào nhà lấy bản đồ cả nước ra đây." Tuệ Tử lúc này đã tỉnh ngủ hẳn, tràn đầy tinh thần.
"Hả?"
"Làm người phải giữ lời, đã đồng ý giúp Phàn Huy rồi, thì ta phải làm cho trót."
Nàng chỉ nói không cho Phàn Huy đi về phía tây bắc, nhưng có hứa sẽ giữ hắn lại đâu.
Đương nhiên là phải tìm một nơi phong cảnh tự nhiên đẹp đẽ, thích hợp bồi dưỡng linh cảm nghệ thuật chứ.
Phong cảnh đẹp nghĩa là chưa được khai thác nhiều, hoang vu hẻo lánh, gió thổi cỏ lay nhìn thấy cả dê bò, tha hồ muốn vẽ đứng thì vẽ, muốn nằm vẽ cũng được.
Nếu ở đó dân tình có phần gan dạ dũng mãnh một chút thì càng tốt.
Mấy người trộm vợ người khác mà bị treo lên đánh kiểu bạo tàn, chuyên trị những loại bại hoại đạo đức mà còn cãi chày cãi cối như Phàn Huy này.
Tuệ Tử dựa trên thái độ nghiêm túc có trách nhiệm, lật bản đồ nửa ngày, cuối cùng chọn cho Phàn Huy một nơi xa xôi, độ cao so với mặt biển hơn 3000 mét.
Ở nơi đó còn theo đạo Phật, rảnh rỗi nghe chút kinh, gột rửa tâm hồn dơ bẩn, biết đâu chừng trở về lại thành triết gia.
Tuệ Tử vui vẻ, lấy cả văn phòng tứ bảo của mình ra, vung bút viết một bức quạt tặng Phàn Huy.
"Chuyển núi chuyển sông chuyển cả Phật tháp, không vì tu kiếp sau, chỉ để kiếp này gặp lại người —— ha, anh đúng là quá độc ác, nếu Phàn Huy mà thấy thứ này, chắc mũi phải bốc khói. Chắc phải một ngày xoay kinh ống mấy vạn cái, chỉ để mong kiếp sau đừng gặp lại tôi."
"Đối với hắn mà nói, đổi chỗ tu tâm dưỡng tính cũng không phải là chuyện xấu, ba đã sớm nhìn thấu điều này, nếu không thì làm sao lại dung túng cho hắn?"
Phàn Huy mà cứ ở lại kinh thành, cách sinh hoạt vẫn cứ không chỉnh tề, tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sinh chuyện.
"Sao ta có cảm giác, ba ta đang bảo vệ hắn thế?" Vu Kính Đình sờ cằm, "Nếu mẹ ta biết, hắn từng vì cược một hơi mà toan tính chụp ảnh ngươi, mẹ ta có bỏ qua cho hắn không?"
Trần Lệ Quân ra tay chắc còn hung ác hơn cả Tuệ Tử, còn bảo vệ người nhà nữa.
Nếu Trần Lệ Quân biết, chưa chừng ngày nào đó Phàn Huy sẽ "chết vì tai nạn bất ngờ" mất, việc Phàn Hoàng điều hắn đi, một phần là trừng phạt em trai, phần nữa là cứu hắn.
Hôm sau, Tuệ Tử lại lên tìm Phàn Hoàng, như lần trước, mở cửa vẫn là Phàn Hoàng, Trần Lệ Quân từ sau khi kết hôn, số lần ngủ nướng đã tăng lên nhiều.
Tuệ Tử kể ý kiến của mình cho Phàn Hoàng nghe, nhấn mạnh trọng điểm ở nơi đó cảnh núi đẹp, không có gì thì tìm vài vị Lạt Ma nghe kinh niệm Phật, đây chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?
Phàn Hoàng nghĩ cũng đúng, chỉ là có một vấn đề.
"Cái nơi cô nói đó, hình như không có trường đại học về nghệ thuật nhỉ?"
"Ba à, sao ba lại nhìn thiển cận như vậy? Sinh viên đại học cần tuyên truyền nghệ thuật, học sinh tiểu học không cần? Học sinh cấp hai cũng không cần? Giáo dục cơ sở thì càng cần được gột rửa tâm hồn chứ, mấy em nhỏ ở vùng núi kia, có mấy ai được gặp thầy Phàn có kiến thức uyên bác như vậy, con đưa hắn đến đó, đúng là lợi nước lợi dân."
Tuệ Tử vừa nói như vậy, lại còn thăng hoa thêm nữa.
Phàn Hoàng gật đầu, ừm, nếu là chuyện tốt lợi nước lợi dân, vậy không thể chậm trễ việc thầy Phàn đi tỏa sáng, phát nhiệt.
Vậy cứ quyết định như thế đi.
Đến lúc Phàn Huy cầm được lệnh điều chuyển thì cả người ủ rũ.
Tuệ Tử xách xô nước, bày dáng Quan Âm, dùng giọng điệu "phổ độ chúng sinh" mà hạ lệnh điều hắn xuống vùng cao trung hẻo lánh!
Đến khi Phàn Huy nhận ra cái "Quan Âm sơn trại" đang cầm thùng nước đã lừa hắn một cú đau đớn, muốn tìm bà lão trong nhà giúp đỡ thì đã muộn.
Phàn Hoàng đã sớm đoán được hắn sẽ tìm viện trợ, nên đã đưa cha mẹ hắn đi dưỡng lão tắm suối nước nóng từ trước rồi.
Xa hơn chút nữa là Phàn lão gia, nửa sống nửa chết, dùng điện tim để kéo dài đến bây giờ, lúc nào cũng có thể qua đời, tìm ông ta cũng chẳng được tích sự gì.
Phàn Huy tìm người khắp nơi, cuối cùng không còn cách nào để lùi nữa, bị người của Phàn Hoàng ném thẳng lên xe lửa.
Khi trên xe, mở quà Tuệ Tử tặng ra thì suýt nữa tức điên cái mũi.
Cái tài "âm dương quái khí" thì không ai bằng Tuệ Tử rồi.
"Đợi mẹ ta về nhà, nhất định ta sẽ gọi điện cầu cứu, ta sẽ sớm quay về thôi!" Phàn Huy len lén xé tan chiếc quạt.
Trần Hàm Tuệ cái con nhóc láo liên này, tuổi thì không lớn, mà tâm địa thì lại ác độc như thế, hắn thành tâm diễn kịch cho nàng xem vậy mà nàng không những không mắc mưu lại còn tính kế hắn!
Xe lửa xóc nảy 3 ngày hơn mới đến nơi, Phàn Huy vừa xuống xe đã định tìm điện thoại, người của Phàn Hoàng được phái đi hộ tống hắn đã không cho hắn cơ hội, lại đẩy hắn lên một chiếc xe bò.
Xe bò lắc lư gần nửa ngày, lại đổi sang xe lừa...
Phàn Huy bị sốc độ cao, chóng mặt buồn ngủ, đợi đến lúc tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Người đưa hắn đến đã đi mất, Phàn Huy nhìn cái phòng nhỏ xập xệ mình đang ở mà suýt ngất.
"Điện thoại đâu?! Ta muốn điện thoại!" Hắn bật dậy, gào thét lên một tiếng.
Vừa bước ra ngoài thì mới thấy, đối diện là cả một ngọn núi tuyết.
Ánh mặt trời chiếu xuống trông như thần quang phổ chiếu, vô cùng thánh khiết.
Đừng nói là điện thoại, đến điện còn không có nữa là.
Phàn Huy thê lương đứng giữa sân, đối diện ngọn núi tuyết.
Hắn bị đưa đến chốn hang cùng ngõ hẻm, còn không có cả thiết bị liên lạc, thế này, thế này thì có khác gì bị lừa bán!
Trần Hàm Tuệ con nhóc láo liên này, tuổi còn trẻ mà đã biết bán người rồi!
"Quả nhiên là theo mẹ của nàng, âm hiểm giảo hoạt! Đợi ta quay về nhất định —— a, ai tới cứu ta với!"
Âm thanh tan nát của Phàn Huy vang vọng trong sân nhỏ tồi tàn.
Kinh thành vào hè, nắng rất chan hòa, cây hòe lớn trong sân tỏa bóng râm mát, ba đứa trẻ đang cầm súng nước bắn nhau té nước, những quả dưa hấu ngâm nước đá trong chậu đang đợi thời cơ giải nhiệt.
Tuệ Tử phe phẩy quạt mo, nhàn nhã hưởng thụ mùa hè thảnh thơi.
Vu Kính Đình đang đánh cờ với ba hắn, bỗng nhiên nghe thấy Tuệ Tử "a" lên một tiếng.
"Emma, ta lại nghĩ ra chuyện để làm rồi!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận